「Trước mắt, tớ sẽ nói chuyện với ba má và bác sĩ.」
Vừa sóng bước bên cạnh tôi, Akiha vừa nói.
「Tớ không hứa hẹn trước được điều gì, nhưng tớ chắc chắn việc nhập viện sẽ bị huỷ bỏ. Miễn là cả tớ và Haruka giải thích tường tận cho họ.」
「Tớ hiểu rồi…」
Dù vẫn chưa thể bỏ nỗi lo ra khỏi đầu, nhưng trước những lời ấy, tôi cũng phần nào cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi hít một hơi thật sâu và ngước mặt lên trời.
「Vậy thì tốt quá rồi…」
Bầu trời phía đông đã bắt đầu nhuốm màu chàm, và vương lại ở chân trời đằng tây là một màu ráng mỡ gà đặc trưng của hoàng hôn.
Đúng lúc này, một chiếc máy bay xoẹt ngang qua những đám mây, khiến chúng dạt ra xa nhau.
Con phố chính tấp nập những học sinh tan học về nhà và những bà nội trợ đi mua sắm. Nhưng ngay khi rời khỏi đường cái, xung quanh bỗng chốc trở thành một khu dân cư yên tĩnh mang hơi hướm của một thành phố tỉnh lẻ.
「…Thật nhẹ nhõm khi cả Sudou-san và Shuji-kun đều chấp nhận tớ.」
Lúc buông ra những lời ấy, đôi gò má của Akiha cũng phần nào giãn ra.
「Tớ đã bảo với Haruka rằng cậu ấy không cần phải trốn tránh nữa, nhưng tớ vẫn lo lắm.」
Đã 3 tiếng trôi qua kể từ thời điểm Haruka tiết lộ con người thật của mình.
Ban đầu, cả Sudou lẫn Shuji đều tỏ ra vô cùng bối rối, nhưng họ vẫn thiết tha lắng nghe câu chuyện của Haruka, và rồi là của Akiha, người không lâu sau đó sau đó đã thế chỗ Haruka…Và cuối cùng thì hai người họ đã hiểu được quá khứ của cô ấy.
------------
「V-vậy, nói cách khác, để các bạn học khác không phát hiện, lần nào hai cậu cũng phải sử dụng giấy ghi chú để truyền đạt lại cho nhau nghe chuyện đã xảy ra với mình à?」
「Ừm, tớ vẫn chưa hoàn toàn nắm được vấn đề, cơ mà cứ sau một khoảng thời gian thì cậu lại hoán chuyển từ Haruka-san sang Akiha-san, phải không?」
Cuối cùng, Shuji, với vẻ mặt như sắp bật khóc tới nơi, tiếc nuối nói “Tớ xin lỗi vì bao lâu nay không nhận ra điều đó”, trong khi ngược lại, Sudou đã oà khóc ngon lành. Nước mắt cô nàng chảy như suối, nức nở nói “Từ giờ hai cậu đừng trốn tránh nữa nhé…”
「Cảm ơn cậu, tớ sẽ chuyển lời cho cả Haruka nữa…」
Thời khắc đáp lại, đôi mắt của Akiha cũng đã nhoè lệ.
Từ giờ trở đi, vấn đề đã tạm thời được giải quyết.
Haruka sẽ không phải giấu mình nữa.
Akiha cũng không còn phải chịu đựng cảm giác đau khổ vì tội lỗi như trước giờ nữa.
Và, tôi cũng không cần phải ép buộc bản thân, sống với vẻ nguỵ tạo nữa.
Nhưng đúng vào lúc cả bọn chuẩn bị ra về,
「…Nói mới nhớ, nghe xong câu chuyện của Haruka thì tôi cảm thấy lời tỏ tình ban này của Yano-kun đúng là quá muỗi.」
Bị Sudou cà khịa nhưng tôi không thể cãi lại được câu nào vì lời của đối phương quá thuyết phục.
----------
「Nhưng dù sao thì, dũng khí của tớ có thể góp phần thúc đẩy được Haruka tiến về phía trước như vậy, chẳng thể vui hơn được nữa.」
「Với cả…tớ cũng phải xin lỗi Haruka nữa. Chỉ vì sự hiểu lầm của tớ mà cậu ấy đã phải trải qua nhiều đau khổ tới vậy.」
「Ừ, đúng thật. Tớ cũng phải xin lỗi cậu ấy nữa. Một nửa lỗi là do tớ mà. Và miễn là Haruka không cảm thấy phiền thì…tớ muốn lại được giúp cậu ấy hạnh phúc.」
「…Ừm.」
Akiha gật đầu, cúi gằm nhìn xuống chân.
「Tương lai đang đón đợi Haruka vẫn sẽ không thay đổi. Vậy nên, cho tới khi khoảnh khắc ấy đến, tớ hi vọng rằng cậu ấy ít nhất có thể sống cuộc sống của chính mình một cách hạnh phúc.」
「Ừ, cậu nói phải. Cơ mà…」
「…Cơ mà gì cơ?」
Akiha quay sang, nghiêng đầu bối rối nhìn tôi.
Đôi mắt sâu thẳm phản chiếu dải ngân hà cách xa nhiều năm ánh sáng ấy đang nhìn tôi lặng lẽ…
Cảm nhận được nhịp tim của mình đang dần gấp gáp lên trước đôi mắt ấy qua lòng bàn tay mình, tôi cất lời,
「…Và kể từ giờ, tớ cũng muốn giúp đỡ cả Akiha nữa.」
Đôi mắt của Akiha mở lớn.
Gương mặt trắng ngần của cô ấy trong nháy mắt đã ngập tràn sắc đỏ.
「Không chỉ mỗi Haruka, mà tớ cũng muốn làm Akiha hạnh phúc nữa…Vậy nên tớ hi vọng rằng cậu có thể nói cho tớ nghe bất kỳ điều gì cậu muốn.」
「Tớ…biết rồi.」
Akiha vội lảng đi và cúi gằm.
Và sau đó cô ấy lên tiếng,
「Yano-kun cũng ghê gớm lắm đó nha. Có thể nói điều đó với hai cô gái cùng một lúc…」
「Chắc thế…ha.」
「Cẩn thận nha, kẻo có ngày lãnh đủ không chừng đó.」
「Ừm, tớ sẽ khắc cốt ghi tâm lời cậu nói.」
「Và…ừm…」
Đột nhiên, giọng của Akiha bắt đầu trở nên líu díu.
Và rồi khi vẫn còn đang cúi gằm xuống chân, cô ấy nói.
「…Về lời tỏ tình.」
「…Ừ.」
Việc chuyển chủ đề đột ngột khiến tôi cảm thấy cảm giác căng thẳng chạy dọc sống lưng.
Dù có hơi trễ, nhưng đúng, tôi đã tỏ tình với Akiha.
「Tớ không biết nên đáp lại như thế nào…không biết liệu có nên đồng ý hẹn hò…hay là không.」
「…À, ừm, cũng khó nhỉ. Về chuyện này thì tớ hoàn toàn nghiêm túc đó.」
「Tớ…biết mà.」
Akiha ửng hồng, nhìn xuống đất.
「Ừm…vậy thì…」
「Tớ chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, cho nên cậu cứ nói đi… 」
「Ừm…」
Cô ấy lắp bắp.
Thế rồi, bằng giọng kìm nén, cô ấy nói với người đã lên sẵn tinh thần là tôi đây, rằng,
「…Tớ sẽ tích cực cân nhắc.」
「…Hả?」
「Thực lòng xin lỗi cậu, nhưng cảm xúc của tớ vẫn ngổn ngang lắm. Nhưng thật đó, tớ sẽ cân nhắc một cách tích cực…Cho nên mong cậu cho tớ ít thời gian.」
「…Tớ hiểu rồi.」
Trong một thoáng, tôi đã thất vọng.
Cảm giác như mình vừa bị từ chối vậy…Cơ mà, biết sao giờ.
Chuyện chỉ vừa mới xảy ra ban nãy xong.
Có vẻ sẽ là hơi nóng vội nếu đòi một câu trả lời lập tức từ cô ấy ngay lúc này đây.
「…Được rồi, tớ hiểu cho cậu mà.」
Chúng tôi vẫn còn một chút thời gian.
Cho nên tôi nghĩ rằng hai đứa có thể bình tĩnh chậm rãi cân nhắc chuyện này.
Việc cô ấy nói rằng sẽ cân nhắc một cách tích cực, hiện tại như vậy là đủ rồi.
Bỗng nhiên, Akiha nhìn vào đồng hồ đeo tay để kiểm tra thời gian.
「…Chắc là bọn tớ chuẩn bị hoán đổi rồi. Lần tiếp theo bọn mình gặp nhau…sẽ là trên trường ngày mai nhỉ. Chẳng hiểu sao nhưng tự dưng nghĩ tới, tớ lại thấy ngài ngại…」
「Haha, lỗi tớ…」
「Không sao mà, thật đấy. Hôm nay, cảm ơn cậu rất nhiều.」
Nói tới đây, Akiha quay mặt và dừng lại trước mặt tôi, sau đó cúi người thật sâu.
「Từ nay mong cậu giúp đỡ cho cả tớ và Haruka.」
「Ừm, tớ cũng mong được hai cậu giúp đỡ.」
「Hẹn mai gặp lại.」
Nói rồi Akiha quay lưng lại với tôi.
Vài giây sau, cô ấy quay lại và nhìn thẳng vào tôi.
Và rồi,
「…Nè, Yano-kun.」
「Ơi? Sao vậy cậu?」
「Cậu có đoán ra tớ đang là ai không?」
「…Hơ.」
Tôi không khỏi thốt lên một cách ngớ ngẩn.
「Gì mà đoán là ai…chẳng phải cậu là Haruka sao?」
Lúc này nhân cách đáng ra phải hoán chuyển từ Akiha thành Haruka rồi.
Vừa mới đây cô ấy đã giấu mặt của mình đi mà.
Chỉ là…chắc chắn tôi không thể biết được “thời điểm chính xác” khi họ thực sự hoán đổi cho nhau.
Ngay cả khi biết đại khái thời hạn là bao nhiêu phút, tôi vẫn không thể nắm được thời gian cụ thể hay chính xác là mất bao nhiêu giây thì sẽ hoán chuyển.
Nghĩ tới đây, tôi nhìn cô ấy thêm một lần nữa và giật mình.
Mình…không đoán được.
Tông giọng và vẻ mặt của cô ấy lúc này được cố tình giữ ở mức giữa đặc trưng của cả hai.
Tôi không thể phân biệt được nhân cách hiện tại là Akiha hay là Haruka.
…Hì hì. Coi như tớ đã thành công rồi. Đừng bao giờ đánh giá thấp kỹ năng diễn xuất của tớ nha.
Dứt lời, cô ấy tiến lên phía trước một bước.
「Cậu có biết không Yano-kun? Trong quá khứ, bọn tớ đã trải qua quãng thời gian đẩy khổ sở vì hội chứng đa nhân cách. Thế nên tớ nghĩ rằng, nếu mình có chơi xấu một tý thì vẫn có thể được tha thứ.」
「…Chơi xấu?」
Khi tôi hỏi lại, cô ấy khẽ nhón chân.
Và như đang muốn ghé tai nói thầm, cô ấy đưa gương mặt của mình lại gần tôi một cách rất tự nhiên…
Và rồi……cô ấy hôn tôi.
Trên đôi môi của tôi lưu lại một cảm giác mềm mại ngắn ngủi.
Mùi từ mái tóc thơm ngào ngạt của cô ấy xộc vào mũi tôi.
Còn các tế bào não của tôi lúc này đang hoạt động hết công suất.
T-t-tại sao lại đột ngột như vậy?
Ai đây? Akiha? Hay là Haruka?
Nhân cách nào là người vừa mới hôn mình vậy?
Não tôi bắt đầu quá nhiệt, không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa. Những câu hỏi cứ đua nhau tràn vào tâm trí tôi, và tôi hoàn toàn bất lực trong việc kiểm soát chúng.
Mồ hôi túa ra như nước trên mặt tôi. Tứ chi tôi lúc này run lẩy bẩy, hết sức mất mặt.
Cô ấy đứng lặng nhìn tôi, và với gương mặt ửng đỏ, cô ấy cất tiếng vui vẻ.
「Tớ thích cậu, Yano-kun.」