Sankaku no Kyori wa Kagirinai Zero

prologue-không liên đới tới văn học

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Prologue: Không liên đới tới Văn học

「Tớ thích cậu.」

Âm giọng trong trẻo tựa chuông ngân của cô vang vọng khắp căn phòng câu lạc bộ phủ bụi.

「Tớ thích cậu, Yano-kun…」

Mặc dù đang là mùa mưa, nhưng ánh mặt trời giờ tan trường vẫn toả nắng chói chang.

Trong căn phòng câu lạc bộ chật hẹp, chỉ có tôi và cô ấy một mình với nhau.

Lúc cô ấy cất tiếng, tôi còn đang chăm chú nghiền ngẫm cuốn tiểu thuyết mới mua ngày hôm qua. Và bởi quá đắm chìm vào việc đọc, tôi không tài nào nắm bắt ngay lập tức được ý nghĩa trong lời mà cô ấy vừa mới nói ra.

Tôi hướng ánh nhìn của mình về phía chủ nhân của giọng nói mới xong.

Cô ấy, người con gái tên Minase Akiha, lúc này đang nằm bò nửa thân trên lên mặt chiếc bàn đặt cạnh khung cửa sổ như thể đang sắp chìm vào giấc ngủ.

Đôi gò má tì vào đôi cánh tay bắt chéo, cô nhìn tôi bằng ánh mắt có phần uể oải.

Cô sở hữu một mái tóc đen ngắn, và gò má có phần nhợt nhạt.

Nhìn vào đôi mắt cô tựa như nhìn vào một dải ngân hà xoắn ốc đang dần chìm vào trong bóng đêm xa thẳm.

Cái màu trắng tinh khôi tới đáng xấu hổ của bộ đồng phục hè, cùng với đôi cánh tay thon thả kéo dài ra từ nơi ống tay áo ấy có phần rạng rỡ tới chói loá, khiến tôi bất giác nheo đôi mắt lại.

Tớ thích cậu.

Bỗng nhiên, bộ não trì trệ của tôi hiểu thấu được ý nghĩa nằm trong câu nói ấy.

Điều đó tức là, cô ấy có tình cảm với tôi.

Đó cũng là đáp án mà tôi vẫn hằng mong mỏi bấy lâu nay.

Lời hồi đáp cho câu tỏ tình một tháng về trước…

「Thực ra, tớ vẫn chưa sắp xếp được những cảm xúc trong lòng mình.」

Khi tôi còn chưa hết ngỡ ngàng, cô ấy tiếp tục bộc bạch.

「Đây là lần đầu tiên…tớ có cảm xúc như thế này về một ai đó, và tớ không rõ bản thân muốn điều gì từ một mối quan hệ, hay liệu làm như vậy có phải là một ý kiến hay hay không……Đó là những điều tớ muốn suy nghĩ thật kỹ càng.」

Rồi cô ấy víu chặt lấy khuỷu tay của mình và tiếp tục,

「Nhưng mà……tớ không thể kiềm lòng thêm được nữa. Cứ như vậy đau khổ lắm. Tớ muốn nghiêm túc nắm bắt lấy tình cảm này.」

Nói đoạn, Akiha dựng người dậy, duỗi thẳng lưng và nhìn thẳng vào tôi.

Đôi mắt rưng rưng, gò má phiếm hồng, đôi bờ môi run rẩy. Và rồi,

「…Vậy nên, xin hãy hẹn hò với tớ.」

Bằng chất giọng trong trẻo, cô ấy nói với tôi.

Đã từng có những thời điểm, tôi coi những chuyện như thế này chỉ là “một loại chuyện cổ tích”.

Người mà bạn yêu cũng yêu lại bạn. Rồi cả hai trở thành một nửa của người kia.

Đó chỉ là điều có thể xảy ra trong sách truyện. Tôi chưa từng dù chỉ một lần mảy may suy nghĩ rằng chuyện ấy lại xảy tới với chính mình.

Bởi lẽ đó, khi nay “chuyện cổ tích” đã thành hiện thực, câu trả lời của tôi là,

「…Ư-Ừ…..T-tớ đồng ý.」

Giọng tôi run run, mồ hôi tuôn ra không ngừng phía sau lưng, tâm trí hoảng loạn vô cùng mất mặt.

「C-chuyện đó…nghe được vậy…t-tớ hạnh phúc lắm! T-tớ cũng thích cậu…Mong từ nay…được cậu chiếu cố…」

Tôi thiếu điều tự cười nhạo chính mình vì bị cứng lưỡi.

Tông giọng của tôi cao vói lên hai, thậm chí tới ba lần so với bình thường, và ngay tới vài từ quá đỗi cơ bản cũng lộn tùng phèo với nhau.

Song…có vẻ như tôi không phải người duy nhất mất bình tĩnh.

「Ư-ừm…cũng mong được cậu chiếu cố….Aaaaa…」

Dứt lời với một tiếng kêu khẽ như thế, Akiha lại một lần nữa nằm rạp xuống mặt bàn.

「Ơ…ưm… Có chuyện gì sao…? Hay là cậu cảm thấy không khoẻ?」

「K-không có! Không phải như thế.」

Vùi mặt thật sâu vào hai tay, Akiha lắc đầu nguầy nguậy.

「Đ-đừng nhìn tớ nữa mà…Mặt tớ bây giờ chắc nom kỳ cục lắm…」

「…Kỳ…cục?」

「T-tớ không biết nữa…A, mồ, não tớ giờ quá tải luôn rồi……Tớ biết chắc là mặt mình giờ trông kỳ cục hết sức cho mà xem.」

Nghe những lời đó, tôi phần nào cảm thấy nhẹ nhõm.

Thì ra tôi không phải người duy nhất cảm thấy bồn chồn.

「………Ahahaha.」

「………Sao tự nhiên cậu lại cười?」

「À không, chỉ là tớ thấy khá buồn cười thôi…」

「……mặt tớ buồn cười sao?」

「Tất nhiên là không phải rồi.」

Cái cách Akiha ném ra một ánh mắt đầy vẻ trách móc đáng yêu tới nỗi khiến tôi có chút ngây ngất.

Cái sự thật rằng người con gái này giờ đây đã chính thức là “bạn gái” mình khiến não tôi tràn ngập một cảm giác ngọt ngào đầy mãnh liệt.

「…Thật không?」

Akiha hỏi, mặt ngước lên.

「Có thật là mặt tớ giờ không có biểu cảm gì kì cục không?」

Nét ngập ngừng trong đôi mắt cô khi nhìn vào tôi gợi tôi liên tưởng về một đoạn văn nằm trong cuốn tiểu thuyết của Paul Auster – cuốn Moon Palace mà vừa ban nãy tôi còn đang đọc.

…người ta không thể xác định được vị trí chính xác của mình nếu không tham chiếu đến một điểm nào đó trên trời…

…Người ta không thể biết được mình ở đâu trên trái đất này, nếu không phải là trong mối liên hệ với mặt trăng hoặc một ngôi sao…[note46673]

「Thật…」

「Vậy thì ổn…」

Cất lời tựa như đang tự nói với chính mình xong, Akiha chợt quay đầu nhìn thẳng. Sau đó, đôi môi cô hấp hé như thể đang chất chứa sự lưỡng lự.

「…Tớ muốn một thứ gì đó.」

「Một thứ gì đó?」

「Vì tớ…với Yano-kun giờ đã là n-người yêu của nhau rồi…Tớ muốn một thứ gì đó……để cảm thấy chuyện bọn mình…yêu nhau….là thật.」

Nghe vậy, tôi cũng cho rằng đây có thể là một ý kiến hay.

Hai đứa đã là bạn bè trong một tháng trời, và thêm một tháng mà tôi chờ hồi đáp từ lời tỏ tình của mình nữa.

Có lẽ đã tới lúc phải tạo dựng một tiền đề để giúp cả hai cảm thấy rằng mình đã có thể tiến thêm một bước.

「……Vậy cậu muốn món gì? Ví dụ như, móc khoá, đồ lưu niệm…hay là nhẫn đôi?」

Khi nói ra những lời này, tôi không khỏi bật cười trước những ý tưởng đậm chất “cặp đôi gà bông” này.

Tôi chưa từng nghĩ lại có ngày mình có thể nảy ra những ý tưởng rập khuôn tới vậy.

Song, Akiha lại khẽ lắc chiếc cổ thanh mảnh của mình và đáp,

「……Không phải mấy thứ đó.」

「Vậy, thứ cậu muốn là gì?」

Thời khắc câu hỏi của tôi dứt, sự tĩnh mịch liền bao trùm lên cả căn phòng.

Chỉ còn lại tiếng một bản hoà âm điện tử phát ra từ một chiếc loa cổ lỗ sĩ, và âm thanh ngân dài, ngây ngô của cây kèn Trombone[note46674] của câu lạc bộ Nhạc cụ phụ hoạ theo.

Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi ấy, Akiha ngước lên, và với tông giọng chữ được chữ mất, cô khẽ nói,

「Tớ muốn một nụ hôn…」*

「…….A, bọn mình hoán đổi rồi.」

Trên con đường về nhà nhuộm ánh chiều tà, tại một góc phố nơi người người vẫn nườm nượp qua lại như thoi đưa.

Haruka ngẩng mặt lên và nói bằng giọng của một đứa bé vừa mới nhặt được đồng 10 yên bên vệ đường.

「………Ố ồ, Yano-kun nha.」

「Ơi.」

Haruka vòng ra trước mặt tôi, nhoẻn miệng cười, sau đó chuyển ánh nhìn sang phía khác, híp mắt hạnh phúc.

「Hôm nay lại đi học về cùng Akiha đó hả?」

「Ừ, ban nãy bọn tớ có ngồi với nhau ở trong phòng câu lạc bộ một lát.」

「Ra vậy…hai người đúng là thân thiết ghê ha.」

Haruka nói với tâm trạng vui vẻ, rồi bắt đầu bước đi tiếp.

Vào lúc ấy, tôi thầm liếc nhìn Haruka.

Cùng chia sẻ một cơ thể với Akiha, và là người bạn thân của tôi.

Mặc dù cả gương mặt lẫn vóc dáng đều giống Akiha như đúc, nhưng từ những nét biểu cảm, từng cử chỉ điệu bộ, thậm chí ngay tới cảm giác đem lại khi sóng bước bên nhau đều khác một trời một vực.

Dáng đi nhẹ nhàng, có phần đáng lo của cô, cùng với mái tóc đung đưa theo từng nhịp bước.

Những tiếng ngâm nga không theo một nhịp điệu nào.

Ngày hôm nay vẫn vậy, Haruka đang ngắm nhìn thị trấn Nishiogi yên bình này bằng một gương mặt cũng rất đỗi bình yên.

Chẳng hiểu vì sao, khi ở bên cạnh cô ấy, một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng lan toả trong con tim tôi tựa màu sơn nước loang trên giấy vẽ.

「……Hơ.」

Bất giác, nét mặt Haruka chợt thay đổi, như thể cô ấy vừa mới nhận ra điều gì.

「….Có chuyện gì vậy?」

「À, ừm….」

「Cậu để quên gì sao?」

「……Không, không phải vậy. Cái đó, Yano-kun nè… 」

Nói tới đây, Haruka có chút ấp úng. Và không rõ vì sao mà gò má cô ửng đỏ vẻ xấu hổ.

「….Hôm nay ấy, đã có chuyện gì xảy tới với Akiha à?」

……Nghe tới đây, tôi lập tức bị nghẹn lời.

Làm thế nào mà cô ấy lại biết?

Không hiểu sao mà dường như cả Akiha lẫn Haruka đều có thể cảm nhận được sự thay đổi từ đối phương. Nhất là đối với vấn đề tình cảm, hai người họ đều có một trực giác nhạy bén lạ thường.

Có lẽ điều ấy âu cũng là lẽ đương nhiên khi cô ấy mang trong mình hội chứng đa nhân cách. Song đối với tôi, năng lực đó chẳng khác nào một loại sức mạnh siêu nhiên, đôi khi khiến tôi phải lạnh sống lưng.

Nhưng chuyện lần này không phải điều gì cần phải giấu diếm.

Hay đúng hơn, người đầu tiên mà tôi muốn báo tin không ai khác chính là Haruka.

「À ờ, thực ra chuyện là…」

Sau khi đưa nắm tay lên che miệng và tằng hắng nhẹ một tiếng, tôi hơi ngượng ngùng ngoảnh mặt qua hướng khác rồi mới bắt đầu cất tiếng.

「Chuyện là, Akiha cuối cùng cũng đáp lại lời tỏ tình của tớ.」

「Hơ, thật ư?」

「Ừ. Thế nên…...b-bọn tớ chính thức hẹn hò rồi.」

「Ểểểểểểểểểể!!」

Haruka hét lớn đến nỗi khiến mọi người xung quanh phải giật mình ngoảnh đầu nhìn cô.

Song cô ấy lại chẳng mảy may để tâm mà chỉ chăm chăm nhìn tôi bằng ánh mắt sáng như sao.

「Cậu ấy rốt cuộc cũng đã cho cậu lời hồi đáp rồi ha!」

「Ừ. Tớ cũng đã trông ngóng ngày này rất lâu rồi.」

「Hể, ra vậy, thì ra là vậy…」

Haruka chỉ nói mỗi vậy và ra sức gật gù, cười không khép nổi miệng.

「Ừ á, cũng lâu ơi là lâu rồi nhỉ? Cậu đã đợi loanh quanh tháng trời rồi mà. Thực lòng, tớ cứ nghĩ hai cậu đáng lẽ ra phải bắt đầu hẹn hò sau hơn nửa tháng rồi cơ…Nhưng mà tốt quá rồi. Cậu đã được hồi đáp rồi, tớ mừng lắm.」

「Ừm, cảm ơn cậu nhé.」

「Tớ có làm được gì đáng để cảm ơn đâu. Đây là trái ngọt từ sự nỗ lực của chính Yano-kun mà!….Cơ mà nhé…」

Nói tới đây, một nụ cười ranh mãnh chợt xuất hiện và Haruka cất tiếng hỏi,

「……Chỉ có thế thôi sao?」

Haruka gặng hỏi, dò la quan sát gương mặt tôi.

「Có thật là chỉ có đồng ý hẹn hò thôi không? Không còn gì khác nữa sao?」

「C-cái gì khác nữa cơ…」

「Hửm, tỷ dụ như…」

Nói đoạn, Haruka thu giọng của mình lại và khẽ thì thầm,

「…Ít nhất là một nụ hôn chẳng hạn?」

Nghe những lời này, tôi không khỏi hồi tưởng lại nụ hôn ban nãy giữa mình và Akiha.

Đôi bàn tay run rẩy vì hồi hộp của tôi nắm lấy bờ vai thon gầy của cô ấy.

Cảm giác tươi mọng khi hai cánh môi hoà vào nhau.

Đôi gò má ửng đỏ của Akiha thời khắc gương mặt hai đứa rời nhau ra.

Tôi thật tâm nghĩ rằng đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, mình hạnh phúc tới nhường ấy.

Từ tận đáy lòng, tôi thầm mong ước sao cho thời khắc ấy kéo dãi vĩnh viễn.

Và giờ đây, tôi lại càng ý thức hơn về cảnh tượng trước mắt mình.

Haruka sở hữu chung một cơ thể với Akiha.

Và bờ môi kia cũng chính là bờ môi mà mới chỉ ban nãy thôi còn đang cùng với đôi môi tôi hoà làm một.

Thế rồi, chuyện xảy ra một tháng về trước hiện về trong tâm trí tôi.

Cái ngày tôi tỏ tinh với Akiha.

「Tớ thích cậu, Yano-kun.」

Một lời tỏ tình cùng với một nụ hôn trên môi ngay vào thời khắc hai người họ đang sắp sửa hoán đổi.

Liệu người đó là Akiha.

Hay phải chăng là Haruka.

Tôi vẫn không đoán định nổi.

Sau ngày hôm ấy, cả hai vẫn cư xử như mọi khi, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, còn tôi thì không tài nào tìm nổi dù chỉ một manh mối.

Giờ đây, tôi nghĩ rằng lẽ đương nhiên đó phải là Akiha.

Và trên thực tế, cả hai giờ đã trở thành người yêu của nhau.

Song, chỉ là có thể thôi…nhưng lỡ như người đó là Haruka thì sao?

Nếu như, bằng một cách nào đó…người đã trao tôi nụ hôn ấy với người con gái đang đứng trước mặt tôi là một?

Thế thì tôi sẽ chẳng biết mình sẽ phải đối diện ra sao với cô ấy nữa.

「Hình như bị tớ nói trúng tim đen rồi đúng không nè?」

Hoàn hồn trở lại, tôi thấy Haruka đang nhìn mình với ánh mắt có phần hân hoan. Gương mặt cận kề của cô ấy khiến tim tôi khẽ trật một nhịp.

Đôi má màu kem, đôi bờ môi hồng đào.

Và khi cặp mắt dò la ấy nhìn vào tôi chằm chằm, tôi tưởng như mình đang bị một chiếc kính viễn vọng nhìn thấu tâm can.

「Yano-kun dễ bị đọc như một cuốn sách ghê ha.」

「B-biết làm sao được…tại tớ vẫn chưa hết bối rối mà.」

「Vậy cơ…nhưng mà tớ mừng lắm, thật ý.」

Nói đoạn, Haruka bất giác ngước ánh nhìn lên bầu trời.

Nền trời xanh biêng biếc đang dần tối lại và những đám mây nhuốm ánh tịch dương.

Và khi còn đang mải nhìn về miền xa xăm như thế,

「Tớ thực lòng, thực lòng rất vui.」

Haruka nói, không phải với một ai cụ thể.

Haruka một ngày nào đó sẽ biến mất.

Đó là số phận đã được định sẵn cho nhân cách phụ.

Số lần Haruka mang nét mặt như này dạo gần đây đang dần tăng lên, cứ như thể cô ấy đang có suy nghĩ cho riêng mình trong lúc hướng ánh nhìn trống rỗng tới một miền nào đó.

Và mỗi lần chuyện này xảy tới, tôi lại lặp lại lời thề với chính bản thân.

Quả thực, có rất nhiều điều tôi không hề hiểu được, và cũng có rất nhiều điều khiến tôi không khỏi lo lắng.

Dẫu vậy,

Trong những tháng ngày còn lại của cô ấy,

Trong khoảng thời gian còn quá đỗi ngắn ngủi này,

Tôi sẽ làm cho cô ấy được hạnh phúc, dẫu chỉ là một chút ít.

*

Nhật ký của Haruka, Thứ Hai ngày 4/6

Yano-kun, Akiha.

Tớ được nghe từ Yano-kun rồi!

Chúc mừng hai cậu nhé!!

Không hiểu sao nhưng tớ vui lắm, cứ như người được yêu là tớ vậy.

Tớ mong rằng hai cậu sẽ có thật nhiều hạnh phúc bên nhau.

Từ giờ tớ cũng phải nghiêm túc thôi!

Dạo gần đây tớ nghĩ về nhiều chuyện lắm,

rằng mình muốn sống ra sao, muốn làm những chuyện gì.

Đang quen giấu đi bản thân, mà tự dưng giờ lại có nhiều điều để mà thực hiện quá, khiến tớ chẳng biết nên chọn làm gì hết luôn á.

Thế nên tớ biết chắc từ giờ mình sẽ lơ ngơ lạc lối, vướng vào rắc rối và sẽ phải lo đủ thứ chuyện.

Vì vậy tớ hi vọng hai cậu sẽ dõi theo tớ cho tới thời khắc cuối cùng.

Truyện Chữ Hay