Từ sáng thần không gian đi ra, Lý thiên Ngọc cũng không giết heo nữa mà thay quần áo, hắn nhìn qua giờ cũng h tối rồi, bố mẹ hắn đi thăm họ hàng tầm nửa tiếng nữa là về đến nhà.
Lý Thiên Ngọc đi một mạch về nhà, cắm cơm làm vài món. Hắn lại xoát thêm được % thuần thục độ, với tay nghề làm cơm của mình tuy chưa thể so với nhiều trù sư ở nhà hàng to, nhưng ở những nhà hàng quy mô nhỏ thì vừa đủ, hiện tại hắn tin tưởng với tay nghề của mình đủ để hắn kiếm được tiền.
Tuy nhiên, hắn cũng không vội vã lao đầu vào kiếm tiền, vì sao!? Vì giờ phút này hắn tay nắm hệ thống, hắn còn một đống kỹ năng lẫn các loại sức mạnh khác còn cần khai phá.
Hắn sức mạnh đã gấp đến mấy lần người bình thường, hắn tại sao phải vội vã đâu!? Tầm mắt hắn đã không còn dừng lại ở việc kiếm được triệu chuộc con dream hay đi làm kiếm vài ba chục triệu nữa.
Dã tâm của hắn còn hơn thế nhiều, hắn muốn trở thành người mạnh nhất.
Những suy nghĩ về mục tiêu trong tương lai, những khó khăn hắn có thể phải trải qua sau này,…rất nhiều vấn đề vẫn cứ loanh quanh trong đầu hắn, lúc đầu thì mơ hồ, đê mê, hỗn loạn nhưng dần dần ánh mắt hắn kiên định trở lại.
Đúng lúc này, bố mẹ hắn trở về nhà, cả gia đình hắn lại quây quanh mâm cơm, bố mẹ hắn vẫn tiếp tục khen tay nghề hắn như lúc chiều, ăn cơm xong, bố mẹ hắn thì đi dạo cho tiêu cơm.
Lý Thiên Ngọc hắn ngồi ghế sofa nhìn lên đồng hồ, mới h tối, cả ngày hắn chạy ngược chạy xuôi nhưng chẳng cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ, hắn chỉ cảm thấy toàn thân tràn trề tinh lực, hắn đứng lên khoác chiếc áo thể thao trên ghế, chân đi vào một đôi giày thể thao, hắn đi ra ngoài.
Hắn chính là muốn chạy bộ một chút giảm bớt tinh lực, nếu không có lẽ đêm nay hắn khó có thể ngủ được.
Khởi động phút, hắn chạy thằng một mạch từ nhà ra công viên thống nhất, khoảng cách cũng tầm km.
lúc hắn đến cổng công viên cũng chỉ mất chưa đến p, đấy mới chỉ là tốc độ bình thường của hắn lúc này, may thay bầu trời hiện đang thu chuyển sang đông, trời cũng nhanh nhá nhem tối, chứ nếu có người nhìn thấy hắn kỹ hơn thì sẽ phải thốt lên: "Oh my Gods! Usain Bolt".
Mặc dù với thể trạng hiện nay của hắn chạy tốc độ bình thường thì Usain Bolt cũng phải xách tờ rym lên để đuổi mà chắc quái gì đã đuổi kịp hắn.
Đứng cổng công viên chân hắn vừa giơ lên chuẩn bị đi vào thì một tiếng hô thất thanh của phụ nữ vang lên:
- Bớ người ta, Bớ làng nước ơi! Cướp giật, chúng nó giật túi xách của tôi, ai đó chặn chúng lại với!!!!
Cũng vừa kịp lúc tên cướp cưỡi con wave tàu màu hường mộng mơ, không biển số, đội mũ nón sơn, trùm khẩu trang đang phóng tới hướng của Lý Thiên Ngọc.
Hắn liền co cái chân chuẩn bị bước vào cổng công viên lại mà bước ngược ra đi cắt mặt thanh niên cướp giật đi wave tàu, lúc thanh niên phóng tới sát Lý Thiên Ngọc, hắn dang tay tay ra, tròng thẳng khuỷu tay vào cổ thanh niên cầm lái.
Hắn cũng không giám dùng sức quá mạnh vì không muốn hai thanh niên kia đầu một nơi thân một nẻo, hắn chỉ dùng khoảng nửa thành, tuy chỉ nửa thành sức lực, nhưng phải biết nửa thành của hắn mạnh bao nhiêu cơ chứ!?
Chỉ thấy như điện quang hỏa thạch, thanh niên kia cổ cứ như tự động lao vào móc ở khuỷu tay của hắn vậy.
"Bịch!!!" một tiếng! Hai thanh niên bay ngược, phấp phới như lá quốc kỳ bay trong gió.
"Két...ttttt.......Ruỳnh!!!" tiếng động vang lên, tiếng đầu tiên là chiếc wave tàu đánh lửa với mặt đường nhựa do chủ nhân nó bỏ nó mà đi.
Tiếng thứ hai cũng của em wave tàu sau khi đánh lửa với anh mặt đường nhựa, do ngại ngùng mà phi thẳng vào vỉa ba toa mà bung cả đầu toác cả yếm, chảy hết cả dầu nhớt....(Tác: Sao ta có cảm giác miêu tả đoạn này có gì đó sai sai (= =|||)).
Lý Thiên Ngọc, đi tới nơi hai thanh niên nằm xõng xoài ôm nhau ngất ở vìa đường, hắn đưa tay xuống sờ cổ thanh niên thấy vẫn còn mạch, hắn thở phào một cái thầm nghĩ: "số thằng này may mà không giật cúp bàn thờ! quả rồi vẫn hơi mạnh tay, lần sau chắc ca phải tập kiểm soát sức mạnh trước rồi mới "cứu người" được...haizz~", hắn khẽ thở phào một tiếng.
Tiếp đó hắn đưa tay cầm lấy chiếc túi xách màu đỏ hiệu Chanel có vẻ như là loại woc lambskin, hắn cầm chiếc túi đi đến bên chủ nhân của nó.
Hắn đến gần nhưng do người phụ nữ này có lẽ chạy bộ đuổi theo xe hai thanh niên cướp giật nên mệt quá cong gập cả người xuống mà thở hổn hển không ra hơi để hắn không hoàn toàn nhìn rõ được mặt cô ta.
Chỉ có thể nhìn thấy hai quả bưởi roi à không có lẽ phải đến roi chứ đùa, do mệt quá mà thở gấp, hai trái bưởi trở nên nhấp nhô mặc dù đang chĩu xuống phía dưới do định luật vạn vật hấp dẫn của newton!
Lý Thiên Ngọc cũng hơi sững sờ trước cảnh tượng đồi núi chập trùng này, hắn cảm giác bụng dưới nhanh chóng nóng lên người anh em của hắn có chút muốn thức tỉnh rồi.
Mặc dù hắn chẳng biết cô nàng này là ai và cũng chẳng có tý tình cảm quái nào với cô ta cả tuy nhiên là thằng đàn ông sinh lý bình thường lại còn là hàng nguyên đai nguyên kiện, hai nửa vầng trăng bạch tuyết đập vào mắt như vậy mà không có phản ứng thì có mà là thái giám rồi, cho nên chuyện như vậy cũng là quá bình thường.
Hắn hơi híp mắt, cưỡng chế đè ép lửa nóng nơi bụng dưới, sau đó hít sâu một hơi, có chút ngại ngùng mở miệng nói:
- Túi xách của em này! Em xem xem có mất mát gì không!? Hai thằng cướp vừa bị anh hạ rồi.
Cô nàng cho đến lúc này mới có vẻ bớt thở dốc bèn ngước đầu lên nhìn hắn, Lý Thiên Ngọc thì sao? Hắn hai mắt tỏa sáng, sững sờ nhìn cô nàng một hồi, phải đến khi cô nàng gọi hắn một tiếng hắn mới bừng tỉnh.
- Này! anh gì ơi! - Cô nàng phất phất bàn tay trắng như trứng gà bóc, cười khúc khích nói.
- A!...À..ờ! Chào em! À đây! Túi xách của em này, xin lỗi lúc nãy anh hơi thất thần, tại em xinh quá! - Lý Thiên Ngọc cười có chút gượng gạo xấu hổ nói.
Biết làm sao đây! Bạn gái hắn năm qua là cái tay trái a!
- À! Em kiểm tra lại túi xách xem có mất hay thiếu vật gì không, đồng thời cũng gọi cho công an đến tóm cái thằng ranh cướp giật kia luôn....A! thằng ranh kia đâu rồi!. - Lý Thiên Ngọc vừa nói vừa giơ ngón cái chỉ ra phía sau rồi quay đầu lại nhìn chỗ tên cướp giật.
Hắn bỗng giây mình vì tên này thừa lúc hắn thất thần với cô nàng này thì co giò chạy mất từ tám đời nào rồi.
Lúc này cô nàng cũng không còn thở gấp nữa, đứng thẳng người ngước lên nhìn hắn, nhìn kỹ thì cô nàng này quá xinh đẹp, mặt trái xoan, cằm v-line, mũi nhỏ xinh, mắt to mí,lông mi dài mà cong, lông mày lá liễu kẻ hơi đậm, tóc để ngôi lệch dài ngang vai, đuôi tóc hơi uốn cong, cái trán cao cao thể hiện cô là một người tương đối thông minh, da trắng không điểm tỳ vết, cái miệng nhỏ xinh có vẻ cô nàng có thói quen hơi chu môi lên phía trên trông có vẻ kute cực kỳ.
Chưa kể cô nàng này dáng cực chuẩn không thua gì người mẫu, eo thon nhỏ, mông hơi vểnh, chân thon dài, không có chút điểm sẹo, thân cao khoảng m, đi guốc them phân cũng rơi vào tầm m đứng thấp hơn hắn nửa cái đầu, đặc biệt ấn tượng là hai quả bưởi roi chín mọng, tường chừng trực phá tan chiếc áo phông mà ra.
Lý Thiên Ngọc trong đầu thình lình xuất hiện một từ:"Đồng nhan cự nhũ".
"Mẹ nó! em gái này nhìn thôi mà mình đã nóng hết cả người rồi, trai tân đúng là chết tiệt thật, thật mất mặt" - Lý Thiên Ngọc Thầm xấu hổ một trận.
Lúc này cô nàng cũng không để ý đến vẻ mặt của hắn lắm mà kiểm tra xong túi xách nói:
- Thôi tha cho bọn nó vậy anh ạ! Dù sao em cũng chưa mất mát cái gì!
Lý Thiên Ngọc hơi ngạc nhiên thầm nghĩ: "Cô nàng trông vậy mà cũng tốt bụng nhỉ!"
- Ừ! mà anh để ý thấy em đi guốc mà đuổi theo xe máy chạy lại nhanh như vậy, không sao chứ!? - Lý Thiên Ngọc hỏi dò
Hắn cũng thực có chút hảo cảm với cô nàng, dù sao người đẹp ai mà không thích đâu.
- Em không sao, em có thể mời anh một cốc cafe được không!? Cảm ơn anh vì giúp em lấy lại túi xách! - Cô nàng ngỏ ý nói.
- Được chứ! Mặc dù anh giúp người khác không cần trả ơn, nhưng được một cô gái xinh đẹp như em mời thì anh nghĩ không có lý do gì để từ chối cả!! - Lý Thiên Ngọc cười nhẹ trả lời cô nàng.
- Mà quên nói chuyện nãy giờ anh chưa có được biết tên em!? - Lý Thiên Ngọc, nhìn cô nàng hỏi.
- Em tên Thùy Anh! Còn anh!? - Thùy Anh khúc khích cười trả lời, đồng thời ngước lên nhìn Lý Thiên Ngọc hỏi dò.
- Anh tên Thiên Ngọc! Rất vui được làm quen với em! - Lý thiên Ngọc vươn tay ra bắt tay Thùy Anh một cái, sau đó hắn chợt thả lỏng ra, bàn tay Thùy Anh nhỏ nhắn mà mượt mà khiến cho hắn rất muốn nắm lấy mặc sức mà vuốt ve, tuy nhiên hắn lý trí dù sao cũng không quá đến mức dùng nửa người dưới suy nghĩ cho nên mặc dù luyến tiếc cảm giác khi nắm lấy tay cô nàng nhưng hắn ngay lập tức trấn định lại.
Hắn trong lòng cũng có chút tham lam, đã có ý muốn tán tỉnh Thùy Anh, tuy nhiên trong tâm hắn lại nghe được một giọng nói dường như đang nhắc nhở hắn:
“Không được! Lý Thiên Ngọc ơi Lý Thiên Ngọc ngươi nghĩ như nào vậy a!? Từ khi ngươi nhận được hệ thống thì đã xác định không còn là người bình thường nữa rồi, đối với Thùy Anh ngươi không nên có ý đồ gì mới phải, kể cho dù ngươi bây giờ có cua được nàng, liệu sau này nàng có chấp nhận những người khác không!? Sinh mệnh của ngươi giờ theo hệ thống xuất hiện đã trở nên dài đằng đẵng càng lúc sẽ càng tịch mịch, tương lại chắc chắn ngươi không thể chỉ có một người nữ nhân bên cạnh, buông tha nàng đi thôi.”
Cho nên Lý Thiên Ngọc cau mày nghiêm túc nghĩ, mặc dù trong suy nghĩ có sự đấu tranh nhưng bên ngoài cũng chưa trải qua được vài giây, hắn liền có chút thản nhiên đối mặt với nàng, hắn đã nghĩ kỹ.
Hắn là Lý Thiên Ngọc, hắn không phải người bình thường, mặc dù hắn sẽ không phải thái giám mà ngược lại còn có chút háo sắc, nhưng hắn cũng không muốn tai họa một cô nàng xinh đẹp được sinh ra dưới nền giáo dục với chế độ một vợ một chồng bình đẳng xã hội như ở Việt Nam.
Hiện giờ hắn chưa có quá nhiều cảm tình với Thùy Anh, có chăng chỉ là cảm thấy nàng xinh đẹp muốn chiếm hữu mà thôi.
"có lẽ nên giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn" - hắn nghĩ.
Bất quá, hắn cũng nghĩ mình với nàng mặc dù không có tình cảm, nhưng hảo cảm là có, hắn với Thùy Anh cũng chưa chắc không thể làm bạn, có một cô bạn xinh đẹp như vậy cũng không tệ.
Tiếp đó, mọi chuyện có vẻ trở nên bình thường hơn, thoải mái hơn do trong lòng hắn đã coi Thùy Anh chỉ là một người bạn thông thường mà thôi, cũng chẳng có khúc mắc quái gì nữa.
Mà cô nàng kể ra cũng vui tính, nói chuyện khá hài hước, làm lòng hắn khai mở ra không ít, mặc dù ít nói chuyện với con gái nhưng do chỉ coi nàng là một người bạn nên hắn tự nhiên có thể nói chuyện bình thường.
Qua cuộc làm quen, nói chuyện đó, cả hai trao đổi phương thức liên lạc, tất nhiên chuyện này là hắn điểm đi ra, Thùy Anh cũng thoải mái mà nói ra.
Lý Thiên Ngọc cũng đã biết được số điện thoại và địa chỉ nhà cô nàng, Lý Thiên Ngọc cũng nói số điện thoại và địa chỉ nhà cho Thùy Anh. Vậy mới biết, nhà Thùy Anh chỉ cách nhà Lý Thiên Ngọc có km.
Hắn cũng hỏi cô nàng là có hay đi chạy bộ công viên không, cô nàng trả lời có, thế là Lý Thiên Ngọc rủ cô nàng chạy bộ chung vào h sáng mai, cô nàng thoải mái mà đồng ý, sau đó hắn đưa Thùy Anh về tận nhà rồi mới bật hết mã lực chạy như con trâu về nhà mình.
Đêm nay hắn mất ngủ, nguyên nhân rất đơn giản vì tinh lực quá nhiều.....