Nhìn lấy Luyện đan bảo điển, Lý Thiên Ngọc thầm than có chút đáng tiếc, bất quá hắn cũng không quá để ý việc này nhiều, chỉ là để hắn nghi hoặc không thôi, bởi lẽ trước đó đan sư chức nghiệp Lv. cho phép hắn luyện tối đa chỉ là đan dược lục phẩm, sau khi tăng lên Lv., hắn cấp bậc đan dược cũng theo đó tăng lên, bát phẩm linh đan cũng có thể luyện ra, thế nhưng đối với cửu phẩm huyền đan thì hắn lại không cách nào luyện được.
Nghe thì thấy không có vấn đề gì nhưng sự thực là có vấn đề khá quan trọng ở đây đó là, liệu lv. đan sư chức nghiệp, hắn có luyện được ra Đế phẩm đan dược hay không, hoặc là bắt buộc hắn phải tăng lên lv. mới có thể làm được?
Lại nói Lv. đan sư chức nghiệp cũng chính là Đan thần, trong Vô Song Vương Giả trò chơi mà hắn chơi trước kia thì Đan thần tức là max cấp không có cấp độ cao hơn, như vậy chẳng lẽ là nói hắn giới hạn là ở đây sao?
Không, Lý Thiên Ngọc không tin đây là giới hạn của hệ thống, còn vì sao hắn lại tin tưởng như vậy, thì đạo lý rất đơn giản, chẳng lẽ Sáng thế thần lại chỉ có thể luyện ra Đế phẩm đan dược? Như vậy cái gọi là Sáng thế thần quá nát đi chứ hả?
Chính vì thế, hắn nghĩ tới rằng, liệu có phải Hệ thống vẫn còn có thể tiếp tục thăng cấp hay không!? Nếu đúng như vậy thì mọi chuyện đều hợp lý, có điều sau Đan thần, lại là cấp độ như thế nào đây?
Lý Thiên Ngọc càng lúc càng tò mò, không kìm được đối với hệ thống hỏi thăm:
“Hệ thống, sau Đan thần lại là cấp độ như thế nào?”
“Đinh! Hiện tại do hệ thống chưa thăng cấp, chức năng phía sau chưa giải khóa, cho nên không thể trả lời”
Nghe vậy, hắn hơi kinh ngạc, lại tiếp tục hỏi:
“Vậy khi nào hệ thống mới có thể tiếp tục thăng cấp?”
“Đinh! Sau khi ký chủ tiến vào Thần cảnh, hệ thống mới có thể thăng cấp, còn xin tiếp tục cố gắng!”
Gãi gãi cằm, Lý Thiên Ngọc có chút đăm chiêu, xem ra hệ thống cũng có hạn chế chứ không phải hắn người này hỏi gì đều có thể nhận lại câu trả lời, vì trước giờ mỗi khi hắn hỏi tới, hệ thống đều hồi đáp, nên hắn chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này, nhưng đột nhiên hệ thống lại nói cần hắn đề thăng tu vi lên thần cảnh để cho hệ thống thăng cấp mới có thể giải đáp mới khiến hắn bất ngờ.
Lý Thiên Ngọc nghĩ đến hắn hiện tại cũng không có khả năng giải quyết vấn đề này cho nên đành bỏ qua, chỉ có thể vẫn như trước làm nhiệm vụ hệ thống giao cho từ đó tăng lên tu vi bản thân, khi lên tới thần cảnh, hệ thống thăng cấp mở khóa tự nhiên vấn đề sẽ được giải quyết.
Cũng không phải nói Lý Thiên Ngọc không thể tu luyện, đương nhiên ngoài làm nhiệm vụ hắn vẫn có thể tu luyện thu được điểm kinh nghiệm, nhưng tốc độ có chút quá chậm, cho nên hắn mới không có chú tâm vào tu luyện.
Có điều pháp tắc là vẫn cần hắn bỏ thời gian đi cảm ngộ, hắn bây giờ có thể điều động pháp tắc, hay nói chính xác hơn thì là mượn dùng, nhưng tối đã cũng chỉ vậy mà thôi, muốn thăng lên thần cảnh tuy còn muốn kinh nghiệm giá trị đầy đủ, thì còn cần lĩnh ngộ thâm nhập sâu hơn, chỉ khi hắn chưởng khống được một bộ phận thì mới coi như đủ điều kiện bước chân vào thần cảnh.
Phía trên thần cảnh chính là Chí tôn cảnh giới, khi đó hắn có thể chưởng khống được hoàn toàn những pháp tắc mình lĩnh ngộ, điều động pháp tắc như ăn cơm uống nước một dạng, hoàn toàn không bị hạn chế, như vậy mới có tư cách gọi là Chí tôn.
Hai cảnh giới là Thần cảnh và Chí tôn cảnh nhìn qua thì khá giống nhau, thế nhưng lại không phải như vậy, chưởng khống một phần và chưởng khống toàn bộ là hai khái niệm khác hoàn toàn, một cái có thể điều khiển một bộ phận và một cái có toàn quyền điều khiển, uy lực mỗi một kích đánh ra khi ở bên trong hai loại cảnh giới này có thể nói chênh lệch cự đại.
Còn về phần Bất hủ cảnh, khi đó pháp tắc đã hòa hợp với thân thể, nhục thân kiên cố mạnh mẽ phi thường, đến một mức độ cực kỳ kinh khủng, linh hồn cũng hấp thu pháp tắc thuế biến ký gửi lưới pháp tắc, pháp tắc không tán, thân thể bất tử, linh hồn bất diệt, từ đó gọi là Bất Hủ.
Đơn giản mà nói muốn đạt tới Bất Hủ cảnh giới phải tìm lấy một lưới pháp tắc không quan trọng là lưới pháp tắc cấp bậc thiên đạo hoặc lưới pháp tắc cấp bậc đại đạo, từ đó đem thần hồn ký gửi vào bên trong.
Hầu như toàn bộ Bất hủ cường giả đều chọn lựa đại đạo cấp lưới pháp tắc mà không phải thiên đạo cấp lưới pháp tắc để ký gửi linh hồn, bởi lẽ thiên đạo tuy mạnh thì có mạnh nhưng cũng không thể so bì được với Bất hủ cường giả, đến tầng thứ này, thiên đạo mà nói, Bất hủ cường giả phất tay liền có thể diệt, cho nên không ai ngu đến mức đi ký gửi vào thiên đạo lưới pháp tắc cả, có trời mới biết liệu sau khi bản thân nếu ký gửi vào lưới pháp tắc cấp bậc thiên đạo sẽ không bị một tên Bất hủ cảnh cường giả tiện tay diệt rơi mất, lúc đó chẳng lẽ lại “bỗng dưng muốn khóc” sao?
Mà trên thiên đạo là đại đạo, đại đạo cấp thì tương đương với bán bộ sáng thế cảnh, nếu đạt được cấp độ như vậy có thể cùng Đại đạo bình khời bình tọa.
Cho nên Bất hủ cảnh bất tử bất diệt cũng chỉ là trò đùa, đối với Bán bộ sáng thế cảnh cường giả, thì Bất hủ cảnh cũng chỉ là con kiến, đến bao nhiêu chết bấy nhiêu, không nói ở một mức nào đó, Bán bộ cường giả có thể điều khiển được đại đạo, cho nên muốn diệt rơi một đám Bất hủ ký thác vào đại đạo còn không phải dễ dàng!? Chỉ khi siêu thoát đại đạo, bước chân vào Sáng thế cảnh, mới chân chính được gọi là toàn tri toàn năng, bất lão bất tử, bất hủ bất diệt, sinh mệnh vĩnh hằng.
Mà Lý Thiên Ngọc hắn thì đã lựa chọn ký thác vào lưới pháp tắc bên trong nội không gian, mặc dù hiện tại cấp độ so với Thiên đạo của một tiểu thiên thế giới còn không bằng, nhưng theo hắn kinh lịch càng nhiều thế giới, thu nạp vào bên trong càng nhiều tiểu thế giới, dần dần nội không gian cũng có thể tiến hóa thành tiểu thiên thế giới ( tiểu thế giới), tiến thêm một bước là trung thiên thế giới ( tiểu thiên thế giới), ngay cả đại thiên thế giới ( trung thiên thế giới) cấp độ cũng không phải không thể, càng thu thập nhiều thế giới, hắn lưới pháp tắc cũng càng mạnh, cũng tức là nói nếu người khác là cố định bất biến thì hắn lại có thể tiến hóa.
Suy nghĩ có chút xa vời, dù sao hiện tại hắn cũng mới chỉ là Thánh cảnh tam trọng thiên mà thôi, còn một đoạn đường rất dài phải đi, mặc dù hắn chỉ mới thông qua tổng cộng năm cái thế giới, cấp độ đã là thánh cảnh, trông thì rất nhanh, nhưng phải biết hắn giết bao nhiêu người đi, chí ít cũng có đến ngàn vạn, mặc dù đa phần là tu vi nhỏ yếu, nhưng cường giả cũng không thiếu.
Lại nói để lên được thánh cảnh, hắn bỏ ra ngót gần ngàn năm bên trong sáng thần không gian lĩnh ngộ pháp tắc, mà so với người khác hắn có tiên thiên ưu thế, cho nên tính toán ra thì cũng không nhanh.
Không nói đâu xa, lấy ngay ví dụ Tiêu Viêm tiểu tử kia vài chục năm đã thành Đấu đế, so với Thánh cảnh lục trọng thiên không yếu, ai nhanh ai chậm nhìn là biết.
…
Đúng lúc này, trong khi Lý Thiên Ngọc đang mải suy nghĩ, đột nhiên một đạo khí tức mạnh mẽ xuất hiện bên trong cảm nhận của hắn.
“Hửm? Đây là…Đấu tôn cường giả!” Cảm nhận rõ ràng, Lý Thiên Ngọc lập tức kết luận người đến tu vi chính xác là một gã đấu tôn, hơn nữa tên đấu tôn này phương hướng rõ ràng là vị trí cửa tiệm của hắn.
“Ồ, còn có một đạo khí tức nhỏ yếu hơn rất nhiều, hơn nữa cảm giác âm sâm quen thuộc này là…chẳng lẽ là Vụ Ưng, Vụ hộ pháp?”
“Cũng tốt, nhân tiện giúp Vận nhi giải quyết khúc mắc, chỉ là có chút đáng tiếc, một tên Đấu tôn cũng không thu được bao nhiêu hối đoái điểm…”
Vân Vận đang cùng Huân Nhi trò chuyện cũng nhanh chóng phát hiện ra hai đạo khí tức khủng bố, nàng đối với Vụ hộ pháp khí tức rất quen thuộc, dù sao người giết chết Vân Sơn cũng là Vụ hộ pháp.
“Là người kia…không ngờ hắn nhanh như vậy liền trở lại. Không được! Nếu chỉ là hắn, Thiên Ngọc có thể không thèm để ý, thế nhưng một đạo khí tức còn lại thực lực lại xa xa cao hơn người kia” Vận Vận biến sắc lẩm bẩm nói.
Huân Nhi vì thực lực còn thấp, lúc này mới có vẻn vẹn bát tinh đấu giả, khoảng cách Vụ hộ pháp cùng tên đấu tôn kia còn khá xa, cho nên nàng không có cảm nhận được, thế nhưng đột nhiên nghe thấy trong miệng Vân Vận tin tức, nàng làm sao còn không đoán được, kể cả khi Lý Thiên Ngọc gây sự với Vân Lam Tông cùng hồn điện, nàng cũng biết được chi tiết, còn về làm sao biết thì đơn giản là từ miệng Vân Vận biết tới.