Vương Phong và bốn người khác bị trói vào cột sắt ở dưới boong tàu.
Bắp tay anh bị đạn xuyên qua, thịt rách toạc, nhầy nhụa đầy máu tươi.
Anh cắn chặt lấy đôi môi trắng bệch, cổ họng phát ra vài tiếng rên rỉ nhè nhẹ.
Vết nhớt xe nhem nhuốc cũng không che giấu được khuôn mặt anh tuấn kia.
Gió biển thổi mạnh, vuốt ngược mái tóc lãng tử, để lộ vầng trán cao rộng cùng ánh mắt cương nghị, nhìn thẳng về Hoắc Ngọa đang ngồi ở phía đối diện.
A Hiển bị người của Hắc Ngọa kéo ra trong tình trạng hôn mê, khuôn mặt bị đánh đến biển dạng, loang lổ từng mảng màu khổ.
Cậu ta bị tên đầu trọc đẩy ngã ra sàn, sau đó liền bị một tên khác tạt thẳng một số nước biển vào người.
A Hiển tỉnh lại, họ sặc sụa từng cơn.
Dưới bắp chân cậu ta có vết thương do đạn bắn, bây giờ nước muối thấm vào, rát đến gào thét lên thành tiếng.
Tay chân cậu ta co quắp lại, mặt úp xuống sàn tàu không dám ngẩng lên.
Tên đầu trọc nắm lấy tóc A Hiển, kéo ngược lên để cậu ta nhìn rõ bốn người đang bị trói ở đằng kia.
Hắn ta chỉ vì phía từng người, hỏi:
“Tụi nó là người của ai? Mục đích lên chuyến tàu này là gì? Hoặc là mày khai ra hết, hoặc là mày phải chết!”
A Hiển mím chặt môi, tuyệt nhiên không hó hé nửa lời.
Biết rõ bản tính tàn bạo của Hắc Ngọa, cho dù cậu ta có nói gì, thì kết cục cuối cùng vẫn là cái chết cho sự phản bội.
“Thằng chó này, mày còn cứng đầu phải không? Mở miệng ra, nói!”
Tên đầu trọc bóp cứng cổ họng của A Hiển, kèm theo đó là vài cái tát bôm bốp vào mặt.
Hắc Ngọa ra hiệu cho dừng tay lại, rồi quăng xuống dưới chân A Hiển một khẩu súng.
“Nếu mày còn không nói, tao bảo nó lần lượt bắn chết từng thằng ở đằng kia, sau đó vứt xác xuống biển.”
Tên đầu trọc nhặt khẩu súng lên, chứng kiến sự im lặng của A Hiển càng thêm mất kiên nhẫn.
Hắn nhớ Vương Phong là người ban nãy đánh mình, bèn chĩa súng về phía anh, nói với Hắc Ngọa:
“Đại ca, tôi bắn thằng kia nhé?”
“Được.
Bắn đi!”
Súng trên tay đã lên nòng, tên đầu trọc cười sảng khoái chuẩn bị bóp cò, thì Tôn Ninh Ninh bất ngờ chạy ra, gào lớn:
“Không được bắn!”.
Tên đầu trọc hạ sủng xuống, quay người nhìn về phía cô ta đầy khó hiểu.
Chuyện này liên quan gì đến Tôn Ninh Ninh chứ?
“Chị Ninh Ninh, bọn chúng rất có thể là người của cảnh sát cài lên tàu.
Tốt nhất là giết sạch cho an toàn”
Hắn giơ súng lên, tiếp tục chĩa về phía Vương Phong.
Đoàng!
Một viên đạn ghim thẳng vào chân tên đầu trọc, trước sự sững sờ của cả hắn ta và Hắc Ngọa.
Thật không dám tin Tôn Ninh Ninh lại dùng súng bắn người của mình.
“Tôn Ninh Ninh, em làm gì thế?” Hắc Ngọa trợn trừng mắt.
“Tôi đã nói không được bắn rồi mà.
Ai chết tôi không quan tâm, nhưng còn người đó, dứt khoát không được.” Cô ta chỉ về Vương Phong, tuyên bố.
Hắc Ngọa cười lớn, không biết đây là loại tình huống gì.
Làm phản ư? Tôn Ninh Ninh nghĩ mình là ai chứ?
“Vậy nếu tôi tự tay bắn chết hắn, chắc em không định bắn lại tôi đâu nhỉ?”
“Hắc Ngọa, tôi bảo đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi mà!”
Tôn Ninh Ninh lập tức chĩa súng về phía Hắc Ngọa, hắn vẫn không hề lo sợ, tay rút khẩu súng giắt ở thắt lưng, nhắm thẳng vào Vương Phong.
Hắn rất có hứng thú, muốn xem người phụ nữ này thật sự có gan bắn mình không?
Tôn Ninh Ninh bị ép vào thế phải lựa chọn, khuôn mặt không mang chút biểu cảm dư thừa, tay thu khẩu súng chĩa vào đầu mình.
Cô ta cười khẩy:
“Anh bắn hắn, tôi sẽ tự sát! Hoắc Ngọa, anh đừng quên tôi đang nắm giữ nhiều thông tin quan trọng của tổ chức.
Nếu tôi chết, để xem các người về giải thích thế nào với ngài Zen đây.”
Sở dĩ Tôn Ninh Ninh không bắn Hoắc Ngọa, vì nhiều lần hắn ta đã giúp cô.
Sau vụ bắt cóc Mạn Nghiên, có thể trốn khỏi sự truy nã của cảnh sát trong một thời gian dài như vậy, đều là nhờ có hẳn.
Nghe đến tên ông trùm, Hoắc Ngọa hơi dao động.
Hắn còn một đứa em gái ruột đang bị ông ta khống chế, chỉ sợ có chuyện gì thì nó sẽ phải chịu thay phần hắn.
Dù không cam tâm, nhưng hắn vẫn phải nghe theo lời Tôn Ninh Ninh.
Thả Vương Phong ra, để cô ta đưa anh về phòng!