“Vương Phong, sao cậu lại ở đây?”
Tôn Bách Thần vừa mới tắm xong, trên tay còn cầm khăn bông để lau tóc.
Nhìn thấy Vương Phong đột ngột xuất hiện trong phòng, hắn hết sức kinh ngạc, đáng lẽ anh phải đang ở bệnh viện trông chừng Mạn Nghiên mới đúng.
Vương Phong đột ngột trở về thành phố mà không báo trước câu nào.
Nhìn từ đầu đến chân anh, bộ dạng lôi thôi lếch thếch, chân mang cả giày xông thẳng vào phòng, Tôn Bách Thần chợt suy nghĩ theo chiều hướng xấu.
Chẳng lẽ cô gái kia xảy ra chuyện?
“Mạn Nghiên...!bị làm sao? Có phải cậu đã nói gì khiến cô ấy bị kích động không? Tình hình sao rồi, tệ đến mức nào mà cậu phải gấp gáp về đây? Này, mau nói gì đi, tôi đang hỏi cậu đấy.” Hắn gắt gao bóp chặt lấy hai bả vai của Vương Phong, ánh mắt trở nên mất bình tĩnh, hung hăng nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình.
Anh đẩy mạnh hắn ra, hằn học phải mạnh vạt áo cho phẳng phiu lại.
Vương Phong tự gõ mạnh lên trán mình, tự nhiên cảm thấy bản thân giống kẻ khùng, hối hả chạy về đây làm quái gì?
Không phải sáng sớm mai Tôn Bách Thần mới xuất phát sao? Cũng đâu chết liền được chứ!
Mẹ kiếp, là do anh lo lắng cho hắn quá mà!
“Bị cái con khỉ khô! Cậu mong Mạn Nghiên gặp chuyện gì lắm à?” Vương Phong trừng mắt, quát lên.
“Vậy tại sao lại về đây? Tôi bảo cậu chăm sóc em ấy mà? Còn mẹ tôi nữa, đừng nói là cậu bỏ bà một mình ở lại bệnh viện nhé? Cái thằng chết tiệt này, nhờ vả có chút việc cũng không làm ra hồn.” Hắn đột nhiên nổi cáu, không nhịn được mà mắng anh mấy câu.
Vương Phong thở hắt một hơi, lúc này thật muốn lao vào đấm cho Tôn Bách Thần mấy phát.
Anh chỉ ngón tay trỏ vào thẳng mặt hắn, định nói gì đó nhưng lại kìm lòng xuống, nhẫn nhịn.
Đến cuối cùng, anh hạ giọng:
“Tra ra tung tích của Tôn Ninh Ninh rồi đúng không? Thế nào, định ngày mai đánh một trận lớn, sống chết với chị ta à? Hừ hừ, chẳng trách trưa nay gọi điện thoại đến toàn nói mấy lời dở hơi.
Cậu đó, vợ cậu thì tự đi mà chăm sóc! Ông đây không rảnh thế!”
“Vợ cái gì chứ? Đừng nói mấy lời nhảm nhí nữa.” Tôn Bách Thần cười khổ.
Vương Phong hừ nhẹ một tiếng, khóe môi trái cong lên đầy khinh bỉ.
Anh xem quên mất hắn đang có ý định lấy cái chết đền tội, thì làm gì có suy nghĩ chăm sóc cho người ta cả đời chứ?
“Cậu có biết Mạn Nghiên đang.”
Vương Phong bất bình thay cô gái kia, định nói ra chuyện cô mang thai cho Tôn Bách Thần biết, nhưng mấy chữ cuối chưa kịp tuôn ra đã nuốt ngược vào trong bụng.
Mạn Nghiên từng thỉnh cầu anh không được nói chuyện này cho Tôn Bách Thần, anh đã gật đầu quả quyết, tự tin hứa với cô.
Ấp a ấp úng, muốn nói chuyện gì hả?”
“Không có gì.
Mau đi xuống dưới nhà, nói rõ ràng chuyện của Tôn Ninh Ninh đi.” Anh trùng mặt xuống, bước dân lửng thẳng đi xuống phòng khách trước.
Tạm thời Vương Phong phải ngăn hắn làm chuyện dại dột đã, cái khác sau này hẵng tính.
Anh biết có những chuyện, bản thân không đủ tư cách can dự vào.
Giống như quyết định của Mạn Nghiên vậy!
Ba tên đàn ông ngồi ở phòng khách, hai tên mặt hằm hằm nhìn nhau, tên còn lại cúi gằm mặt không dám ngẩng lên vì sợ bị trách tội.
“Ngẩng mặt cao lên.
Ha! Từ bao giờ cậu lại lắm lời như thế? Chuyện gì không nên nói, còn cần tôi phải dạy sao?”
Nghe mấy lời quát tháo của Tôn Bách Thần, A Nguyên không dám hó hé nửa lời.
Nhưng rõ ràng là Vương Phong gọi điện thoại để hỏi, tại sao chỉ mình cậu ta phải nghe chửi?