Về đến phòng ngủ, Tôn Bách Thần thấy Mạn Nghiên đang nằm trên giường, trùm chăn chỉ ló nửa đầu.
Hắn cười như không, chầm chậm tiến về giường, ngả lưng xuống.
Rõ là ban nãy nói sẽ quay lại, vậy mà lại trốn về đây đi ngủ, đoán chừng là giận hắn rồi!
Tôn Bách Thần ôm lấy cô từ đằng sau, nhưng không chui vào trong chăn.
Hắn mới từ sân thượng vào, không muốn truyền hơi lạnh sang người cô gái nhỏ.
Mạn Nghiên khẽ cựa mình, hắn liền ôm chặt hơn.
Tôn Bách Thần ghé sát vào tai cô, nói khẽ:
“Ba ngày nữa, anh cùng em về quê nhé!”
“Thật sao?” Mạn Nghiên hơi bất ngờ, nghĩ gì đó trong đầu, cô lại nói:
“Bách Thần, thật ra anh không cần làm chuyện bản thân thấy khó xử đâu! Hay là em về quê trước, đến hết giỗ của chị Mộc Trà, anh xuống sau cũng được.”
Cô vừa nói, vừa vỗ nhẹ vào chăn, bảo hắn nới lỏng vòng tay ra.
Mạn Nghiên quay sang kéo chăn đắp lên người hắn, ôm lấy sống lưng lạnh buốt của người đàn ông kia.
“Anh không khó xử! Mạn Nghiên, anh muốn về đúng ngày đám giỗ, thắp một nén nhang cho cha mẹ em.
Vừa để chào hỏi, vừa nhân tiện xin phép hai người họ sau này được cưới em, có được không?”
“Vâng.” Cuối cùng trên môi cô cũng có thể nở nụ cười mãn nguyện.
Tự nhiên được một vật ấm phủ lên người, Tôn Bách Thần tham lam chiếm trọn.
Hắn kẹp lấy hai chân của Mạn Nghiên, ghì cô thật chặt vào trong người mình.
“Mạn Nghiên, anh yêu em.”
Đêm khuya vắng lặng, gió thổi ngày càng mạnh, gào rít lên từng cơn một.
Vương Phong thất thểu bước ra từ trong quán bar gần đóng cửa, rảo bước dọc theo hàng cây xanh trên đường lớn.
Hôm nay anh thấy buồn nên mới đến quán bar một mình, uống một bữa cho ra trò..
"Qe!"
Vương Phong cúi xuống một gốc cây bên đường, nôn thốc nôn tháo ra toàn rượu.
Anh hẳn đã phải uống rất nhiều, nên mới thành ra bộ dạng thảm hại như bây giờ.
“Không sao chứ?”
Một người phụ nữ mặc đồ đen bước đến, cô ta vỗ nhẹ vào sống lưng Vương Phong, sau đó còn tốt bụng đưa cho anh một chiếc khăn mùi xoa để lau miệng.
Anh ngước lên nhìn người phụ nữ kia, nhưng căn bản không thể thấy rõ.
Cô ta đội một chiếc
mũ đen rộng vành, chỉ để lộ nửa khuôn mặt dưới, nổi bật lên bờ môi đỏ thẫm, căng mọng.
“Cảm ơn!”
Vương Phong chệnh choạng đứng dậy, bước tiếp về phía trước.
Người phụ nữ kia không có ý định đuổi theo, chỉ đứng ở một chỗ, tay khoanh trước ngực, dõi theo người đàn ông kia.
Có lẽ Vương Phong không hề biết, người phụ nữ này đã bám theo anh từ chập tối đến tận giờ.
Ở trong quán bar, cô ta ngồi rất gần với chỗ của anh, đủ để nghe hết cuộc trò chuyện giữa Vương Phong cùng Tôn Bách Thần và cả những câu anh tự nói một mình trong lúc say nữa.
Người phụ nữ bắt một chiếc taxi, tùy tiện bảo tài xế chở đến một khách sạn gần đây.
Trước khi xe chạy đi xa, cô ta còn ngoái đầu lại nhìn theo bóng dáng nhỏ xíu ở đằng sau, miệng lẩm bẩm một câu:
“Damn, you really are a fool!” (Chết tiệt, cậu đúng là một kẻ ngốc)
Trước ngày về quê, Mạn Nghiên bất ngờ nhận được điện thoại từ dì Hạ.
Giọng bà run run báo với cô, người chú bỏ đi biền biệt mười năm đã quay trở về nhà!
Mạn Nghiên không khỏi mừng rỡ, xúc động đến mức bật khóc to thành tiếng.
Năm đó sau khi chú đưa cô về quê, đã để lại mảnh giấy vỏn vẹn một dòng chữ “chăm sóc cho Mạn Nghiên thật tốt, đừng tìm con!” rồi xách ba lô bỏ đi trong đêm tối.