“Wow, hai người đứng cạnh nhau nhìn đẹp đôi thật!” Cô phóng to gương mặt hai người kia lên.
“Đừng nói bậy” Vương Phong lập tức có phản ứng.
Anh nhìn Mạn Nghiên, đáy mắt gợn chút buồn.
Rốt cuộc cô gái trước mặt có biết anh thích có nhiều đến nhường nào không? Sao có thể thản nhiên nói ra một câu như vậy?
Mạn Nghiên đơn giản nói một câu đùa, nhưng khuôn mặt căng thẳng của Vương Phong làm An Yên có chút buồn.
Bình thường thấy anh hóm hỉnh pha trò, không ngờ cũng có lúc trở nên nghiêm túc như vậy.
An Yên khìn khịt mũi, tự nhủ lòng suy nghĩ vớ vẩn rồi.
“Ba người đi đường bình an nhé! Mạn Nghiên, em lên đến nơi thì gọi điện thoại về cho chị.”
“Vâng ạ.”
Xe lăn bánh trở về thành phố.
Tôn Bách Thần và Vương Phong thay nhau lái xe.
Anh bảo hắn ghé sang bến xe một lát, hắn hỏi nguyên nhân nhưng Vương Phong không nói.
“Một lát nữa sẽ biết.
Lắm chuyện!”
Hóa ra Vương Phong gửi hành lý ở văn phòng quản lý bến xe.
Anh kéo một cái vali cồng kềnh quay lại xe của Tôn Bách Thần, rồi nói hắn cứ chạy thẳng về biệt thự.
“Xách theo vali lớn thế làm gì? Định bỏ nhà đi bụi à?” Tôn Bách Thần vừa mở cửa cổng vừa hỏi.
Vương Phong không đáp, môi mím chặt lại đầy bức bối.
Anh kéo nhanh đồng hành lý vào trong nhà, mặc kệ cho Tôn Bách Thần và Mạn Nghiên đứng ngây ra đó.
Vali vừa được kéo vào trong phòng khách, Vương Phong liền ngồi phịch xuống ghế sofa.
Anh thả lỏng người uống một ngụm nước lọc, rồi bắt đầu bẻ răng rắc mấy khớp ngón tay.
Chỉ chờ đến lúc Tôn Bách Thần bước vào trong phòng, Vương Phong đã cầm cái gối tựa lưng, ném thẳng vào mặt hắn.
“Mẹ kiếp, thằng khốn này.”
Tôn Bách Thần nhanh nhẹn tránh được, chiếc gối kia bay với một lực mạnh, đáp thẳng ngay chân của Mạn Nghiên.
Cô giật mình, chân lùi về sau mấy bước.
“Mạn Nghiên, xin lỗi em, anh không cố ấy.
Mau chạy sang đây?”
“Hả?” Cô ngây ngốc.
Nhưng mà nhìn thấy Vương Phong cầm tiếp một cái gối trên tay, cô vội vàng tránh xa Tôn Bách Thần, đi về phía anh.
Vương Phong chỉ chờ có thế, tay vung ra đằng sau lấy lực, canh chuẩn về phía hắn.
“Bụp.”
Tôn Bách Thần vẫn may mắn chụp được, hắn nhăn mặt, ném ngược lại về phía anh.
“Tên điện này, ngồi trên xe lâu quá rồi đâm ra chạm dây thần kinh nào hả? Muốn đánh nhau một trận cho thoải mái không?”
Vương Phong sừng sững bước tới, anh nắm lấy cổ áo Tôn Bách Thần, trợn trừng mắt lên.
“Hừ, đánh thì đánh.
Tên khốn này, bình thường ống đây đối xử với cậu không tệ, sao cậu dám bán đứng ông hả?”
Chính xác thì ba ngày trước, khi Vương Phong vừa đi dạy về thì thấy mẹ hắn đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách.
Khuôn mặt bà hầm hầm nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống.
Vương Phong chưa kịp hỏi câu nào đã thấy người làm lội sền sệt hành lý của anh, đẩy đến trước mặt bà.
“Mau cút đi, trước khi tìm được bạn gái thì đừng quay về cái nhà này nữa.”
“Mẹ, có chuyện gì vậy? Sao lại muốn đuổi con ra khỏi nhà?”
Bà Vương nhìn đứa con trai mình từng hết mực cưng chiều, càng thêm phẫn uất tột độ.
Anh vậy mà dám đem chuyện mình có bạn gái ra đùa giỡn, reo rắc hy vọng vào trong lòng bà.
Có biết bà mong ngóng anh có vợ đến thế nào không? Mỗi lúc rảnh rỗi bà Vương thường ngồi viễn tưởng ra cảnh gia đình nhỏ của riêng anh, với hai vợ chồng cùng những đứa con kháu khỉnh.
Kể cả chức danh bà nội, bà Vương đã trông ngóng lâu lắm rồi.
Vậy mà Vương Phong dám cả gan lừa gạt bà, nói dối Mạn Nghiên là bạn gái anh.
Bà cực thích cô gái kia, nên càng thêm đau đau lòng.
“Con thật to gan đó.
Vương Phong, nếu Tôn Bách Thần không nói với mẹ, con còn muốn lừa gạt bà già này đến lúc nào hả?”
Nghe đến đây Vương Phong đã hiểu được vấn đề.
Anh điện hết máu, rõ ràng đã bàn bạc cho anh thêm thời gian, vậy mà hắn dám vạch mặt anh với mẹ.
Vương Phong gọi điện thoại cho Tôn Bách Thần nói lý lẽ, thì hắn đã chạy về quê của Mạn Nghiên.
Anh lại bị bà Vương đuổi ra khỏi nhà, tịch thu xe và thẻ ngân hàng.
Bí bách, anh đành về quê cô để tìm Tôn Bách Thần.