Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bốn xung quanh họ ngập tràn phân bò.
Vương Phong lừ lừ nhìn Tôn Bách Thần, muốn kiếm chuyện với hắn cho đỡ buồn bực nhưng chân đến không cất nổi lời.
Bao tải đầu tiên, bọn họ chật vật mãi mới hốt xong.
Hắn giữ căng miệng bao, anh cầm xẻng xúc vào.
“Này, cậu đổ hết lên tay tôi rồi.
Cái tên trời đánh này, cậu cố tình chứ gì?” Tôn Bách Thần vội
lùi ra đằng sau.
Dù đã trang bị bao tay và hai lớp khẩu trang, nhưng chẳng khiến hai người họ cảm thấy sạch sẽ hơn là mấy.
Hợp tác không xong, Vương Phong đề nghị chia nhau ra làm.
“Vậy thì thân ai nấy lo đi.
Cậu hốt bên kia, tôi hốt bên này, nhé?”
Ban đầu có vẻ hiệu quả hơn, bớt đi tiếng cãi nhau chí chóe giữa hai người họ.
Nhưng lúc sau ai nấy đều trở nên chán chường, chẳng có tinh thần làm việc.
Vương Phong bèn nảy ra một ý nghĩ:
“Tôn Bách Thần, chúng ta thi hốt phân đi! Tôi với cậu hốt hết chỗ này, ai đóng được nhiều bao tải hơn sẽ được quyền yêu cầu người kia làm một việc.
Thấy thế nào?”
“Lắm chuyện, Màn cá cược bốc mùi thế cũng nghĩ ra được?”
“Thế thì đã sao? Đồng ý nhé?”
“Mau lo làm đi.
Muốn chờ ông chú kia quay lại cùng nhau nghe chửi, hửm?” Tôn Bách Thần bắt đầu tăng tốc.
Vương Phong vừa nhìn đã biết máu chiến thắng của hắn đang nổi lên.
Anh đầu chịu thua, lưng cúi thấp xuống hì hục xúc phân đổ vào bao.
Chừng bốn tiếng sau, cả hai người nhễ nhại mồ hôi, mặt nóng bừng bừng...!
“Bao này là của tôi mà, cái tên này, bỏ tay ra coi”
“Thằng khỉ này, ông đây vừa hốt bỏ ra đó”
Hai tên to xác kia lại vì một bao phân mà tranh giành.
Không biết tên nào hốt vào rồi bỏ ngay giữa, nên giờ chẳng thể phân biệt nổi là của ai.
“Dừng dừng, hai cậu làm cái trò gì thế?” Chú Vĩ chui vào trong chuồng bò, thấy hai người đang kéo sền sệt bao phân ở dưới đất, mặt chú liền nhăn lại.
“Không có gì đâu.” Tôn Bách Thần bỏ tay ra trước, lưng đứng thẳng, khuôn mặt khôi phục lại thần thái lãnh đạm.
“Ừm, hai cậu nghỉ tay đi.
Mau rửa tay, thay đồ rồi vào ăn cơm.” Ông nói.
Chờ chú Vĩ đi, Vương Phong ho khụ khụ vài tiếng.
Xem như bao phân này không tính, anh đếm số bao tải còn lại đang để về hai phía tách biệt.
Kết quả, Vương Phong thắng Tôn Bách Thần, nhỉnh hơn hẳn hai bao.
“Này này, lần này tôi thắng đấy nhé.
Phục sát đất chưa?” Anh cười hớn hở, tháo đôi bao tay vứt luôn xuống đất rồi chạy ra ngoài.
Sau một ngày làm việc vất vả, ai nấy đều mệt đến như người.
Giờ này đã là một giờ chiều, bọn họ mới được ăn cơm trưa.
Tâm mười lăm người ngồi quay lại trên chiếc bàn gỗ hình chữ nhật, ăn những món ăn bình dị
thôn quê.
Tôn Bách Thần đói lắm rồi, hắn chẳng câu nệ, chuyên tâm hết mình vào việc ăn
uống.
Hắn ăn liền một lúc ba bát cơm, khiến Mạn Nghiên cũng phải ngạc nhiên.
“Bách Thần, anh ăn thêm thức ăn đi” Cô gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát hẳn.
.