Bép bép bép, bùm bùm…
Tiếng pháo nổ như rang lạc, màu đỏ tung bay khắp đường phố, đúng theo nghi thức lễ cưới truyền thống. Mặc dù các thủ tục cưới xin thời cổ đã không còn được coi trọng, dần dần biến mất theo thời gian, nhưng đó cũng chỉ là các thủ tục mà hai nhà làm riêng với nhau thì mới được đơn giản hóa, còn những màn nhằm mục đích khoa trương với thiên hạ thì lại làm càng ngày càng lớn, càng ngày càng rầm rộ, dòng tộc càng lớn thì đám cưới càng khoa trương khủng khiếp.
Họ Trần và họ Hoàng coi như là lão đại trong cái thành Thanh Yến này, mặt mũi là phải giữ, vì thế cái lễ rước dâu này được làm vô cùng hoành tráng, hoành tráng đến mức Trần Nam cảm thấy nhức cả trứng, mồm miệng khô khốc. Không biết đây là đám cưới của mình hay là đám cưới của nguyên thủ quốc gia nào nữa.
Hình như hôm trước bác cả của Trần Nam và Hoàng Thanh Giang đã vào bàn bạc cái gì đó, hình như đạt được thỏa thuận về lợi ích giữa hai bên, cả hai đều thần tình mỉm cười bước ra tuyên bố thời gian lễ cưới, đồng thời tiến hành phát thiệp mời khách tới dự tiệc.
Trần Nam và Hoàng Tuyết Nhu ở học viện nhiều năm, bạn bè ở thành Thanh Yến chỉ có khoảng hai ba mươi người, chủ yếu là đám “du côn” năm xưa đi theo Hoàng Tuyết Nhu và Trần Nam. Nhưng không ngờ người đến dự tiệc có ít nhất năm ngàn người, có khi còn đến tiếp. Trong đó toàn kẻ giời ơi đất hỡi, hai người còn chưa nhìn mặt bao giờ, một đám thần tình tươi roi rói như đây là đám cưới nhà mình vậy.
Đã thế hai tộc này còn so đọ khí thế với nhau, xem ai mời nhiều hơn, khách của ai mang nhiều quà hơn, khách nhà ai khí phái hơn. Cả một đám người đi đi lại lại, gặp ai cũng khen chú rể đẹp trai quá, hoặc là ôi, lớn thế rồi à? Làm như quen biết lắm vậy! Đầu Trần Nam to như cái đấu, có cảm giác muốn ngất xỉu.
Cũng may, Trần Nam không cần làm gì nhiều, chỉ cần nghe theo ông bác cả, chờ đến thời khắc quan trọng.
Sau đó, cuối cùng cũng đến cái lễ bái đường, nhưng tai Trần Nam đã ù hết cả lên, chả nghe thấy người ta nói gì. May mà Hoàng Tuyết Nhu đứng bên cạnh ra hiệu cho hắn, không thì hôm nay tân lang đã “Phu thê giao bái” với bố tân nương rồi.
Làm xong hết lễ thì trời cũng đã tối, nhưng mọi việc vẫn chưa xong.
Tiếp đó là một màn mời rượu quan khách tùm lum. Trần Nam kiếp trước kiếp này đều là thanh niên nghiêm túc, dù có bao nhiêu người bảo hắn không hào sảng, đàn bà này nọ nhưng trước sau hắn vẫn ghét rượu bia như kẻ thù. Mời được mấy chén đã khó chịu muốn nôn mửa, buồn bực vô cùng.
Cuối cùng, hắn mặc kệ, chạy ra hậu viện chui vào trong phòng. Hoàng Tuyết Nhu hôm nay đột nhiên ngoan ngoãn đột xuất, không hề bộp chộp như ngày thường, chỉ tĩnh lặng ngồi trên giường, chiếc khăn đỏ trùm đầu vẫn ở nguyên vị trí cũ, không hề có dấu hiệu di chuyển một tý nào.
Trần Nam cảm thấy kỳ quái, đưa tay giật cái khăn xuống nói, thấy Hoàng Tuyết Nhu ngồi đó mỉm cười hạnh phúc, gò má đỏ ửng, hắn không nhịn được trêu chọc:
- Phát ngốc cái gì vậy? Anh tưởng em phải ném phăng cái khăn vướng víu kia đi từ đời nào rồi cơ! Hôm nay tự dưng đổi tính rồi sao?
Má Hoàng Tuyết Nhu càng đỏ, cúi thấp đầu lí nhí:
- Dù sao cũng chỉ có một lần! Mình nên tôn trọng truyền thống một chút! Mẹ… mẹ em nói làm thế mới tốt lành đại cát… em…
Trần Nam thấy nàng xấu hổ luống cuống, vô cùng đáng yêu, không nhịn được mà hôn lên môi nàng một cái:
- Ừ thì tôn trọng truyền thống! Có phải tiếp theo là uống rượu giao bôi đúng không? Rượu thối của mấy lão già kia anh không thèm, rượu giao bôi của mỹ nhân thơm ngào ngạt thì phải uống! Nào, ra đây.
Thật thần kỳ, Hoàng Tuyết Nhu hôm nay giống như đổi tính, ôn nhu mềm yếu vô cùng. Bàn tay nhỏ bé bị hắn nắm mà không hề phản kháng, thân hình nhu nhuyễn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã vào lòng hắn, để cho hắn thoải mái mà âu yếm. Tim Trần Nam đập thình thịch, động tâm vô cùng, nước bọt đã tiết ra điên cuồng mà không chịu khống chế.
Sau khi uống xong chén rượu giao bôi, không khí nhất thời lâm vào xấu hổ vô cùng. Mặt Hoàng Tuyết Nhu càng đỏ thẫm như máu, nhớ lại tối qua mẹ bí mật dúi ình cái thứ kia, nàng chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào đó cho xong.
- Bây giờ… làm gì bây giờ? – Hoàng Tuyết Nhu đột nhiên lí nhí nói. Ánh mắt xấu hổ nhìn Trần Nam.
Mặt Trần Nam đột nhiên đen thui, quắt quéo lại như vô cùng thống khổ, rít ra hai chữ từ cổ họng:
- Đi ngủ!
Hoàng Tuyết Nhu hóa đá.
Trần Nam như con thỏ bị đánh động, nhảy tót lên giường, trùm chăn kín đầu rồi quay mặt vào tường, tiếng ngáy giả tạo đã vang rõ mồn một.
- Ế! – Hoàng Tuyết Nhu đột nhiên cười khúc khích, như nhớ ra cái gì đó:
- Muốn luyện thần công này, trước hết phải giữ thân đồng tử! Hí hí hí… Em biết rồi! Hóa ra là thế.
Trần Nam: Khò khò khò!
- Thôi nào! Đừng giả bộ ngủ nữa cưng! Chị hiểu rồi! Hóa ra cưng còn nhỏ, chưa phát triển đủ! Chị hiểu mà, khúc khích! Hì hì, theo cưng nói hồi trước thì cũng chỉ còn một hai năm nữa thôi mà! Chị là của cưng, đợi cưng một hai năm cũng được mà, phải không?
Trần Nam như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên:
- Gì mà chưa phát triển đủ? Có tin tối nay anh cho em chảy máu không hả?
Hoàng Tuyết Nhu vẫn cười khúc khích, đột nhiên trở nên phóng đãng như hồ ly tinh, đâu còn tý ngoan hiền nào của vừa rồi. Chỉ thấy đột nhiên nàng giật cái nút thắt trên áo, làm hai vạt áo đỏ buông thõng sang hai bên, làm lộ ra cái yếm đào xinh xinh bên trong. Nàng vô cùng khiêu khích tiến tới bên người hắn, ôn nhu nói:
- Chị không tin đấy! Cưng giỏi thì đến đây! Khúc khích! Không dám kìa, hi hi!
Nàng tiến thêm một bước, Trần Nam lùi lại một bước, cảm giác như một cô gái nhỏ đang bị vài tên đại hán uy hiếp vậy. Cho đến khi dựa vào tường, không còn đường lui nữa rồi mà Hoàng Tuyết Nhu vẫn tiến lên, cho tới khi bộ ngực đầy đặn kia dán sát vào ngực hắn mới dừng lại. Nàng phóng đãng đưa miệng tới bên tai hắn liếm một cái, thổ khí như lan nói:
- Nhát gan!
Trần Nam sôi máu.
Cái gì? Hắn nhát gan? Chẳng qua thần công chưa thành thôi! Ôi ôi, cái mùi hương này. Nhiệt độ này. Sự co dãn này. Hắn là đàn ông, lại còn là thanh niên huyết khí phương cương, nhịn sao được thứ khiêu khích trắng trợn thế này. Gầm lên một tiếng, hắn mạnh mẽ đẩy ngã con yêu tinh hại người kia lên giường, nhảy chồm tới như dã thú, quyết tâm thay trời hành đạo một lần.
Chẳng bao lâu, yêu tinh đã bị lột sạch bách, quần áo mỗi thứ một nơi, sắc mặt nàng đỏ ửng, nhưng trong đôi mắt tinh quái kia lại tràn đầy giảo hoạt. Trần Nam thở hổn hển nói: “Yêu tinh, bần đạo đến hàng phục ngươi!” Sau đó cúi đầu thân mật với một ngọn núi, bàn tay lại làm nhiệm vụ trinh sát thám thính ngọn núi còn lại, chờ thời cơ đột kích quân địch.
Ôi, thân hình này… Làn da trắng bóc như mỡ đông, từng chỗ từng nơi mềm mại như tơ lụa thượng hạng, còn cả mùi hương thơm ngát chui vào mũi. Ta ngất… mẹ nó, phải kềm chế, chờ ngày thần công đại thành. Hôm nay không tới bến được, nhưng cũng phải hàng phục được con yêu tinh này, bắt nó phi thăng thành Tiên để phục thị bần đạo.
- Ưm! Anh xấu lắm… đừng… không phải chỗ đó mà! – Yêu tinh đúng là yêu tinh, không biết là cố tình hay không thể kềm chế, nhưng cái âm thanh như mất hồn này cũng đủ làm cho vô số đàn ông muốn chết rồi. Trần Nam coi như nghị lực kinh người, vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, làm chính hắn cũng phải khâm phục bản thân mình quá tài giỏi.
Đột nhiên Hoàng Tuyết Nhu cảm thấy trước ngực hơi mát, dường như bị gió lùa qua, tên khốn kia đã rời đi chỗ khác. Chưa kịp thắc mắc đã cảm thấy dưới thân tê rần, vừa nóng vừa ẩm, nàng không nhịn được mà rên lên một tiếng kiều mị. Lần này là thật, không phải cố tình trêu chọc Trần Nam như vừa rồi nữa. Nàng vừa thở dốc vừa thổ ra từng chữ:
- Đừng! Bẩn lắm… Sao anh lại… Ưm! Đừng động chỗ đấy…
Sau một thời gian phản đối không có hiệu lực, Hoàng Tuyết Nhu chỉ đành chịu trận, thân mình mềm nhũn không nghe sai sử. Chẳng bao lâu sau, nàng cảm thấy cả người tê tái, như bị kích thích kịch liệt, Trần Nam đằng kia cũng cảm thấy cả mồm mằn mặn, không khỏi đắc ý ngẩng cao đầu nhìn Hoàng Tuyết Nhu đã cởi giáp đầu hàng:
- Thế nào yêu tinh kia? Đã hàng phục bần đạo chưa?
- Chơi xấu! Em không phục!
- Không phục thì đến tiếp, lần này không có mềm như vừa rồi đâu. – Trần Nam dâm đãng giơ bàn tay thon dài nhưng cũng có vài vết chai ra trước mặt Hoàng Tuyết Nhu, cười hè hè uy hiếp.
Một lúc sau.
Đạo trưởng: phục chưa?
Yêu tinh: không phục!
Lại một lúc sau.
Đạo trưởng: phục chưa?
Yêu tinh: không phục! Không phục! Không phục!
Một giờ sau.
Đạo trưởng: phục chưa?
Yêu tinh uất ức nói: phục… rồi! (giọng nói thều thào như mất hết khí lực)
Đạo trưởng đắc ý thu hồi bàn tay tà ác, trong lòng thầm khâm phục chưởng pháp của mình thật cường đại, cuối cùng cũng hàng phục được con yêu tinh ngoan cố này.
- Phục rồi thì thế nào? – Đạo trưởng nghiêm trang hỏi.
- Phải nói gì nghe nấy ạ? – Yêu tinh mềm mại ngoan ngoãn nói.
- Tốt! – Đạo trưởng nhìn chằm chằm yêu tinh:
- Dùng thủ đoạn tương tự vừa rồi hàng phục lại bần đạo nhanh lên!
Yêu tinh: “…”