Mười ngày sau…
Lúc này, Trần Nam đang ngồi mân mê cái huy chương trong truyền thuyết mà các Bất Diệt Thần ai cũng muốn nghiên cứu thấu triệt.
Cái tấm huy chương này nhìn thì cũng bình thường, có hình sao sáu cánh, phình lên ở giữa và dẹp về phía ngoài. Chất liệu thì có vẻ khá thú vị, dù lâu đời vậy rồi mà vẫn có ánh kim lập lòe, hơn nữa còn là ánh kim màu xanh lục, nhìn cũng khá là nịnh mắt.
Mười ngày trước, hắn đã đánh thắng Hiên Viên Thái, lão già kia nhận huy chương và nghiên cứu luôn trong mười ngày, đến sáng nay lại cho người đưa đến cho hắn, coi như cũng là một người tôn trọng quy củ.
Lại nói đến trận đấu mười ngày trước, lúc mà Trần Nam đang gõ sướng tay thì lại bị truyền tống trở về, khiến hắn hơi hụt hẫng. Nhưng sau đó, Âu Vĩnh Lạc đã nói vài câu làm hắn toát mồ hôi.
- Hiên Viên Thái mạnh nhất không chỉ ở chỗ quỷ dị, mà còn là đòn đốt cháy khí huyết, nâng cao tất cả tiềm năng trong thời gian ngắn. Nếu hắn thực sự dùng khả năng này, có lẽ Âu Vĩnh Lạc chỉ trụ được ba chiêu là thất bại, tất cả các Bất Diệt Thần ở đây, không ai có thể thắng nổi hắn.
Chỉ là, dùng chiêu này cần trả giá rất nặng, huyết khí tổn thương, cần phải bế quan năm sáu năm mới có thể phục hồi hoàn toàn. Ở những lần luận đạo trước, Hiên Viên Thái đã dùng chiêu này vào những thời khắc quan trọng nhất, giành được hạng đầu không ít lần. Và đó cũng là bí quyết thành công của hắn.
Chỉ là lần này, không ngờ Hiên Viên Thái lại bị Âu Vĩnh Lạc đánh bại, bởi Âu Vĩnh Lạc mới phát minh ra pháp môn bạo liệt nội kình, khiến kinh mạch của hắn bị tổn thương nặng, nhất thời không đốt cháy khí huyết được. Vì vậy mà hắn chỉ có thể tranh giải ba mà thôi.
Mà đối với Hiên Viên Thái, giải ba chỉ giữ được huy chương hai mươi tuần, thực sự chẳng đáng để tổn hại như vậy, vì vậy lão không muốn dùng, nhưng nếu Trần Nam cứ không biết điểm dừng… lúc đó chính hắn tự lãnh hậu quả mà thôi!
Cũng may cái lúc thấy Hiên Viên Thái có dị động, Joe Winsor lại kích hoạt truyền tống trận, đưa bọn họ về và tuyên bố luôn kết quả, mọi người đều không có dị nghị gì hơn, vì thế nên Trần Nam mới có được chiến thắng.
Nói trắng ra là Trần Nam đã ăn rùa cũng không quá đáng!
Còn về trận đấu chung kết, có thể nói là quỷ khốc thần sầu, cát bay đá chạy, kết quả cuối cùng là Joe Winsor vô địch, Âu Vĩnh Lạc giải nhì. Dù sao, Âu Vĩnh Lạc cũng còn “trẻ” lắm, thắng được lão Hiên Viên và lão Boques là do đã nghiên cứu kỹ càng về hai người kia, chuyên tu pháp môn khắc chế. Có thể nói lão cũng là người tài, nhưng còn chưa phải là tài nhất a!
Nói trắng ra, cái giải ba của Trần Nam này cũng chỉ là lấy được nhờ một chút may mắn, cộng với một chút bất cẩn của đối thủ mà thôi. Nếu có lần sau, có khi ngay cả vòng loại hắn cũng không qua được, bị Frank đánh cho tơi bời hoa lá chứ đừng có nghĩ tới việc cầm huy chương.
Bỏ qua mấy chuyện ngoài lề kia, Trần Nam bây giờ đang tập trung dò xét cái huy chương này. Ngay từ khi vừa cầm nó vào tay, hắn đã cảm thấy có điều gì đó thật đặc biệt, thật thân thuộc… Cái cảm giác như điện giật khi chạm vào nó, làm hắn cảm thấy như vậy này đã chờ đợi mình từ rất lâu rồi vậy.
Nhưng Trần Nam đã mân mê mất cả buổi sáng mà vẫn không ra được cái quái gì, đến bây giờ đã là chiều tối, hắn bắt đầu có cảm giác mất kiên nhẫn, đứng ngồi không yên rồi.
Không hiểu sao mấy tên kia có thể ngồi hàng năm, hàng chục hàng trăm, thậm chí hàng vạn năm để nghiên cứu cái thứ này? Mẹ nó, cứ ngồi ngắm ngắm nghía nghía thì bổ béo đếch gì đâu?
Aiz… đúng là mấy tên tu luyện đến váng đầu, tên nào tên nấy đều có đại mỹ nữ bên người mà không biết hưởng thụ, lại cứ chăm chăm vào cái đồ vật này a! Trần Nam thì không thế được, hắn còn trẻ lắm, việc nghiêm túc nhất bây giờ là phải mang lại hạnh phúc cho các thiên thần bé nhỏ nha!
Ngay lúc Trần Nam vừa vứt béng cái huy chương kia vào nhẫn không gian, ngoài cửa đã truyền đến tiếng cười ha hả:
- Cậu Trần! Nghe nói hôm nay cậu nhận được huy chương rồi hả? Tôi đến chúc mừng cậu một chút đây!
Là Joe Winsor!
Park Ji Jie bây giờ đang cắm đầu cảm ngộ kinh nghiệm chiến đấu, vì vậy không rảnh rỗi đến mức này, chỉ có mỗi tên Joe Winsor này là thừa thời gian nhất, có tinh lực mà đến làm phiền Trần Nam thôi.
Trần Nam đẩy cửa phòng, lười biếng ngáp một cái:
- Có cái huy chương thôi mà! Cần quái gì phải chúc mừng?
- Sao lại không đáng chúc mừng chứ? Nào nào… dù gì tôi cũng nghiên cứu thứ đó từ rất lâu rồi, cậu không có nhu cầu về một số kinh nghiệm hay sao? – Joe Winsor thân thiện ôm vai bá cổ Trần Nam, cười ha hả nói.
Trần Nam giật giật chân mày, hình như đã động tâm lắm rồi, nhưng hắn vẫn giữ thần tình cảnh giác:
- Anh muốn gì?
Nói xong câu đó, hai tay lại ôm chặt lấy hai cái mông, dường như rất sợ tên Joe Winsor kia có tâm hồn thú tính gì đó! Joe Winsor đang tươi cười ấm áp, đột nhiên mặt cứng đờ như đá tảng, dở khóc dở cười chẳng biết phải chửi cái tên này kiểu gì nữa.
Gượng gạo cười khan hai tiếng, Joe Winsor gãi gãi đầu, thật thà chân chất nói:
- Tôi… chỉ muốn ăn một bữa ăn giống anh ăn hàng ngày thôi mà.
Trần Nam tròn mắt nhìn Joe Winsor, cổ quái hỏi:
- Thật sự chỉ vậy thôi?
- Thật sự mà! – Trong lòng lại thầm thương nhớ mấy món đồ do Kiko làm. Lần trước chôm chỉa được của Trần Nam một ít, ăn xong nhớ mãi không quên. Hình như không phải chỉ vì đồ ăn, mà còn là vì lý do nào đó khác nữa, phải chăng là để “nhớ lại ký ức cũ” chăng?
- Được rồi! – Trần Nam hào phóng gật đầu, bá vai Joe Winsor vào trong phòng:
- Nhưng gia đình tôi có thói quen ăn hết đồ ăn! Nếu làm thêm cho anh là anh phải ăn hết đó!
- Được được! – Joe Winsor rối rít gật đầu.
- Hà hà… đàn ông là phải rứa! Ăn uống hào sảng, nói được làm được! Nào nào… vào đây!
Joe Winsor tươi cười hớn hở đi vào, trong lòng thầm mong ngóng được thưởng thức món ngon của cô gái kia.
Một giờ sau…
Ba bóng hình xinh đẹp như hồ điệp bay đi bay lại trước mặt hai sinh vật giống đực! Trần Nam dù trong lòng cũng đang sợ muốn chết, nhưng vẫn có tâm tình cười đểu Joe Winsor. Còn tên kia… lúc này mặt hắn đã tái mét như lá chuối, khóe môi giật giật, nước bọt tiết ra từ nãy cũng không dám nuốt vào, sợ mình bị cảm giác nào đó trào dâng…
Trên bàn chỉ có duy nhất một bát mỳ vằn thắn thơm nức đặt trước mặt Trần Nam, ngoài ra còn có khoảng năm sáu món khác nữa đang được bày biện. Trong đó có sushi, có tôm hấp, có thịt bò bít tết chín lòng đào, còn có cả món súp bơ khai vị nữa…
Đây là một mâm cơm kết hợp Đông Tây! Là do ba cô gái hợp lực! Nhưng… Kiko hình như chỉ đứng chỉ đạo, còn mọi việc đã bị Hoàng Tuyết Nhu tranh hết, nhằm cạnh tranh với tài nấu nướng của Emily!
Cô nàng Emily kia nhìn thế mà nấu nướng rất ngon, dù không được bằng Kiko, nhưng hương vị cũng không thua gì trong các nhà hàng cao cấp. Lý do cũng là vì nàng hay đi làm nhiệm vụ, chẳng ai chăm sóc nên phải tự nấu nướng thưởng thức lấy. Còn việc người ta bảo làm nhiệm vụ mà còn có tinh lực học món… vậy thì không đúng rồi, Emily học tập từ nhà, đến khi đi xa thì chỉ việc áp dụng tài năng vào đúng vị trí là được thôi.
Cũng vì cái việc đó, Emily đã có cớ cười nhạo Hoàng Tuyết Nhu một lần, bởi cô nàng “vợ cả” thực sự quá đoảng, làm cái gì cũng không biết. May vá không, nấu ăn không, tính toán không, kiến thức cũng chẳng đâu vào đâu cả, đến cái việc phục vụ đàn ông ở trên giường cũng thua xa hai con hồ ly lớn nhỏ kia. Nói chung, Emily rất đắc ý đưa ra lời khuyên: chị nên học tập thêm, có gì thì cứ hỏi “cô em” này, Emily không ngại chỉ giáo một hai cho nàng.
Hoàng Tuyết Nhu rất là không phục, quyết định tự thân xuống bếp một lần, cuối cùng báo hại Trần Nam sợ tới mức giả bệnh, không dám ăn bất cứ thứ gì trong vòng một tuần. Mãi về sau, Kiko thương quá nên nấu cho hắn ít cháo, Trần Nam mới dám nuốt từng ngụm trong nước mắt.
Cho đến ngày hôm nay, Hoàng Tuyết Nhu vẫn cứ trổ tài đều đặn, so bì món mình nấu với Emily. Bình thường, hai nàng cứ tự nấu tự thưởng thức, Emily thì đắc ý cắt thịt bò, ăn salad, thỉnh thoảng chỉ cần một ổ bánh mỳ kẹp là đã có thể xong bữa ăn rồi. Còn Hoàng Tuyết Nhu thì học Kiko đủ thứ đồ, từ món Phù Tang, món Tổ Hán cho đến món Âu Tiên, bắt đầu học từ dạng đơn giản nhất như luộc rau cho đến dạng phức tạp hơn như… nấu rau. Mỗi tội học nhanh quá nên biết nhiều mà làm thì chả tốt được bao nhiêu.
Hôm nay, Joe Winsor rất may mắn được chọn làm trọng tài của cuộc so đấu này. Vừa thấy hắn đến là hai nàng đã có động lực gấp hai lần, nấu nướng ngon gấp mười lần. Mỗi tội theo phép tính x=, hình như hương vị của món ăn Hoàng Tuyết Nhu nấu có vẻ…
- Itadakimasu! – Tri ân người mang lại món ngon ình, Trần Nam cảm kích chắp tay với Kiko một cái, nói rành mạch một trong vài câu tiếng Phù Tang mà hắn biết. Sau đó đưa đũa vào nuốt mì ngấu nghiến, đã thế còn mắt tròn mắt dẹt, hảo tâm đưa tay mời mọc:
- Nào, anh Winsor, ăn đi ăn đi! Khách đến nhà nên mấy cô nàng này cùng xuống bếp trổ tài! Anh mà không ăn hết là không tôn trọng tôi đó nha!
Joe Winsor khóc không ra nước mắt, có cảm giác đang đi xuống địa ngục. Dù vậy, lời hứa đàn ông vẫn là trên hết a! Danh dự quý tộc là trên hết a!
Cầm lấy cả nồi súp bơ nóng hôi hổi do Emily đưa tới, Joe Winsor nuốt lấy nuốt để, bởi đây là món ngon nhất mà hắn có thể ăn rồi. Vừa thưởng thức súp, Joe đáng thương còn nuốt luôn cả miếng bít tết tiêu chuẩn kia.
Giải quyết xong hết những món có thể ăn, hắn liều mạng dí lưỡi mình vào cái nồi súp kia, làm cái lưỡi hồng hồng bỏng rát, mất hết cả vị giác. Sau đó nhắm mắt nhắm mũi nuốt sạch những món còn lại trên bàn.
Nhìn cái tư thế ăn như rồng cuốn của hắn, Hoàng Tuyết Nhu đắc ý giơ hai ngón tay chiến thắng với Emily, ý bảo thấy ta lợi hại chưa hả? Tên đàn ông nhà mình vừa ăn xong mỳ mà người ta đã ngốn sạch đồ ăn của tiểu thư đây, chẳng phải là vì món ăn quá thành công hay sao?
Kiko đứng bên cạnh thấy Hoàng Tuyết Nhu vui như vậy thì cũng mỉm cười ngọt ngào, giọng nói thánh thót như vàng oanh rót vào trong tai Joe Winsor:
- Nếu anh đã thích như thế… vậy thì lần sau cứ đến đây! Chị Nhu dạo này rất có hứng thú với ẩm thực, còn học được rất nhiều món khác nữa…
Joe Winsor sắc mặt cứng đờ, miệng sùi bọt mép lăn đùng ra đất, đến tiếng gọi hoảng hốt và quan tâm của Trần Nam cũng không còn nghe thấy nữa.