Ân Mẫn Thiên cứ tưởng rằng mình đang khẩn trương căng thẳng đến mức không thể cảm nhận được mùi vị của thức ăn nữa, hóa ra là không phải, khẩn trương thì khẩn trương, cô cũng thể phủ nhận, đồ ăn ở đây quả thật là rất ngon. “Có hợp với khẩu vị của cô không?”, Phàn Vũ Phong quan tâm hỏi.
“Uhm, rất ngon…”
Ân Mẫn Thiên hướng ánh mắt nhìn về phía thức ăn trên bàn để tránh khỏi vẻ anh tuấn mê người của Phàn Vũ Phong. Bây giờ việc cô có thể làm là chuyên tâm vào việc ăn uống, việc này có thể giúp cô quên đi sự cẳng thẳng.
Trái ngược hẳn với sự cẳng thẳng của cô, Phàn Vũ Phong vẫn thản nhiên như thường, tinh thần thoải mái.
“Cô có muốn thêm tương không?”
“Không, không cần, cảm ơn.” Cô từ chối khi hắn đẩy lọ tương về phía mình, không cẩn thận lại phát hiện đôi tay của hắn thật thon dài.
“Tay của tôi có cái gì sao?” Phát hiện cô nhìn tay hắn chằm chằm, hắn buồn cười hỏi.
“A? Không… Không có gì…” Ân Mẫn Thiên cẳng thằng nói, cầm vội chiếc ly lên uống, cô uống một ngụm to, giật mình hoảng sợ, cô uống không phải là nước đá, mà là rượu nho, rượu nho.
“Cô uống thật nhiều a?” Phàn Vũ Phong cười khẽ, đổi nước đá thành rượu nho quả là một quyết định sáng suốt.
Hắn rất có hứng thú muốn tìm hiểu cô còn những mặt nào không muốn cho người khác biết.
“!” Ân Mẫn Thiên tức giận lẩm bẩm.
“Cô thích uống nước đá nhỉ?” Biểu hiện của hắn thật chu đáo, “Vậy, có muốn tôi gọi cho cô một cốc nước đá nữa không?”, “Không cần đâu.” Cô khịt mũi, uống một ngụm rượu, trong lòng hình như thoải mái hơn lúc trước.
“Thật sao?” Phàn Vũ Phong nheo mắt.
“Vâng.” Đôi môi đỏ mọng khẽ động đậy, vẻ mặt cô giãn ra, tự nhiên nói.
Cô thực sự rất đẹp… Dưới ánh nến lung linh, gương mặt mĩ lệ của cô bởi rượu mà đổ ửng lên, đường nét như vẽ cũng vô tình ôn nhu hơn, đáy mắt như có nước dịu dàng mà lơ đãng.
Phàn Vũ Phong nhìn đến ngây dại.
Cô mặc một bộ váy trang nhã, trên vai xẻ mấy đường nhỏ, không hở hang một chút nào mà như có phép lạ, cô vẫn trở nên rất gợi cảm.
Chiếc cổ dài nhỏ, bờ vai mảnh khảnh, tất cả giấu trong một chiếc khăn quàng mỏng, khó mà nhìn ra được.
Hắn nghĩ bản thân hắn lại đang bị thiêu đốt, mạnh mẽ muốn có cô.
“Được rồi, cô nói hợp đồng có chỗ không rõ ràng.” Hắn mở miệng, muốn nói chuyện để đánh tan dục vọng đang tăng lên trong người hắn, “Chỗ nào không rõ?”, “A,” Ân Mẫn Thiên hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Tôi không nhớ rõ lắm, tôi phải xem lại hợp đồng mới nói rõ được.”, “Đừng nói với tôi là cô không mang theo hợp đồng. “Phàn Vũ Phong nhíu mày bật cười.
Cô gái nhỏ này nói muốn gặp hắn để hỏi về hợp đồng, kết quả ngay cả hợp đồng cũng không mang theo, đi hai tay không đến?
“Tôi tìm một chút.” Cô lục tìm trong chiếc túi da của mình một lúc, đưa ra hai tay không, “Tôi quên mang theo rồi, làm thế nào bây giờ?” Thực tế, là Giang Nhạn kiên quyết không cho cô mang theo hợp đồng, cô ấy nói, một khi cô đã cùng Phàn Vũ Phong thực sự thảo luận đến các điều khoản trong hợp đồng, chắc chắn mùi thuốc súng sẽ rất nhiều, cô ấy không thể để khi hai người ra về sẽ không vui vẻ gì, như vậy kế hoạch của cô ấy sẽ bị hỏng thì sao?
“Không sai, lần sau trao đổi là được, còn nhiều cơ hội.” Phàn Vũ Phong vô tình nói. Hắn đi đến đây, chỉ vì muốn gặp cô, thảo luận hay không thảo luận về hợp đồng đều không quan trọng, quay về việc chính, phần hợp đồng đã kí, vốn không ảnh hưởng gì tới hắn.
Ngừng ăn một chút, hắn trò chuyện vui vẻ trên bàn ăn, bầu không khí càng ngày càng hòa hợp.
Nghiêng đầu, cô có chút men rượu mạnh dạn nhìn thẳng hắn.
“Vừa nãy cô nhìn tay của tôi không chớp mắt, bây giờ cô lại nhìn gương mặt tôi đến mê mẩn, tôi có thể hỏi cô, cô cảm thấy thế nào?” Ân Mẫn Thiên ngây ngô cười, “Tôi đang suy nghĩ, mỗi lần anh đầu cho tôi một ấn tượng khác nhau?”, “Tôi cho cô ấn tượng thế nào?” Hắn dụ cô nói ra.
“Rất kém, không tốt chút nào”
“Ác?” Ánh mắt hắn buồn bã, hắn chưa bao giờ quan tâm đến người khác đánh giá hắn thế nào, nhưng lại vì một câu nói của cô mà tâm tình rơi xuống đáy ao.
“Hôm đó, anh thật sự rất đáng ghét, rất đáng giận, cho tới bây giờ tôi cũng chưa có gặp qua ai vô lại như anh, thực sự là bị anh làm cho tức chết, anh biết không? Sau đó, ngay cả trong giấc mơ tôi cũng đều thấy anh…” cô say thẳng thắn nói.
“Phải không?” Hắn cười, rất vui khi cô nằm mơ tới hắn.
“Trong cuộc họp, anh lại thực sự nghiêm túc, dường như thay đổi thành một con người khác, nhưng mà tôi cũng không thích người như vậy, quá nghiêm túc. A, làm tổng tài thì nhất định phải như thế sao?”, “Cô không thích tôi như vậy, vậy cô thích tôi như thế nào?” Hắn không trả lời cô mà hỏi lại.
“Tôi thích… Anh như bây giờ.” Trong người có rượu khiến cô thoải mái, trong lòng có gì đều nói hết ra, “Vừa thân thiết vừa mê người, cũng không chọc tức người khác, cũng không quá nghiêm túc…”, “Cô thích tôi như vậy?”
Trên gương mặt tuấn tú đầy nét cười, hắn sung sướng hỏi, “Tôi vĩnh viễn như thế này, cô sẽ thích tôi sao?” Ân Mẫn Thiên bĩu môi, “Ít gạt người đi, anh sẽ không thể mãi như thế này, anh chắc chắn sẽ thay đổi, anh là người hai mặt… A, không, phải là người có bênh tâm thân phân liệt đa nhân cách rất nghiêm trọng.” Phàn Vũ Phong bật cười “Tâm thần phân liệt?” hắn chỉ vào mình, “Tôi?” hắn dám nói rằng hắn là một người hoàn toàn bình thường, thể xác và tinh thần đều rất bình thường.
Kiểm soát một công ty lớn, hơn nữa tuổi còn trẻ mà đã ngồi ở vị trí tổng tài, chuyện đó không đơn giản chút nào. Để mọi người tín phục, khi làm việc hắn phải thật nghiêm túc.
Tuy nhưng, về cá nhân, hắn cũng không phải là một người không có sở thích, nhất là khi gặp cô, cơ thể bướng bỉnh của hắn toàn bộ thức tỉnh… Trước mắt cô, hắn bộc lộ vẻ ôn nhu mê người nhưng cũng nhịn không được muốn đùa giỡn cô, cũng vì ngày đó hắn trêu đùa cô, khiến cô ghét hắn.
Vẻ mặt Ân Mẫn Thiên có chút sợ sệt hỏi: “Này, có phải anh còn có tính cách nào mà tôi chưa biết, có phải rất đáng sợ đúng không?” Phàn Vũ Phong giả bộ dữ tợn, “Tôi còn có thể biến thành sói.”, “Oa.” Cô không hề nghĩ hắn lại đột nhiên hù dọa mình, Ân Mẫn Thiên lấy tay che miệng nhỏ.
Ông trời ơi, sao ngay cả hắn lộ vẻ hung ác dọa người cũng có thể đẹp trai đến như thế? Thật là tội lỗi. “Không phải chứ? Mới như vậy mà đã khiến cô sợ sao?” Phàn Vũ Phong cười ha hả không ngừng.
“Không… Không có.”
Cảm nhận được ánh mắt trên gương mặt tuấn tú của hắn thật lâu không rời khỏi cô, khuôn mặt Ân Mẫn Thiên đỏ dần lên, giống như làm chuyện xấu bị người khác phát hiện.
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.” Tâm hoảng ý loạn, cô thầm nghĩ trốn xa khỏi phạm vi ánh mắt của hắn một chút.
Cô bối rối lúng túng chuẩn bị đứng lên, liền làm đổ ly rượu trên bàn.
“A…” Cô che miệng khẽ hô, mắt mở to nhìn mấy giọt rượu vẩy trên áo Phàn Vũ Phong, làm dơ tây trang sang trọng của hắn.
“Không sao.” Phàn Vũ Phong vẫn rất phong độ, không giống như cô lúng túng hoảng loạn.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi giúp anh lau…” Ân Mẫn Thiên cầm lấy khăn ăn, hướng áo hắn lau.
Phàn Vũ Phong phải ngăn bàn tay nhỏ bé đang lau tới lau lui của cô, giọng khàn khàn nhắc nhở: “Không cần lau.” Cô lau tới lau đi trên người hắn, không chút nào kiêng dè chỗ mẫn cảm trên người hắn, hại toàn thân hắn nhiệt huyết sôi trào, phản ứng không phải là ít.
“Ách?: Cô sửng sốt, lập tức chán nản rời tay ra.
Ai, đều trách tay chân mình vụng về, muốn giúp người khác cũng không làm được.
“Không xong.” Phàn Vũ Phong thở dài, “Váy của cô cũng bị bẩn rồi.” Ân Mẫn Thiên cúi đầu nhìn, mới phát hiện bản thân mình cũng rất thảm hại, trên y phục vết rượu dính vào không những rất chói mắt, mà còn dính cả vào trên da.
Tình huống này xảy ra, đem bầu không khí tốt đẹp vất vả lắm mới có được phá hư, mà tình thần của cô cũng tỉnh táo, nhớ tới nhiệm vụ của mình.
Xong rồi, cô bây giờ như thế này, sao có thể hoàn thành kế hoạch của Giang Nhạn đây?
“Xin lỗi, Phàn tổng tài, tôi…” Cô cúi đầu, không còn mặt mũi nào để nhìn hắn, may là đã dùng xong cơm, cô dự định lập tức rời khỏi đây, “Đã làm dơ âu phục của anh, thực xin lỗi, tôi nhất định sẽ gửi anh phí giặt, xin lỗi, tôi đi trước.” “Không phải chứ? Cô cứ như vậy rời đi?” hắn kéo cô.
Ân Mẫn Thiên chớp mắt mấy cái, “Tất nhiên, tôi sẽ không quên đi trước tính tiền.” Chủ động hẹn người chính là cô, bữa cơm này cô nên trả tiền.
Phàn Vũ Phong phì cười, “Tôi đã nói với cô về trướng đơn.” Thực ra, hắn là khách quen của nhà hàng nàu, chỉ cần một ánh mắt của hắn, chủ quán sẽ rất thức thời mà đem trướng đươn lưu lại cho hắn.
“A?” Trướng đơn là cái gì? (Ta cũng rất muốn hỏi “Trướng đơn” là cái gì ???????????)
“Cô là người của công chúng, cứ như vậy đi ra ngoài, không hay cho lắm? Cô có muốn lên phòng của tôi để sửa sang một chút không?” “A?” Cô ngây người, hắn vừa bảo cô đi tới phòng hắn?
“Nhưng…” Quái, sao Giang Nhạn nói Phàn Vũ Phong chưa bao giờ cho bất kì một nữ nhân nào bước vào phòng của hắn?
“Thế nào?” vẻ mặt hắn chính trực, giọng điệu thản nhiên.
Trong lòng Ân Mẫn Thiên xác định. Cô suy nghĩ quá nhiều rồi, hắn bảo cô lên phòng hắn là vì tình huống này phát sinh, chắc là hắn không có ý gì khác đâu.
Hơn nữa, hắn mở miệng mời cô lên phòng, vậy cô nên vui vẻ mới đúng.
“Anh nói đúng, bây giờ tôi như thế này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng, đối với công ty cũng không được tốt, không thể làm gì khác hơn rồi, đành làm phiền anh vậy.” Ân Mẫn Thiên cười nhìn hắn.
“Đi thôi.”
Cửa thang máy mở ra, Ân Mẫn Thiên nhận thấy Phàn Vũ Phong đã trở lại là chính mình, bố trí trong phòng thật sự rất thoải mái, trang hoàng tao nhã thật không tầm thường.
Phàn Vũ Phong đưa cho cô một chiếc khăn tắm màu trắng.
“Cô đem y phục thay ra trước, tôi mới có thể gọi người đưa đi giặt.” Hắn chỉ chỉ vào một cánh cửa, “Phòng tắm ở bên kia.”, “Úc không, không cần…” mặt cô đỏ nựng.
Cô nam quả nữ ở chung một chỗ đã đủ khiến cô căng thẳng rồi, cô sao có thể ở trước mặt hắn mà mặc khăn tắm?
Phàn Vũ Phong giương mi cười nói: “Không cần căng thẳng như thế, tôi sẽ không bảo cô mặc khăn tắm để về, còn nữa tôi sẽ bảo phục vụ đưa mấy bộ y phục tới đây.”, “Không cần đâu!? Tôi dùng nước lau một chút là được mà.” Cô như đang trốn tránh cái gì đó mà nhanh chóng đi vào phòng tắm.
“Này, cầm, nếu không cần thì để trong phòng tắm là được rồi.” Phàn Vũ Phong vừa nói vừa đem khăn tay ném cho cô, chiếc khăn tắm dừng chính xác trên gương mặt cô.
“Uy.” Cái gì đây, hại cô chút nữa thì đụng phải cánh cửa, cô trừng mắt nhìn hắn, Ân Mẫn Thiên nghiêng người đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, tựa trên cánh cửa, thở dốc một hơi, cô thực sự rất căng thẳng, tim đạp nhanh hơn bình thường, cả người run lẩy bẩy… Ông trời, đây là thật sao?
Trời phù hộ, cô lại có thể vào phòng của Phàn Vũ Phong, ông trời a, ngàn vạn lần đừng làm cho cô khẩn trương đến mức ngất đi, việc đã đến nước này, cô cũng không muốn phụ lòng bạn tốt giao phó… Cô lấy điện thoại di động, len lén gọi cho giang Nhạn, “Uy, Giang Nhạn?”, “Mẫn Thiên cậu thật có tài nha…” Giang Nhạn hưng phấn vui mừng nói lớn, thiếu chút đem màng nhĩ của cô phá hỏng.
Ân Mẫn Thiên vội vã đem điện thoại ra xa một chút, nhưng là, nghĩ đến tai vách mạch rừng, cô lại không còn cách nào khác là đem điện thoại lại gần tai, “Giang Nhạn, cậu đừng hét to như vậy, câu muốn để cho Phàn Vũ Phong nghe thấy sao?” Câu nói này quả nhiên hửu hiệu, âm lượng của Giang Nhạn lập tức giảm xuống tối đa.
“Mẫn Thiên, tớ yêu cậu chết mất, tớ chỉ biết, câu vừa ra quân, không ái có thể đánh lại sức hấp dẫn của cậu, đến cả Phàn Vũ Phong cũng không có thể may mắn tránh khỏi, ha ha, hắn lại có thể ngoại lệ cho một cô gái đi vào phòng mình, lại còn là buổi tối nữa, hắc hắc… Khẳng định ngày mai, sẽ có rất nhiều tin tức hay ho xuất hiện…”, “Giang Nhạn thối, cậu không nên chỉ lo vui vẻ, van cậu hãy nhìn lại tình cảnh của tớ đi.” Ân Mẫn Thiên cắn răng, nếu không phải bây giờ cô không thể lớn tiếng, cô sẽ đem lòng dạ hiểm độc àm tổn hại đến bạn bè của Giang Nhạn ra mắng cho một trận, “Bây giờ tớ như con chuột trốn ở trong phòng tắm nhà người ta…” Giang Nhạn không nhịn được chọc cô, “Không thể nào? Cậu trốn ở trong phòng tắm làm gì, Chẳng nhẽ Phàn Vũ Phong lại muốn cậu thoát y trước mặt hắn? Haha, cậu thông cảm nha, dù sao, người làm bẩn âu phục của hắn là cậu nha…” Trốn ở một góc trong nhà hàng nhìn trộm, Giang Nhạn đã đem mọi chuyện nhìn rõ ràng. “Giang Nhạn thói, cậu nói một câu nữa xem.”, “Mẫn Thiên, tớ là chị em tốt của câu, cậu không nên tức giận nha, tơ chỉ cảm thấy rất là cao hứng, vui đến mức không thể ngăn được miệng mình trêu ghẹo người khác, đúng không?”, “Tớ không có tâm trạng cùng cậu nới giỡn, hiện tại tớ chật vật thế nào, cậu có biết không hả? Cậu mau đến nhà tớ lấy cho tớ một bộ quần áo, nhanh chóng mang tới cho tớ.”, “Mẫn Thiên, tớ không thể…”, “Uy, đừng có nói với tớ là cậu không thể giúp được nha, vì ai mà tớ bị như vậy chứ?” Cô tức giận.
“Tớ không thể, cậu nghĩ mà xem, nếu Phàn Vũ Phong thấy tớ mang quần áo cho cậu, hắn lập tức sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra.” Giang Nhạn nói khẽ, cô nhiều lắm cũng chỉ dám dùng thủ đoạn nhỏ ngầm đừa giỡn, cúng không dám đi chọc tức Phàn Vũ Phong nha.
“Giang Nhạn.”, câu thật nhẫn tâm nha, cậu có còn là bạn tốt của mình nữa không? “Còn nữa, cậu cũng không thể đi ra nhanh như vậy nha, người ở trong phòng Phàn Vũ Phong đợi một lúc, phóng viên mới có nhiều không gian để tưởng tương, mới có thể viết có thể viết ra một cái gì đó đáng để đọc.” “Cậu nói cái gì!?”, Ân Mẫn Thiên tức giận muốn chém người, “Giang Nhạn thối, cậu lập lại một lần nữa.”, “Mẫn Thiên, cậu phải cố gắng đến cùng chứ.”, “Cậu.” cô thật không biết nói gì, “Giang Nhạn thói, tớ đến đây đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ cậu, cậu còn muốn như thế nào nữa?”, “Mẫn Thiên, tớ van xin cậu đó, dù thế nào cậu cũng phải ở lại trong phòng Phàn Vũ Phong lâu một chút mới có thể ra về, được không?” “Không được, tớ không thể làm theo cậu nói, bây giờ tớ muốn đi về, tớ không muốn ở chỗ này.” Ở lại lại lâu một chút, cô cho rằng chỗ này là quán cà phê muốn ở bao lâu thì ở sao?
Cô cũng không muốn mình bị người ta đuổi ra khỏi nhà, “Không không không, ngàn vạn lần cậu không thể đi ra ngoài, hiện ở bên ngoài có phóng viên, cậu mà đi ra sẽ bị chụp hình đó, cậu không muốn mình bị đăng báo chứ?”, “Giang Nhạn thới, cậu sắp xếp kiểu gì vậy? Rõ ràng cậu nói tớ sẽ không bị chụp ảnh.” Cô hổn hển mà trách móc.
“Tớ…” Giang Nhạn chột dạ trả lời, “tớ vốn đã sắp xếp cẩn thận, thế nhưng, hình như phóng viên của mấy tòa soạn khác cũng nghe tới, tình huống có chút phức tạp…”, “Cái gì?” Ân Mẫn Thiên đưa tay vỗ trán, có điểm không chịu nổi sự đả kích này.
Sao cô lại không nghĩ tới sự tình sẽ trở nên phức tạp thế này, sớm biết thế này, cô sẽ không đáp ứng Giang Nhạn, “Giang Nhạn thối…”
Cô đang định mắng, thì bên ngoài phòng tắm truyền đến tiếng gõ cửa và tiếng nói lo láng của Phàn Vũ Phong.
“Cô không sao chứ?”
Ân Mẫn Thiên vội vã che miệng lại, cô vừa rồi quá kích động, đã quên không khống chế âm lượng.
“Giang Nhạn thối, tớ không thèm nghe cậu nói nữa, tốt nhất câu hãy quản chặt đám phóng viên bên ngoài, nếu cậu hại tớ có tiếng xấu, tớ sẽ tuyệt giao với cậu” nhỏ giọng uy hiếp xong, cô tắt điện thoại, qua cánh cửa nói với Phàn Vũ Phong, “Tôi sắp xong rồi.” Nhưng ầm, cô phát hiện mất vết rượu trên quần áo không dễ loại bỏ, mặc cho cô ra sức chà xát, mấy vết rượu vẫn rất ương ngạnh chỉ nhạt đi chút xíu, tiếp tục dùng sửa tắm hào với nước để chà xát, đến cuối cùng, y phục của cô đều ướt đẫm, tâm trạng cũng uể oải tới cực điểm.
“Ân Mẫn Thiên, cô dự định ở bên trong tới khi nào?” Lần thứ hai Phàn Vũ Phong gọi cô, khiến cho cô càng thêm bực tức.
“Được rồi, gọi cái gì chứ.”
Cô mở cửa, mối mím chặt tựa vào cửa, y phục trên người còn đang nhỏ nước.
Liếc thấy bộ dạng lôi thôi của cô, Phàn Vũ Phong trợn mắt, sau đó nhịn không được bật cười, “Tiểu thưm cô mặc quần áo tắm à?”, “Thần kinh, ai tắm chứ”, cô tức giận nói, ” Tôi muốn tẩy vết rượu trên y phục, thế nhưng tẩy mãi không sạch.”, “Vậy mau đi thay a, mặc y phục ẩm ướt dễ bị cảm mạo lắm.” Phàn Vũ Phong đẩy cô vào trong phòng tắm.
Giọng nói của hắn ôn nhu, thân thiết.
Ân Mẫn Thiên đỏ mặt, tâm trạng uể oải kì lại dần biến mất, cô không hề giạn dỗi, trái lại còn cởi y phục ẩm ướt, mặc khăn tắm vào.
“Nào, ngồi xuống.” Phàn Vũ Phong vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh, “Tôi pha cho cô một cốc ca cao, mau uống lúc còn nóng!” “Cảm ơn.” Cô dè dặt ngồi xuống, dè dặt kéo vạt khăn tắm, lại dè dặt mà cầm cốc ca cao, dè dặt uống.
“Tôi đã gọi điện thoại, bảo phục vụ mang y phục cho cô.” Hắn đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, “Nhưng mà bây giờ bọn họ đã đóng cửa, nên phải chờ hơi lâu một chút.” “Cảm ơn anh.” cô thật sự rất cảm ơn hắn.
“Cô cũng chỉ có thể nói cảm ơn thôi sao?” Phàn Vũ Phong cười khẽ, thân thể cao ngất ngã xuống ghế sô pha, hắn đã thay một bộ quần áo giản dị thoải mái, vẻ đẹp anh tuấn mang theo một tai mê người.
Ân Mẫn Thiên trừng mắt nhìn hắn, cô hoàng mang, lần thứ hai có sự đề phòng, “Phàn tổng tài, ngoại trừ cảm ơn, anh cho rằng tôi còn phải nói với anh cái gì?” Phàn Vũ Phong nhún nhún vai, cố ý không chú ý đến cô nói, “Vài câu trò chuyện cũng tốt hơn là cô nói lời cảm ơn.”, “Vài câu trò chuyện?” nếu hắn muốn trò chuyện, cô sẽ nói một chút, nếu không hai người mắt to trừng mắt nhỏ cũng không hay cho lắm, “Anh muốn trò chuyện cái gì?”, “Vừa rồi, trong nhà tắm, hình như cô nói chuyện với ai…”
Thanh âm của cô khá lơn, hắn có nghe thấy cái tên Giang Nhạn.
“Đó là…” Cô có tật giật mình, “Tôi, tôi khi giặt quần áo, sẽ lẩm bẩm như vậy, đây là một thói quen”, “Ác?” Phàn Vũ Phong bật cười. Cô gái này rõ ràng nói chuyện điện thoại, sao lại không thừa nhận?
“Hình như tôi nghe được cái tên Giang Nhạn, cô lẩm bẩm cũng có thói quen nhắc tới bạn bè của mình sao?”
Hắn thong dong hỏi.
“…” trán cô đổ mồ hôi, nỗ lực ứng phó hắn, “Tôi có nhắc tới Giang Nhạn sao, ai kêu cô ấy là bạn tốt của tối chứ, haha… Tôi nhất định là vừa giặt quần áo, vừa nhớ tới cô ấy rồi.” Nói dối là một loạt móc xích công hiệu, một người tiếp một người, không phải sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Các cô là bạn tốt, Giang Nhạn có nhắc đến tôi với cô không?” hắn nhìn cô chằm chằm, “Cô ấy nói cho cô cái gì vậy?”
“Ách…” Sao lại hỏi cái này nha, hỏi cái này cô biết trả lời thế nào?
Phàn Vũ Phong khẽ nhíu mày, kiên trì chờ đợi câu trả lời của cô.
Cô miễn cưỡng cười, “Haha… Giang Nhạn nói, anh là tổng tài của Phàn thị, những cái khác thì tôi không nhớ rõ, trí nhớ của tôi không tốt lắm.”, “Cô ấy hẳn nói cho cô biết, tôi là vị hôn phu cả cô ấy đúng không?”
“Phốc.” Ngụm ca cao trong miệng Ân Mẫn Thiên chút nữa bị phun ra ngoài, cô che miệng, vội vã nuốt vào, lại vfi nuốt quá nhanh quá vội mà bị sặc, bị ho liên tục.
“Khụ khụ… khụ…”
“Cô bất ngờ sao?” Phàn Vũ Phong rất tự nhiên vươn tay, vỗ nhẹ lưng của cô, “Hai người là bạn tốt, Giang Nhạn chẳng nhẽ lại không nói với cô, cô ấy có một vị hôn phu.”, “Cô ấy… Có thể cô ấy nói qua nhưng tôi đã quên..” Cô ấp a ấp úng, không dám thừa nhận cô đã biết ngay từ đầu.
Cô đã giúp Giang Nhạn đến mức này, tuyệt không thể thất bại trong gang tấc, “Ác?” Phàn Vũ Phong khẽ nheo đôi mắt đẹp, “Như vậy, cô hiện tại đã biết, tôi là vị hôn phu của bạn tốt của cô, cô thấy thế nào?” Ân Mẫn Thiên trợn tròn hai mắt, không hiểu hắn hỏi như vậy có dụng ý gì.
“Tôi, tôi thấy được hai người trai tài gái sắc, lại môn đăng hộ đối, quả thực là một đôi do trời đất tạo nên nha.”
Chuyện này không làm khó được cô, nhắm mắt lại cô cũng có thể nói thật tốt.
Thế nhưng vì sao khi nói như vậy, cổ họng của cô giống như bị cái gì đó bóp chặt, giọng nói có chút khó chịu, ngực cũng có chút khó chịu?
“Ác? Trai tài gái sắc, trời đất tạo nên?” Phàn Vũ Phong cười, cúi đầu nhìn cô, “Cô thật sự cho là như thế sao?” bàn tay to đặt trên lưng cô, dừng lại âm thầm dùng sức kéo lại khoảng cách giữa hai người.
Nhìn vẻ u ám trong đôi mắt màu đen kia, Ân Mẫn Thiên quá sốt ruột, hình như có cái gì đó muốn theo bật ra.
Trong đầu cô hỗn loạn, không rõ hắn lại cứ hỏi quanh đề tài này, càng không rõ vì sao ánh mắt của hắn lại nguy hiểm như vậy nhìn cô.
Cô giật mình hỏi, khuôn mặt anh tuấn mê người tới gần cô, hơi thở nam tính bao vậy cô, đôi môi mềm mại của hắn ghé sát vào má cô.
“Anh làm gì vậy!?” Ân Mẫn Thiên hoàn hồn, sợ hãi đẩy hắn ra.
“Sợ cô buồn chán, tối muốn cho cô xem mấy bức ảnh.” Vẻ mặt hắn vô tôi, hứng phía sách phía sau cô lấy xuống mấy bộ ảnh.
“Hừ.” lấy mấy bộ ảnh, tại sao môi hắn lại đụng vào mặt mình chứ?
“Làm sao vậy?” Hắn coi như không có gì hỏi.
Ân Mẫn Thiên tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Ghê tởm, hắn là cố ý ăn đậu hũ của cô mà, khiến cô buồn bực nhất chính là, cô lại có thể bị vì nụ hôn hời hợt của hắn mà tâm lộn xộn.
Trái lại hắn, vẫn là như không có chuyện gì, chuyện này khiến cô càng thêm tức giận, rồi llaij không thể nào phát tác khi Phàn Vũ Phong mở ra bộ ảnh, chỉ vào mấy bức ảnh chụp cũ, “Nha, cô xem, ở đây tất cả đều là ảnh của Giang Nhạn hồi bé, cô ấy thật béo nhá, là một tiểu béo ú.” , “Đâu? Tôi xem nào.” Ân Mẫn Thiên nghiêng đầu, thân thể cũng nghiêng theo.
Hừ, đừng tưởng rằng ra vẻ không có gì như thế thì thiên hạ sẽ thái bình, hiện tại cô đang rất tức giận nha, cô rất muốn xem, nếu hắn là người bị người khác trêu đùa thì sẽ như thế nào, “Tôi biết a, Giang Nhạn hồi bé béo béo thật dễ thương, hồi học năm nhất tiểu học ( Lớp ) tôi học chung lớp với cô ấy, cô ấy là cô gái đáng yêu nhất…” Ân Mẫn Thiên vừa nói chuyện vừa cố gắng đánh tan sự căng thẳng trong lòng, đồng thời không ngừng chạm vào người hắn.
Cô tự nói với chính mình, cô sẽ trừng trị hắn giống như hắn đùa giỡn cô, cô cũng sẽ khiến hắn ngồi không yên, tinh thần bất an, … Tiếp đó, cô muốn hắn lộ ra bộ mặt tức chết người!
Đúng, chính là như thế này! Chỉ có như thế sự tức giận trong lòng cô mới tiêu tan!
Về phần hậu quả sao, bây giờ cô đang rất tức giận nha, có muốn cũng không suy nghĩ được.