Phong Tiêu thật sự đã mang Vân Ngữ Tịch đi cùng cả đêm.
Những người tai to mặt lớn ở Hải Dương cũng coi như là nhìn được người trong lòng của chủ tịch tập đoàn NY.
Sau bữa tiệc, khuôn mặt Vân Ngữ Tịch gần như cứng đờ vì cười.
Đúng là người giàu cũng không dễ dàng gì, riêng việc đi xả giao cũng là một công việc vô cùng phí sức.
“Cảm ơn anh.”
Lúc xuống xe, Vân Ngữ Tịch không đứng vũng lắc lắc người, cảm ơn Phong Tiêu.
Khi nãy xả giao cô có uống hay ly rượu vang, hiện tại đầu ốc có chút choáng váng.
Nhìn thấy cô sắp ngã, Phong Tiêu vội vàng đỡ lấy cô, ôm báu vật trong lòng ngực, ánh mắt tràn ngập lưu luyến thâm tình, giọng điệu đặc biệt ôn nhu: “Cảm ơn vì cái gì?”
Sao? Cảm ơn anh ấy vì điều gì sao?
Vân Ngữ Tịch chớp mắt, rất nhiều nhiều điều phải cảm ơn anh, lúc cô lâm vào chật vật anh đều kịp thời giúp đỡ.
Cô không ngốc, Vương Hữu Phúc nói muốn chuyển cô đi chính là có người đã yêu cầu anh ta làm như vậy, có lẽ là mấy thiếu gia lắm tiền uy hiếp.
Tối nay, cô đi theo Lý Tử Mộc tới dự tiệc, được Phong Tiêu bảo vệ, chỉ để cho một số người thấy cô không phải là người tùy tiện ức hiếp.
Phong Tiêu cuối đầu nhìn người đang nháy mắt với mình một cách trìu mến, người đối diện không đáp lại lời anh nói, vẻ mặt ngây thơ, trong lòng anh càng trở nên mềm mại hơn, cô trông như thế này khiến anh không còn chút lực kiềm chế.
Anh chậm rãi cuối đầu xuống, lúc chuẩn bị hôn cô, Vân Ngữ Tịch vùi đầu vào ngực anh, lẩm bẩm: “Không được… không được mộng xuân.”
Phong Tiêu: “...”
Quên đi, chúng ta còn nhiều thời gian…
Anh đỡ cô lên lầu, Vân Ngữ Tịch nhắm mắt lại, ngủ như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Anh cởi giày cho cô, tẩy trang cho cô, đắp chăn cho cô, nhìn cô từ từ chìm vào giấc ngủ một lúc.
Khi anh chuẩn bị rời đi, anh nhìn thấy khóe mắt của Vân Ngữ Tịch trào ra nước mắt, tràn đầy ủy khuất và bi thương khó tả.
“Sao vậy?” - Anh ngồi ở bên giường, đưa tay giúp cô lau nước mắt.
Anh không muốn cô khóc, khi nhìn thấy cô khóc, chỉ hận không thể đem khắp thiên hạ đến trước mặt cô để cho cô nở một nụ cười.
Anh không nói thì không sao, nhưng anh vừa cất lời, những giọt nước mắt thầm lặng đã biến thành những tiếng khóc khe khẽ.
Trong cơn say, Vân Ngữ Tịch nằm mơ, tất cả những gì đè nén trong lòng đều hiện lên, cô gặp được một ông lão hiền hòa trước mặt: “Hức hức, ông ngoại..”
Cô ôm chặt người mình yêu thương như một đứa trer.
Phong Tiêu cứng đờ, cô đột nhiên nhào vào trong lòng anh, anh muốn nói cái gì đó, lại phát hiện cô nhắm mắt lại, đang lẩm bẩm không ngừng.
Vừa nói vừa khoc, như là một đứa trẻ gặp phải sự bất công rất lớn, hướng về người mình yêu thương để nũng nịu cầu an ủi.
Anh đã quen nhìn thấy thái độ điềm đạm bình tĩnh của cô, sự tổn thương đột ngột của cô khiến anh cảm thấy đau thương.
“Ông ngoại, con rất nhớ ông.”
“Ừm, anh cũng nhớ em.” - Phong Tiêu vuốt ve mái tóc của cô đáp.
“Ông ngoại, con sợ lắm.”
“Sợ cái gì?”
“Con không muốn quay lại Nam Dương.” - Cô không muốn đối mặt với ba mẹ mình, cô cũng sợ mẹ của Phong Tiêu lại nói chuyện với cô, sợ càng đến gần Phong Tiêu, cô sé không khống chế được bản thân, lỡ như trái tim không nghe lý trí thì phải làm sao?
Cô có thể trốn tránh hai điều đầu tiên, nhưng sao có thể trốn tránh trái tim của chính mình.
Co sợ một ngày nào đó mình sẽ không khống chế được tình yêu dành cho Phong Tiêu, nhưng cuối cùng lại giống như cô và Hạ Nhất Đông, lại một lần nữa buộc phải chia tay,cô phải làm sao?
Cho nên khi cô còn có thể kiểm soát được trái tim của mình thì tránh xa anh ra chính là cách tốt nhất.
Phong Tiêu không biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, nếu không anh sẽ nghiêm túc nói với cô khi cô tỉnh dậy rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ buông tay cô.
Nếu cuối cùng anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc buông tay, có lẽ anh đã không còn tồn tại trên đời này nữa.
“Tịch Tịch, đừng sợ, có anh ở đây.” - Phong Tiêu thì thầm vào tai cô.
“Ông ngoại, vậy ông có về với con không?” - Cô giống như một đứa trẻ bất an, ôm người siết chặt không buông.
“Đừng lo, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em.”
Sáng hôm sau…
Vân Ngữ Tịch còn đang ngủ, liền bị điện thoại gọi đến đánh thức.
“Xin chào.” - Giọng cô khàn đi sau một đêm khóc lóc.
“Cậu làm sao? Bị cảm?” - Lục Tiểu Hi bên kia điện thoại gào lên.
“Không sao…” - Vân Ngữ Tịch lấy tay xoa xoa thái dương, chịu đựng hậu quả của việc uống rượu.
“Tịch Tịch, hôm qua uống bao nhiêu rượu." - Lục Tiểu Hi chịu đựng suốt đêm, lúc này mới bắt đầu đặt câu hỏi.
"...!làm sao cậu biết tớ uống rượu."
"Hừ, 1h30 sáng bà đây đang nằm mộng hẹn hò với soái ca thì cậu gọi đến cho tớ, nói với tớ một đống chuyện, nói rằng cậu đã từ chức và quay về Nam Dương."
"Hả, tớ nói với cậu đêm qua sao?" - Vân Ngữ Tịch giật giật thái dương.
"Tốt lắm, Vân Ngữ Tịch, cậu từ chức cũng không thèm nói với tớ, cậu định lừa gạt tớ đến khi nào?" - Nếu không phải do Vân Ngữ Tịch uống say nói ra, nếu không cô sẽ chẳng biết chuyện gì.
"Không có, tới là chuẩn bị nói cho cậu." - Vân Ngữ Tịch chột dạ.
Cô mặc dù nói với mọi người là quay về Nam Dương, nhưng cô không có ý định trở về.
"Được rồi, trở về là tốt, mua vé chưa, tớ đi đón cậu?"
"...À…"
"Vân Ngữ Tịch, cậu đừng có nói với tớ là cậu không trở về." -Lục Tiểu Hi nguy hiểm nói, nếu Vân Ngư Tịch dám nói không quay về, cô sẽ ngay lập tức đến Hải Dương trói Vân Ngữ Tịch mang về.
Đêm qua khi Vân Ngư Tịch say rượu vừa gào vừa khóc nói hết tất cả uất ức mà cô ấy phải chịu khi ở Hải Dương.
"Trở về, trở về." - Vân Ngữ Tịch vội vàng nói.
Lúc này Lục Tiểu Hi mới đổi giọng, nói chuyện thêm mười phút, sau đó lại nhếch môi cười hỏi bâng quơ: "Tịch Tịch, đêm qua người đàn ông chăm sóc cậu là ai?"
Vân Ngữ Tich: "..."
Người đàn ông?
Người đàn ông nào?
Chẳng lẽ là Phong Tiêu?
"Haha… có phải cậu tỉnh dậy liền quên hết chuyện xảy ra phải không? Hôm qua đang nói chuyện điện thoại, cậu ra lệnh cho ai đó phải đặt vé tàu cho cậu ngay lập tức, tớ còn nghĩ cậu nói chuyện với bức tường, kết quả tớ liền nghe được một giọng người đàn ông chà chà chà…" - Lục Tiểu Ho trêu chọc.
Vân Ngữ Tịch không nói nên lời, hôm qua cô đã gây ra chuyện gì thế này?
Trong phòng khách vang lên tiếng leng keng, Vân Ngữ Tịch cúp điện thoại, từ giường đứng lên.
Nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang bận rộn trong phòng bếp, cô đứng ở phòng khách nhỏ, không biết nên nói cái gì.
"Em dậy rồi." -Phong Tiêu quay người, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô liền mỉm cười.
"Anh…" - Cô mở miệng, mất khả năng sắp xếp từ ngữ.
Thật khó để nhìn thấy Phong Tiêu nấu ăn, đặc biệt là đang đeo chiếc tạp dề màu tím nhạt của cô, trông không hề phù hợp.
"Đêm qua em đòi ăn cháo kê, tôi vừa nấu xong, nếm thử xem." - Anh đặt bát xuống bàn nhỏ.
Món cháo hôm nay Phong Tiêu nấu ngon hơn nhiều sơ với chín năm trước, Vân Ngữ Tịch trong lòng có chút cảm động, thì thầm cảm ơn.
"Tối qua em đã nói cảm ơn rồi." - Phong Tiêu nói chuyện rất thản nhiên, thuận tiện nhìn xem phản ứng của cô.
Khuôn mặt trắng nõn của cô phút chốc đỏ bừng lên, Vân Ngữ Tịch ngượng ngùng nhấp một ngụm cháo, sau đó thấp giọng hỏi: "Đêm qua, tôi không gây phiền phức cho anh chứ?"
Phong Tiêu cười cười không nói, để Vân Ngữ Tịch tự lĩnh ngộ.
"Xin lỗi, nếu tôi có làm gì không hay, anh đừng để ý." - Vân Ngư Tịch vội giải thích.
Sao có thể coi đó là chuyện không hay? Tâm tình của Phong Tiêu đang rất tốt, nửa đêm cô nghĩ anh là ông ngoại đã mất của mình, cô ôm anh khóc rất lâu kìm nén sự bất bình.
Nửa đêm sau mở to hai mắt, một mực đòi gọi cho Lục Tiểu Hi, sau đó ra lệnh cho anh phải mua vé tàu, nhất định hôm nay phải đi về Nam Dương.
Anh lại nuông chiều sự vô lý của cô, không có chút nguyên tắc nào nữa đêm lên mạng đặt vé.
Chỉ là không ngờ còn được ban thưởng, khi nhìn thấy vé đã đặt thành công, cô vòng tay qua cổ anh hôn một cái.
Tất nhiên, những chuyện này anh sẽ không bao giờ nói cho cô.
"Hôm qua em bảo tôi mua vé tàu ngày hôm nay, nếu tôi không mua, em sẽ khóc…" - Phong Tiêu nói nửa sự thật.
"Vậy sao?" - Vân Ngữ Tịch khó hiểu nhìn Phong Tiêu.
"Vé tàu là 2h30 phút chiều nay, ăn cơm xong có thể đi đến đó." - Phong Tiêu bình tĩnh nói.
Vân Ngữ Tịch: "..."
May là hành lý cô đã đóng gói xong, nhưng trở về Nam Dương không nằm trong kế hoạch của cô.
Vé tàu đã đặt rồi, cô cũng không thể hủy, Tiểu Hi cũng biết cô đã nghỉ việc, cô về trước cũng được.
Sau khi lên tàu, Vân Ngữ Tịch phát hiện một vấn đề, Phong Tiêu quay về Nam Dương cùng cô, chỗ ngồi của họ cạnh nhau.
"Sau khi về có chỗ ở không?" - Phong Tiêu thản nhiên hỏi khi tàu khởi hành.
"Tôi ở chỗ của Tiểu Hi."
"Ký túc xá giáo viên?"
"Ừm."
Phong Tiêu cười cười, không tiếp tục chủ đề, nhưng trong lòng đang nghĩ tới Lục Tiểu Hi kia thật chướng mắt, trong lúc trọng yếu như vậy, đáng ra cô ta nên tìm bạn trai, sau đó hai người sẽ sống chung với nhau.
Bằng cách này, Vân Ngữ Tịch sẽ không sống cùng cô ta được.
"Trở về Nam Dương, em định tìm công việc gì?"
"Tôi vẫn chưa biết, trước mắt xem xét một chút." - Cô vẫn chưa quyết định là sẽ ở lại Nam Dương hay rời đi.
"Ở Nam Dương tôi quen biết nhiều, nếu em đang tìm việc, tôi có thể giúp em." - Anh bình tĩnh nói.
"Không… không cần." - Vân Ngữ Tịch nhanh chóng từ chối, nhưng sau đó lại phát hiện từ chối quá nhanh, sợ Phong Tiêu suy nghĩ nhiều liền nói: "Chuyện nhỏ như vậy không cần anh đích thân ra tay, nếu gặp khó khăn tôi sẽ gọi cho anh."
Phong Tiêu sao có thể không nhìn ra ý đồ của cô là không muốn nhận sự giúp đỡ của anh.
Còn khách nói nói rằng sẽ liên hệ khi cần giúp đỡ, anh đoán chừng trong mười năm nữa, cô chưa chắc liên hệ tới.
Tất nhiên anh biết cô sẽ từ chối, nhưng anh không thể không hành động.
Anh tất nhiên sẽ đặt cô ở dưới mí mắt, để cô tùy ý tìm việc, cô lại tìm cái trợ lý như lần trước, đi khắp nơi, bận tối mặt tối mũi, anh không thích.
Khi Vân Ngữ Tịch quay về Nam Dương, mẹ Lục rất vui mừng, mỗi ngày đều chuẩn bị những món ăn ngon mang cho cô bằng mọi cách khác nhau, nói rằng phải bù đắp số cân cô đã mất đi.
Kết quả Vân Ngữ Tịch vẫn như cũ không co béo, ngược lại ba người còn lại béo lên mấy kg.
Mọi người trong tập đoàn NY phát hiện đại boss lại thay đổi.
Con người cuồng công việc ở lại công ty 24/24 nay lại thỉnh thoảng tan ca sớm, lâu lâu lại nở nụ cười trên môi.
Mọi người trong bộ phận thư ký đều biết đại boss đang yêu.
Có phải cô gái khiến đại boss giận dữ vì hồng nhan lần đó đã quay về?
Vân Ngữ Tịch gần đây cũng không vội đi tìm việc, không có việc gì làm cũng hay ra ngoài đi dạo, gặp gỡ một số người.
Trong lúc đang mua một vài chậu hoa nhỏ, cô nghe thấy một giọng nam gọi tên mình.
"Vân Ngữ Tịch." - Đối phương có gương mặt dễ nhìn thanh tú, khóe môi nhếch lên gợn cười.
"Hà tiền bối." - Vân Ngữ Tịch không ngờ lại gặp lại học trưởng ở trường đại học ở đây.