Vấn Nhã im lặng giữ nguyên y phục nằm ở trên ghế, trong phòng ấm lô cũng hoạt động nên cũng không cảm thấy lạnh. Nàng nghĩ đến lời đại mỹ nam nói vừa rồi, trong lòng yên lặng suy nghĩ.
‘Đại mỹ nam gọi là Lãnh Thù, sao lại khéo như vậy, Lãnh ca ca gọi là Lãnh Sát, hai người bọn họ có thể có quan hệ gì chứ?
Lãnh ca ca cũng trúng tán công phấn, không có khả năng chạy thoát được, mặt này nhất định có chuyện mình không biết. Còn có thể khẳng định đại mỹ nam nhất định là Minh chủ Lãnh Huyết minh, bằng không hắn làm sao có thể giải trừ lệnh ám sát mình, Lãnh Sát nói qua chỉ có tự Minh Chủ giải trừ mới có thể để cho việc ám sát dừng lại.
Lãnh Thù? Lãnh Sát? Bọn họ sẽ là hai huynh đệ sao? Hai người này tuy rằng đều là tuấn mỹ, nhưng hoàn toàn không giống nhau a.
Kỳ quái, còn có rốt cuộc là ai muốn đưa mình vào đường chết đây? Mình quên không hỏi đại mỹ nam một chút rồi.’
Vấn Nhã nghĩ đến đây không khỏi từ trên ghế ngồi dậy.
Vấn Nhã quay đầu nhìn Vụ Tề trên giường, thấy hắn nhắm mắt lại giống như đang ngủ, lặng lẽ đi đến bên giường nhìn hắn. Thấy gương mặt tuấn mỹ nhỏ nhắn thanh thuần của Vụ Tề, lông mi thật dài, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, thật đúng là cái tiểu khả ái, đáng yêu giống như khuôn mặt của Vấn Nhã cũng lộ ra tươi cười thuần khiết.
Nàng vừa định xoay người đi ra ngoài tìm Lãnh Thù, ai ngờ một bàn tay bắt được tay nhỏ bé của nàng, Vấn Nhã kinh ngạc xoay người nói :
“Nha! Tiểu khả ái, làm sao đệ còn chưa ngủ?”
“Đừng đi tìm hắn, đừng đi được không? Muốn đi, Vụ Tề giúp tỷ tỷ cùng đi được không?”
Vụ Tề mở to hai mắt ngập nước nhìn Vấn Nhã.
“Tỷ tỷ đáp ứng Vụ Tề không rời khỏi đệ mà.”
Hắn vừa rồi trong lòng suy nghĩ khi mình rời nhà đi gặp chỗ xa lạ căn bản ngủ không được, cảm giác có một ánh mắt ấm áp nhìn mình, hắn biết là Vấn Nhã đang nhìn hắn.
Vấn Nhã thấy biểu tình của Vụ Tề sắp khóc đến nơi nên trong lòng ẩn ẩn đau, chạy nhanh ngồi ở bên giường nói :
“Được, được, được, không đi, ngày mai lại đi, tiểu khả ái yên tâm đi, có thể an tâm ngủ.”
“Không, Vụ Tề không ngủ, Vụ Tề sợ tỷ tỷ bỏ lại ta.”
Vụ Tề kiên định nhìn Vấn Nhã.
“A, hắc hắc, sẽ không, sẽ không .”
Vấn Nhã ngượng ngùng cười nói.
“Vụ Tề không tin tỷ tỷ, vừa rồi tỷ tỷ đã đáp ứng Vụ Tề, nhưng vẫn là muốn ném Vụ Tề một mình đi ra ngoài.”
Vụ Tề nhanh lôi kéo Vấn Nhã.
“Hắc hắc, thật ra là trong lòng Nhã Nhi có thiệt nhiều nghi vấn muốn đi hỏi Lãnh Thù một chút, không phải nói chuyện không giữ lời, đệ đừng để ý.”
Vấn Nhã thấy Vụ Tề vẫn như một bộ dáng không tin lời nàng, nên giận dữ nói:
“Tiểu khả ái đệ nói làm sao bây giờ đây? Chẳng lẽ?”
“Chẳng lẽ cái gì?”
Vụ Tề thấy bộ dáng Vấn Nhã khó xử, hiếu kỳ nói.
“Chẳng lẽ tiểu khả ái muốn cùng Vấn Nhã tỷ tỷ cùng nhau ngủ sao? Nguyên một buổi tối mà không ngủ thì sẽ chịu không được nha.”
Vấn Nhã giảo hoạt nhìn Vụ Tề.
Khuôn mặt tuấn tú Vụ Tề đỏ lên một ít, hắn biết cũng không thể lôi kéo Vấn Nhã không buông, nhưng hắn thật sự sợ hãi nàng rời đi, làm sao bây giờ? Hắn vội la lên:
“Nhã Nhi tỷ tỷ, tỷ, tỷ, ta, ta. . .”
Vụ Tề thật sự không biết làm sao bây giờ .
Vấn Nhã thấy bộ dáng hắn xấu hổ gấp gáp, buồn cười nói:
“Được rồi, được rồi, tỷ tỷ ta sẽ ngủ như vậy đi.”
Vấn Nhã không đắp chăn nằm ở bên cạnh Vụ Tề.
“Ngủ một chút đi, như vậy đệ cũng không sợ ta một mình lén trốn đi.”
Vụ Tề cả khuôn mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy yên tâm như vậy, hắn ngoan ngoãn dịch đến bên trong .
Vấn Nhã thấy Vụ Tề không nói, biết hắn như vậy mới coi như là an tâm, nhìn góc giường ôn nhu nói:
“Ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung, tỷ tỷ cũng muốn ngủ, cứ lăn qua lăn lại cũng đủ mệt rồi.”
Nói xong nhắm hai mắt lại.
“Uh, vậy Vụ Tề ngủ, tỷ tỷ cũng ngủ đi.”
Vụ Tề quay đầu mắt nhìn Vấn Nhã quay mặt.
Khoảng cách gần như thế hắn có thể nhìn đến da nhẵn nhụi của Vấn Nhã, nghĩ nàng khi thì hung hãn, khi thì ôn nhu, khi thì không đứng đắn, lại khi thì im lặng, trong lòng không khỏi vì nàng mà tim đập thình thịch.
Nhắm mắt lại lớn mật vươn tay ra giữ chặt một cái tay nhỏ của Vấn Nhã rồi không nhúc nhích, nhưng khuôn mặt đã muốn đỏ hồng như ánh nắng chiều.
Vấn Nhã hiểu ý, cũng không rút tay về, nghĩ hắn làm như vậy sẽ có điểm an tâm hơn, cũng tùy ý hắn, tiểu hài tử nha, cần cảm giác an toàn.
Vụ Tề kỳ thật rất hồi hộp, nhưng thấy Vấn Nhã mặc kệ hắn bất động giữ chặt tay, trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng lộ ra ý cười.
‘Nàng thật là một tiểu nữ nhân kỳ lạ.’
Vấn Nhã cùng Vụ Tề cứ như vậy một người đang đắp chăn, một người không cởi y phục không đắp chăn cùng nằm ở trên một cái giường, ai cũng không nói lời nào, đều tự nghĩ tâm sự của mình.
Nhưng dù sao hai người trải qua một ngày ép buộc, đầu óc đều đã mệt nhọc, không quá một lát, hai người không chịu nổi đầu óc khống chế song song ngủ, nhưng cái chăn của Vụ Tề đã rớt ra nhưng lại thủy chung không buông tay nhỏ bé của Vấn Nhã ra.
Trong phòng cách vách, Lãnh Thù còn không từ bất ngờ vừa rồi tỉnh lại. Si ngốc ngồi ở trên ghế gỗ, cả đầu hắn nghĩ về cảm giác Vấn Nhã cầm lấy hắn, cảm giác đó quen thuộc làm cho lòng hắn đau, hắn không biết vì sao, hắn đối với tiểu nữ nhân này cảm giác càng ngày càng quen thuộc, nhưng là lại nhớ không ra là vì sao lại có cảm giác này.
Nhưng hắn cơ hồ đều nhớ rõ chuyện từ nhỏ đến lớn của mình a, tại sao lại đối với nàng có loại cảm giác giống như quen biết ngàn năm ấy, kỳ quái.
Sau nửa canh giờ, trong lòng Lãnh Thù mới tính có điểm bình tĩnh trở lại. Hắn nghĩ đến mình một người đường đường là Minh Chủ, bất luận kẻ nào thấy hắn đều nhường ba phần, ai biết gặp tiểu nữ nhân này, hai lần chạy trối chết, mặt mũi thật sự mất hết, nhưng hắn cũng nghĩ không ra biện pháp gì đối phó nàng, hơn nữa nếu hắn thương tổn nàng, ca ca nhất định sẽ cùng hắn liều mạng.
Điểm chết người chính là hiện tại hắn giống như cũng có chút thích tiểu nữ nhân háo sắc này rồi, tay nhỏ bé của nàng giống như dẫn theo ma lực, làm cho trong lòng hắn cũng ma mị. Hiện tại cả đầu hắn tất cả đều là bóng dáng Vấn Nhã, muốn bỏ cũng không xong, thực gặp quỷ.
Lãnh Thù bắt đầu ở trong phòng đi tới đi lui, khi lặng tai nghe một chút thanh âm ở cách vách, thẳng đến cuối cùng không có thanh âm gì, hắn lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
‘Hai người đang làm gì đó? Làm sao có thể không có thanh âm đây, trong phòng chỉ có một cái giường, bọn họ ngủ như thế nào, cái nữ nhân háo sắc đó sẽ không làm chuyện xấu đi, cái tiểu nam nhân kia yếu đuối như vậy, nhưng bộ dạng thực tuấn tú, cái sắc nữ kia nhất định sẽ không tha cho hắn, nàng nói tiểu nam nhân đó về sau là người của nàng, không phải bây giờ đang ở cùng nhau sao? ? ?’
Nghĩ đến đây, trong lòng Lãnh Thù lo lắng vô cùng.
‘Không được, ta phải đem hắn tách ra mới được.’
Lãnh Đại minh chủ dù sao cũng là thường nhân, lại là nam nhâm, gặp được loại chuyện này, thế nào còn có thể bình tĩnh a, lén lút chuẩn bị làm tặc đi.
Hắn cầm giải dược tán công phấn không một chút thanh âm mở cửa phòng bọn Vấn Nhã ra, hắn sợ Vấn Nhã chê cười hắn, dù sao cũng phải lấy một cớ.
Xa xa nhìn thấy Vấn Nhã cùng tiểu nam nhân đều ngủ ở trên giường, hai tay không khỏi nắm chặt, trong lòng hắn tức giận lắm, nhưng hắn thấy hai người cũng chưa có động tĩnh gì, có điểm kỳ quái, giống như quỷ bay tới trước mặt bọn họ.
Vừa thấy bộ dạng hai người ngủ, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Hóa ra bọn họ không có làm cái gì.
Trong lòng trầm tĩnh lại.
‘Xem ra tiểu nữ nhân này thật đúng là làm cho người ta nắm lấy không được.’
Lãnh Thù đứng ở trước giường lẳng lặng nhìn Vấn Nhã, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của nàng bình tĩnh an tường, lông mi thật dài đắp lên đôi mắt to vốn linh động sáng ngời, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận hơi hơi nhếch lên, đột nhiên cảm giác được hóa ra nàng xinh đẹp đáng yêu như vậy. Cùng tiểu nữ nhân lúc trước làm ra hành động lớn gan như vậy hình như là hai người hoàn toàn bất đồng, trong lòng lại kinh ngạc.
Nội tâm một người làm sao có thể cùng bề ngoài lại khác nhau quá như vậy, không phải nói sinh tướng tùy tâm ư, ở trên người nàng sao lại hoàn toàn không thấy được chứ.
Lãnh Thù nhìn nhìn, bỗng nhiên thấy thân mình Vấn Nhã co lại, giống như bộ dạng rất lạnh, mới giật mình đến nàng không có đắp chăn, trong lòng giống bị châm đâm một chút đau.
Bỗng nhiên thấy tay Vụ Tề dưới chăn đang nắm tay nhỏ bé của Vấn Nhã, mày kiếm không khỏi hơi nhíu một chút.
‘Xem ra mình xem thường người nam nhân này rồi, hắn lá gan cũng không nhỏ nhỉ.’
Lãnh Thù tinh tế quan sát Vụ Tề một chút, thấy hắn tuấn nhã bất phàm, ngũ quan ngọc mang trên mặt một tia hồn nhiên, tuy rằng thiếu phần khí phái nam tử, nhưng có thể khiến cho người khác muốn bảo vệ. Nói vậy Vấn Nhã chính là vì như vậy mới che chắn ở trước mặt hắn à, không để cho mình thương tổn hắn đi.
Lãnh Thù nghĩ đến đây, càng xem mặt tuấn mỹ của Vụ Tề càng khó chịu, sớm biết đã không làm cho hoa nương dẫn hắn tiến vào, hiện tại Tiểu Sinh viện không có người tiếp nhận hắn vào để làm đầu bảng coi như toi rồi, lại bị tiểu nữ nhân coi trọng nữa, không biết tiểu nữ nhân này sẽ như thế nào đối đãi với hắn đây, ba ngày sau đem hắn mang về nhà sao?
Chiếu theo trình độ háo sắc của nàng, nói vậy sẽ không bỏ qua nam tử đẹp như vậy, thật không biết ca ca làm sao mà coi trọng sắc nữ này như vậy, mình như thế nào hướng ca ca giao cho giờ.
Aizz, nam nhân cạnh nàng cũng thật không ít a, lại muốn quyến rũ mình, cũng may mình không thích nữ nhân, bằng không ngay cả mình nàng cũng không buông tha đi.
Lãnh Thù nhớ tới lúc trước Vấn Nhã đối với hắn đủ loại ngôn ngữ lớn mật cùng hành động lớn mật, khuôn mặt tuấn tú mị hoặc nhanh chóng nóng lên, nhìn lại hai người, Lãnh Thù đột nhiên lại có loại xúc động muốn đem Vụ Tề sút văng ra.
Một lát sau, Lãnh Thù nhanh chóng từ phòng cách vách lấy chăn mền của hắn ra, nhẹ nhàng mà đắp ở trên người Vấn Nhã sau đó lại đứng yên nhìn Vấn Nhã một lát rồi mới rời đi.
‘Aizzz! Một ngày này chuyện phát sinh nhiều lắm, mọi người cũng đủ mệt rồi, hết thảy đợi ngày mai rồi nói sau.’