Dặn dò Thiên thêm dăm ba câu, tôi mới cúp máy. Nhét điện thoại vào túi quần, tôi quyết định sẽ ra ngoài ăn tối bởi bây giờ đã qua thời gian ăn tối của gia đình chị Ánh lâu rồi, nếu lại làm phiền họ nữa thì không tiện. Rất may bởi buổi chiều đi shipping với chị Ánh tôi đã đi đổi tiền Việt thành tiền Canada rồi, cho nên vấn đề tiền bạc không phải lo lắng nhiều nữa. Không những vậy, cả buổi chiều đi chơi cũng không phải để làm vì đâu, thực chất là tôi đi khảo sát địa điểm đấy. Tôi ra đến phòng khách, gặp bác quản gia bèn nhờ bác chuyển lời cho chị Ánh rằng tôi ra ngoài ăn cơm một lát rồi về, sau đó tự bắt taxi rời khỏi biệt thự.
Tiền trong túi tôi cũng đủ để tôi có một bữa ăn ngon miệng, cho nên tôi đã rẽ vào một cửa hàng bán thức ăn nhanh để giải quyết cho xong bữa tối của mình. Rồi sau đó, tôi trả tiền và rời đi. Lúc này, tôi không đi taxi nữa mà hòa cùng dòng người đông đúc trên đường, đi bộ không một mục tiêu. Tôi không phải là người thích đám đông, nhưng lúc này, ở trong đám đông, tôi lại tìm được sự bình yên lạ kì. Hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cảm nhận sự thoải mái dâng lên trong đáy lòng. Khi mở mắt ra, tất cả mọi tâm trạng dồn nén của ngày hôm nay đều trôi đi sạch sẽ. Tôi khẽ nở nụ cười, bước chân khoan thai tiến về phía trước.
Đi dạo một lúc, ấy vậy mà tôi cũng lạc được, xem ra tật mù đường này không thể chữa khỏi rồi. Tôi thở dài ai oán, định lấy điện thoại ra chụp địa điểm, rồi gọi điện cầu cứu chị Ánh cho người tới đón, dẫu sao chị ấy cũng ở đây từ thuở ấu thơ đến bây giờ. Nhưng còn chưa kịp hành động, chợt có hai tên ngoại quốc cao lớn, ăn mặc lòe loẹt trông vô cùng lưu manh bước tới. Một gã dáng người béo tròn, khuôn mặt núc ních toàn mỡ là mỡ nở nụ cười dâm đãng, bắn một tràng thứ tiếng Anh mà tôi chưa học bao giờ, cũng chẳng biết nó nghĩa là gì nữa, gã còn lại mái tóc vàng khè, cũng được coi là có tí nhan sắc xì xồ cùng vài câu. Tôi mệt mỏi day trán, không thèm báo trước một tiếng đã hô hoán lên. Nhưng tôi lại không biết văn hóa phương Tây vốn cởi mở, dù tôi có gọi thế nào thì người đi đường cũng làm ra vẻ mặt thờ ơ như đã quá quen rồi, thậm chí còn có vài người huýt sáo với hai gã đàn ông thô lỗ kia.
Gã đàn ông lại xì xà xì xồ một đống ngôn ngữ địa phương với vài người đi đường, sau đó vội vàng chộp lấy tôi ngay khi tôi cảm thấy không ổn và muốn quay đầu bỏ chạy. Một gã vừa bịt miệng tôi vừa ôm lấy eo tôi, gã còn lại hỗ trợ giữ lấy hai tay tôi ghì chặt sau lưng để tránh tôi giẫy giụa gậy ra động tĩnh quá lớn, sau đó từ từ lôi đi. Tôi biết với sức mạnh tay trói gà không chặt của mình, tôi nhất định sẽ không thể phản kháng, chỉ như cá nằm trên thớt mặc người ta xử trí. Cho nên, trong tình huống này, tôi rất yên phận. Lí do tôi làm như vậy thứ nhất là vì muốn để bọn họ buông lỏng cảnh giác với tôi, giúp tôi có thời gian tìm ra sơ hở hơn. Thứ hai là do tôi muốn bảo toàn sức lực một chút, lát mới có sức mà chạy. Cuối cùng, tôi đang yên lặng nghĩ đối sách, bởi tôi biết tình huống của tôi không khả quan lắm. Nhưng làm sao mà tôi không có phương án phòng bị cho được. Miệng tôi chậm rãi vẽ lên một đường cong mà tôi nghĩ nó khá là cáo già sau bàn tay bẩn thỉu đang bịt mồm tôi kia.
Hai gã ngoại quốc cao lớn kéo tôi về phía một khách sạn gần đấy. Sắp bước vào khách sạn, gã gầy có nhan sắc đe dọa tôi bằng thứ tiếng phổ thông mà gã biết tôi sẽ hiểu được:
- Hey bitch, you must keep silent and obey! If you didn’t obey, I would kill you!_Tôi nghe vậy khẽ gật đầu, vì vậy gã buông tay khỏi miệng tôi, nhưng đằng eo tôi lại có một thứ vô cùng lạnh lẽo và sắc nhọn chạm vào khiến tôi rùng mình.
Tôi bị hai gã vô cùng “có nhã hứng” này dẫn vào khách sạn, chắc thấy tôi ngoan ngoãn nên chúng rất cao hứng, đồng thời thả lỏng không ít. Lúc vào thang máy, gã nghĩ tôi không chạy được nữa nên nhét dao vào trong tay áo, sau đó quay qua nói chuyện với nhau. Tôi lặng im lắng nghe, có cái hiểu, có cái không, nhưng đại khái ý chúng nói là gì tôi vẫn phiên dịch được. Hai bọn chúng hình như là người thuộc thế giới ngầm nào đó, vừa mới làm xong một cuộc giao dịch, cho nên muốn giải khuây. Hơn nữa, còn nhắc cái gì là bạn của em gái người bị hại kia, và nhắc đến số phòng , hơn nữa mục đích chính của chúng là quay lại kiểm tra người kia chết chưa. Cho nên từ đó có thể suy đoán ra, đây là hai kẻ của xã hội đen đang làm nhiệm vụ, vừa xong việc liền muốn đi giải khuây, nhưng chưa chắc chắn người kia còn sống hay đã chết, cho nên muốn quay lại kiểm tra, đồng thời muốn phi tang. Nhưng tôi lại xui xẻo bị chúng gặp phải, sau đó tiện đường đưa đến đây làm món ăn tinh thần tối nay cho chúng.
Trống ngực tôi đập thình thịch, tôi chưa bao giờ tiếp xúc với xã hội đen ở khoảng cách gần như vậy đâu. Mặc dù tôi biết thế giới này vô cùng bẩn thỉu và đen tối, có người này cũng có người kia, xã hội đen là sự tồn tại thực sự dù tôi chưa từng được gặp, à bây giờ thì gặp rồi. Nhưng tôi sống ở một xã hội văn minh, chưa chạm đến cái thế giới đen tối đấy bao giờ, nên có biết gì đâu, một chút kinh nghiệm cũng không biết. Tôi cũng đã từng xem rất nhiều bộ phim về xã hội đen, tuy nhiên xem và gặp là hai khái niệm khác nhau, ok! Tôi biết mình rơi vào tay hai kẻ này, đường sống trở về gần như bằng không. Vì thế, cái lúc mà chúng thả lỏng nhất, ra tay nhanh – gọn – lẹ mới giữ được mình. Tôi lôi trong túi vũ khí phòng sói hộ thân mà mình luôn luôn mang theo để đề phòng tính huống xấu nhất ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai dí ngay vào tên gần nhất, rồi nhanh như sóc quay ra dí cho tên còn lại vẫn đang kinh ngạc một cái nữa.
Cái kích điện này là đầu năm học đại học tôi cất công đi mua, bởi tôi không chắc mình sẽ gặp tình huống như vậy hay không, dẫu sao thân là con gái đề phòng một chút vẫn hơn. Tôi không mua bình xịt hơi cay là vì nó vừa to, khó mang đi, hơn nữa rất nhanh hết, lại phải mua, rất tốn tiền. Tôi thì không phải người nhiều tiền gì cho cam, cho nên biện pháp tốt nhất là mua một cái kích điện nhỏ gọn, luôn luôn nhét trong người, đương nhiên sẽ rất có tác dụng trong những trường hợp như vậy. Quả nhiên thực tế chứng minh, tôi phòng không thừa chút nào. Kích điện mặc dù không làm chết người, nhưng để chúng bất tỉnh một hai giờ cũng không thành vấn đề. Mà thời gian này, đủ cho tôi thoát thân rồi.
Chờ khi thang máy vừa mở, tôi vội bước ra ngay, không chần chừ bất kì phút giây nào. Còn việc tại sao tôi lại không dùng thang máy để đi xuống ấy hả? Tôi lo lũ ngoại quốc to con này sức khỏe tốt, vừa mới dí điện đã tỉnh lại thì không phải tôi uổng công sao? Dù sao đi thang bộ cũng coi là rèn luyện sức khỏe, không phí công chút nào, không những vậy đây mới chỉ ở tầng hai mà thôi. Nếu tầng cao hơn, tôi đành chuyển sang thang máy khác đi xuống vậy. Tôi đi nhanh như chạy trối chết, bản năng muốn sống khiến tôi không dám quay đầu, sợ bị bắt lại thì không còn đường sống quay về, dẫu sao người ta là xã hội đen đó, một dân thường hiền lành như tôi sao có thể đấu lại được.
Nhưng không hiểu sao, khi tôi thấy một cửa phòng hơi hé mở, tôi liền khựng lại. Dù lí trí quát tháo phải đi nhanh, nhưng tôi vẫn kìm lòng không được mà ngẩng lên nhìn biển số phòng. Tôi chỉ muốn biết người nào vào khách sạn mà bất cẩn thế thôi, thật đấy! Chứ không phải tò mò đời sống riêng tư của người ta đâu…Được rồi, tôi thừa nhận tôi có chút tò mò, cho nên mới muốn hóng một chút, dù sao tôi là đứa trẻ chưa có kinh nghiệm, nhưng tôi có bạn trai mà, không học tập một chút thì cảm thấy có lỗi với bạn trai quá. Tuy nhiên, khi tôi nhìn số phòng, tôi cũng sợ hết hồn, đây là phòng số “trong truyền thuyết” mà.
Lí trí cảnh cáo tôi không được nhiều chuyện, nhưng do tôi học ngành y, bệnh nghề nghiệp tái phát, cho nên mới nóng đầu mà tông cửa xông vào. Vào trong rồi, tôi còn choáng hơn nữa, vì trên sofa, bàn, tủ kính đều có vết đạn bắn, mặt đất ngổn ngang những tấm kính vụn cùng với một vũng máu to, còn có một người đàn ông mặc đồ tây đang bị mảnh kính rắc đầy người đang nằm im bất động. Chân tôi run lẩy bẩy, khép chặt cửa lại, cắn răng tiến về phía trước. Thứ lỗi cho cái gan nhỏ bé của tôi, tôi chỉ là người bình thường mà thôi, còn chưa chính thức làm bác sĩ nữa, mà y tá thực tập cũng vừa nộp đơn đăng kí mà thôi, năm sau nếu giành được học bổng mới được đi, cho nên tôi còn chưa nhìn thấy nhiều máu thế này bao giờ.
Tôi run cầm cập đến đứng không vững tiến về phía người đó, khẽ đánh tiếng:
- Hey you! Are you OK?_Nhưng người đó không đáp lại. Tôi sợ người đó bất tỉnh, như vậy rất khó cứu được, liền hít sâu một hơi, lao đến bên cạnh gã ta, tay còn cầm chặt cái kích điện như thể nó là vật cứu mạng tôi vậy. Tôi đang suy tính xem cứu hay không cứu, trong lòng đấu tranh vô cùng dữ dội. Nhưng khi lật người đó ra, thấy là người quen, tôi bèn thở phào nhẹ nhõm.
Anh trai nuôi của chị Ánh là người quen, sẽ không sao đâu, đúng không? Người quen thì nhất định phải cứu, dẫu sao tôi cũng đang ăn nhờ ở đậu trong nhà người ta mà. Tôi tự an ủi mình như vậy, tâm lí cũng thả lỏng hơn một chút, khẽ lay lay người anh ta xem anh ta còn được bao nhiêu ý thức. Thấy anh ta thoi thóp, hơi thở yếu ớt, mà người cứ như chìm dần, tôi đánh liều ấn huyệt nhân trung của anh ta. Một lúc sau, dưới sự căng thẳng đến mồ hôi ướt đẫm tay của tôi, một đôi mắt xanh lam vô cùng đẹp chậm rãi mở ra. Tôi sợ anh ta quên mất tôi, lại không chịu để tôi cứu, cho nên tôi nói luôn:
- Daniel, là tôi, bạn của chị Ánh! Giờ anh sao rồi, đi được không? Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, anh bị thương rất nặng.
- Ừm!_Daniel cắn răng đáp, mặt mày trắng bệch như bị bệnh cố gắng lật người, tôi đưa tay phủi đống thủy tinh trên người anh ta xuống, đưa tay đỡ lấy anh ta, tay còn lại cố gắng rướn người, bịt chặt vào một lỗ thủng trên lưng anh ta, ngăn cho máu chảy ra ồ ạt, nhưng từng dòng máu đỏ thẫm tanh nồng lại vô cùng ấm nóng vẫn cứ rỉ ra, trong phút chốc cũng nhuộm đỏ cả bàn tay của tôi.
Vị trí trúng đạn rất gần tim, tôi cũng không biết là chệch đi mấy xăng – ti – mét nên vô cùng lo lắng. Nhưng Daniel thì dường như chẳng mấy để ý, vẫn nhanh nhẹn bước đi như thường. Tôi cũng không hiểu anh ta lấy sức lực ở đâu mà đi vững vàng như thế, lại còn đi rất nhanh, khiến tôi chạy theo rất vất vả. Tôi không nhịn được mà hói:
- Ở gần đây có bệnh viện nào không? Tôi đưa anh đi, vết thương của anh ở chỗ rất nguy hiểm, tôi chưa từng phẫu thuật, chỉ biết băng bó thôi.
- Không cần, cô đi xuống dưới, thuê một phòng nữa!_Anh ta cắn răng ra lệnh cho tôi, giọng nói hời hợt như sắp đứt. Dù tôi bất mãn nhưng tôi biết “lương y như từ mẫu”, cho nên cũng chả so đo làm gì. Vì thế, tôi bình tĩnh lấy trong túi ra một chiếc thẻ, xem số phòng rồi vội vàng dẫn người qua đó.
Thật ra thẻ phòng là tôi lấy ra trong người hai gã kia, cũng là để phòng hai gã bắt được tôi, nhưng lại thấy mất thẻ phòng, sau đó xuống thuê lại, sẽ mất thời gian hơn, cũng tạo sơ hở để tôi thoát thân dễ hơn, vì thế mới lấy. Thật may là lúc ấy tôi đã sáng suốt, cho nên giờ không cần cất công đi xuống thuê thêm nữa, nếu không tôi sẽ rất dễ bị người ta nghi ngờ. Vì vừa tôi đi cũng hai gã kia mà, bây giờ lại xuống thuê phòng khác cũng quá hoang đường rồi. Hơn nữa, dù nguyên nhân gì khiến anh trai nuôi của chị Ánh bị thương nặng như vậy thì anh ta cũng là người mình, người mình tất nhiên là phải bao che, mà anh ta vẫn còn đang trong tình trạng gặp nguy hiểm, vì đối phương – kẻ hại anh ta còn lởn vởn ở đây, hai gã kia là một điển hình sống động đấy.
Tôi nhanh chóng đem phòng mở cửa, cẩn thận từng bước dìu anh ta vào. Căn phòng này của khách sạn rất rộng lớn và sạch sẽ, nhưng tôi chẳng còn tâm trạng để ngắm nhìn nữa, vì tôi còn phải bận cứu giúp “bệnh nhân” kia. Anh ta nói rõ ràng rành mạch vị trí của hộp thuốc y tế trong phòng của khách sạn, sau đó hướng dẫn tôi từng bước khử trùng dụng cụ. Chờ tôi làm xong thì một tiếng gõ cửa phòng vang lên, tôi hướng mắt nhìn Daniel, anh ta gật đầu:
- Cho vào đi, người đến là bác sĩ riêng của tôi._Thế là tôi lon ton ra mở cửa. Cửa vừa mở, một người đàn ông ngoại quốc trẻ tuổi cao lớn, tóc vàng mắt xanh đúng chuẩn vội vàng bước vào, chỉ chào tôi một tiếng cho lịch sự rồi xông về phía Daniel.
Tôi biết mình không làm được gì cả, chỉ có thể sốt ruột đứng bên cạnh phụ tá, lúc thì đưa kim khâu, lúc thì đưa dao phẫu thuật, lúc thì bê nước, thay khăn. Đặc biệt tôi còn phải cổ vũ tinh thần bệnh nhân nữa, vì người đàn ông này không được dùng thuốc gây tê, cho nên lấy đạn ra phải đau đớn thế nào cơ chứ? Tôi không nhịn được mà khử trùng một chiếc khăn mặt trắng tinh, đem đến gần miệng anh ta, dỗ dành:
- Có phải là rất đau không? Anh đừng sợ, nếu không muốn kêu thì cắn chặt cái khăn này, có lẽ sẽ có thể chịu đựng được một lúc. Nhanh lắm, bác sĩ sắp xong rồi…bla…bla…_Bác sĩ lúc này còn chưa nói gì, nhưng Daniel lại bật cười, sắc mặt nhợt nhạt có mấy phần thề lương trêu chọc tôi:
- Này cô gái, chúng ta chưa quen thân đến mức cô phải lo lắng cho tôi như vậy đâu. Cảm ơn, tôi không chết được!
- Người ta nói “lương y như từ mẫu” mà, tôi cũng học ngành y, cho nên lo lắng cho bệnh nhân là trách nhiệm của tôi thôi._Tôi ngẩng đầu, ưỡn cao ngực, vô cùng tự hào nói. Còn Daniel chỉ biết lắc đầu cười nói:
- Cô nàng chưa đủ kinh nghiệm như cô chắc học năm nhất hả? Nếu vậy thì lúc này cô nên lặng im đi, tránh để làm ồn bác sĩ khiến bác sĩ lệch mũi khâu là phiền tôi đấy._Tôi nghe thế liền làm động tác khóa miệng, sau đó chăm chú quan sát vị bác sĩ trẻ tuổi kia đang tỉ mỉ gắp đạn rồi khâu vết thương lại.
Sau khi tất cả hoàn thành xong xuôi, hai người đàn ông trao đổi cái gì đó, vị bác sĩ trẻ tuổi kia nhanh chóng rời khỏi. Tôi sau một lúc im lặng liền e dè nói:
- Này, anh nghĩ tôi có nên gọi cho chị Ánh cho người đến đón chúng ta không? Căn phòng này không ở được lâu đâu, bởi…thẻ phòng là tôi cướp của hai tên xã hội đen đấy._Tôi bồn chồn nói, Daniel có vẻ khó tin nhướn mày nhìn tôi. Tôi ngượng ngùng gãi đầu, kể rõ ngọn ngành, sau đó giải thích:
- Thật ra tôi không biết người trong phòng đó là anh, chỉ là ôm tâm lí may mắn mà thôi. Dẫu sao tôi cũng biết có người gặp nguy hiểm ở căn phòng đó mà.
- Được rồi, tôi đưa cô về!_Daniel nói, tôi khó tin nhìn anh ta, hỏi:
- Anh…vẫn đi được chứ? Tôi thấy vết thương khá nặng, lại còn ở gần tim, sống được là cả một kì tích rồi.
- Cô mới học năm nhất thôi, tôi không chấp với cô. Thực ra vết thương đó nhìn có vẻ nguy hiểm nhưng lại là một vị trí vô cùng an toàn, tôi chỉ dùng để lừa lũ xã hội đen mà cô nói thôi, chứ không chết được đâu. Lại đây, đỡ tôi một chút, xe tôi ở dưới gara khách sạn._Tôi nghe thế mới yên tâm, lon ton chạy đến đỡ lấy anh ta, chậm rãi từng bước một, chỉ sợ làm rách chỉ thì vết thương sẽ rách ra trở nên phiền phức hơn.
Chật vật mãi cũng xuống được tới gara, tôi hỏi anh ta còn lái xe được không rồi mới mở cửa để anh ta ngồi vào ghế lái, còn mình cũng ngồi vào ghế phụ. Chiếc Lamborghini chậm rãi lăn bánh rời khỏi, đem theo một mảnh rối bời trong lòng tôi theo. Tôi mệt mỏi tựa vào lưng ghế, khẽ day thái dương, rồi nhắm mắt lại. Sau đó, tôi đột nhiên lại mở mắt ra, chăm chú nhìn người Daniel. Ánh đèn neon rọi vào nửa gương mặt của anh ta khiến gương mặt ấy như được mạ thêm một lớp vàng, vô cùng rực rỡ, anh ta ngồi thẳng tắp, tập trung lái xe, cả người anh ta toát ra một vẻ thành thục. Tôi nhìn không chớp mắt, nhưng cũng chỉ coi là thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của tạo hóa mà thôi, chứ tôi biết mình không thể yêu thương gì người đàn ông này được, khoảng cách giữa hai chúng tôi quá xa.
- Gì thế?_Anh ta đột nhiên quay sang hỏi tôi. Tôi bối rồi vội cụp mắt, ngập ngùng đánh trống lảng:
- À…ừm…tôi muốn hỏi, anh…là xã hội đen hả?
- Có sợ không?
- Hả?_Một câu hỏi của anh ta khiến tôi ngẩn ngơ luôn. Nhưng sau đó, tôi mới hiểu rằng anh ta đang ngầm khẳng định với tôi. Anh ta vẫn đang nhìn tôi như chờ câu trả lời cho câu hỏi vừa nãy vậy. Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, thành thật đáp:
- Đúng là tôi sợ xã hội đen, nhưng tôi không sợ anh. Vì tôi biết, anh sẽ không làm hại tôi…đúng không?
- Đún… “Pằng”._Daniel còn chưa kịp đáp, một viên đạn xé gió lao tới, cắm ngay vào cửa kính bên phía Daniel. Tôi giật mình ngây ngốc, vội đưa tay bịt miệng để ngăn mình hoảng quá mà hét lên.
Đột nhiên, Daniel vươn tay, kéo tôi ấn vào lồng ngực của anh ta, sau đó tôi nghe tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành một âm thanh rít lên rất chói tai. Chiếc xe quay độ rồi lại lao đi với tốc độ tên bắn. Đầu tôi vẫn bị Daniel giữ, trong chóp mũi tràn đầy mùi trà xanh thơm mát, trên đình đầu truyền đến một hơi thở trầm ổn, vững vàng. Tim tôi đánh “thịch” một cái, không biết vì sợ hay vì cảm động. Lại thêm mấy tiếng “phập” nữa, tôi biết đó là tiếng đạn cắm vào thân xe. Nhưng có lẽ chiếc xe này đã được lắp kính chống đạn, cho nên những viên đạn đó không đủ sức để phá kính lao về phía chúng tôi.
Tôi giẫy giụa một hồi, chui ra khỏi vòng tay Daniel, cách ly với khuôn ngực rộng lớn rắn chắc kia, dù biết lúc này mình sợ đến toát mồ hôi, nhưng vẫn cắn răng nói:
- Đừng lo cho tôi, anh tập trung lái xe đi._Daniel liếc tôi một cái, đánh vòng tay lái, chiếc xe láng qua láng lại một hồi trên đường, vẫn giữ tốc độ như tên lửa.
Chợt, tôi thấy một dòng máu đỏ tươi ồ ạt thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng anh ta vừa mới thay, vì thế liền hốt hoảng. Tôi không nghĩ nhiều, đưa tay xé toạc chỗ áo vùng có vết thương để kiểm tra. Nhưng khi nhìn thấy rồi, đến chính tôi còn thấy run rẩy. Vết khâu mới cùng vết thương cũ chồng chéo lên nhau, máu thịt lẫn lộn, trông vô cùng kinh khủng. Tôi liếc mặt anh ta, lúc này mới để ý mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, bờ môi hồng hào cũng không còn chút sắc máu nào. Tôi có chút hoảng hốt, luống cuống tay chân. Đúng lúc tôi không biết làm sao, chợt “kít” một tiếng, xe đột ngột dừng lại khiến tôi giật mình.
Tôi nhìn ra khỏi cửa xe, ngoài trời tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón. Tôi căng tai nghe, phát hiện xung quanh cũng vang lên những tiếng phanh xe có trước có sau, vô cùng có trật tự, lúc này tôi biết chúng tôi bị bao vây rồi. Daniel tháo dây an toàn, khẽ xoa đầu tôi, lần đầu tiên nở nụ cười dịu dàng với tôi, nói:
- Lát nữa tôi xuống xe, cô phải trốn xuống gầm xe ngay, đừng để bọn họ thấy cô._Ngay sau đó, một tay Daniel đã mạnh mẽ đẩy cửa xe. Tôi hoảng quá vội túm lấy tay còn lại của anh ta, run rẩy hỏi:
- Liệu…liệu…anh có chết không?_Daniel phì cười, đáp:
- Sẽ không có chuyện gì đâu._Sau đó tôi thấy anh ta lẩm bẩm cái gì đó nhưng chưa chờ tôi nghe rõ thì anh ta đã xuống xe và đóng cửa xe lại. Còn mình tôi trong xe, do Daniel đã tắt máy nên trong xe tối om, tôi sợ hãi vội thụt xuống gầm xe, không dám manh động.
Lúc này, may sao lí trí tôi vẫn chưa mất, tôi vội lôi điện thoại ra, run rẩy nhắn tin cho chị Ánh, sau đó tắt nguồn. Bởi tôi sợ nếu không tắt điện thoại sẽ rung chuông, đến lúc ấy tôi chết chắc rồi. Nói thật, tôi đúng là người nhát gan, nhưng tôi biết lúc này tôi trốn ở đây không chỉ bảo toàn tính mạng nhỏ của mình, mà còn để cho người đàn ông kia yên tâm một chút. Tôi biết anh ta là người làm việc lớn, nếu không chắc chắn nơi đây an toàn sẽ không bỏ tôi lại một mình. Tôi rút trong túi ra cái kích điện, nắm chặt trong tay, trong đầu vạch rõ ràng kế hoạch. Nếu Daniel sau nửa tiếng nữa không quay về, tôi sẽ ra ngoài tìm, tôi sẽ không để anh ta phải hi sinh đâu.
Nhưng tôi tính làm sao bằng trời tính, cửa xe đột ngột bật mở, dưới cái bóng lờ mờ của trăng, tôi biết kẻ mở cửa không phải Daniel. Vì thế tôi không chờ gã kia kiểm tra xem trong xe còn người không đã giơ kích điện ra, thế là gã gục luôn. Khi gã kia vừa ngã, tôi biết mình không thể cứ ở lại đây, nơi này không an toàn chút nào. Vì thế tôi đánh bạo rón rén bước ra, cho dù tôi biết bên ngoài là đầm rồng hang hổ, chỉ cần sơ sẩy cũng đi tong cái mạng, nhưng chỉ đứng ở một chỗ lại càng không an toàn. Tôi rón rén bò dưới đất, đưa tay lục trong người tên vừa ngất xỉu kia một cây súng. Tôi biết đây là súng thật, bởi nó nặng hơn nhiều mấy cây súng đồ chơi mà tôi nghịch hồi nhỏ, cho nên cầm lên mới có chút run rẩy.
Nhưng dù có sợ hãi thì tôi vẫn phải mang theo, bởi nó chính là bùa hộ mệnh của tôi. Tôi dắt súng vào thắt lưng, bò lồm cồm trên mặt đất một cách nhanh như sóc chui xuống gầm xe. Khi đã quen với bóng tối, mắt tôi nhìn vật cũng rõ ràng hơn. Tôi hướng mắt ra ngoài, phát hiện chiếc xe tôi đang ẩn náu bị quây thành một vòng tròn xe, có nghĩa rằng giờ tôi đang nằm ở trung tâm của sự bao vây. Mà xa xa, vang lên vài tiếng đánh nhau cùng tiếng hô hào. Tôi nuốt nước bọt cái ực, cố mai phục dưới gầm xe, cứ chờ có vài tên bị đánh ngã là giơ tay ra cho một kích ngất luôn. Tôi đang hỗ trợ Daniel, bởi tôi biết, nếu Daniel mà có mệnh hệ gì, hôm nay tôi xác định sẽ phải chôn cùng anh ta ở đây. Tôi còn trẻ lắm, chưa muốn chết sớm thế đâu.
Tôi kích ngã hai tên, sau đó nhanh như sóc lăn ra khỏi gầm xe, bò sang gầm của một xe khác, âm thầm chờ thời cơ. Một lúc sau, tiếng đánh nhau ngừng hẳn, tôi chờ một lúc, thấy không có tiếng động, bèn run rẩy bò ra. Lúc này tôi mới phát hiện mình vừa bò trên cát, cho nên mới không có tiếng động. Tôi phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy từng đợt sóng gợn đang tràn về phía bờ, ánh trăng nhu hòa in bóng xuống mặt biển tạo thành vẻ đẹp thật thơ mộng. Cảnh này có lẽ là cảnh tượng đẹp nhất mà tôi từng thấy, là cảnh tượng mà tôi thêu dệt rất nhiều lần trong giấc mộng thiếu nữ của mình.
Bất thình lình, một bàn tay bịt chặt lấy miệng tôi. Tôi hoảng hốt giẫy giụa, định thúc khuỷu tay vào bụng gã, thì một giọng nói trầm ấm vang lên:
- Là tôi!_Vì thế tôi ngừng giẫy giụa và bị Daniel ôm ngang hông, tay vẫn bịt miệng bế theo nấp vào bụi cây rậm rạp nào đó ở rất gần. Lúc này trái tim tôi vẫn còn điên cuồng nhảy nhót trong lồng ngực. Ngay khi Daniel đặt tôi xuống, tôi vỗ vỗ ngực, giọng trách móc:
- Anh suýt hù chết tôi. Anh thắng rồi, sao chúng ta vẫn phải nấp vậy?
- Suỵt, tôi vừa mới dẫn chúng đi, chứ chưa tiêu diệt hết được, cố chờ một lát nữa, người của tôi đến là chúng ta có thể đi rồi._Daniel đưa tay lên miệng ra giấu im lặng, tôi cũng ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó anh ta rẽ bụi cỏ, tập trung quan sát tình hình. Còn tôi lúc này, vì không có gì để làm nên đành tập trung tìm kiếm xung quanh bụi cỏ. Đến lúc tìm được, mắt tôi sáng như đèn pha ô tô, bèn nhét cây cỏ đó vào trong miệng.
- Này, cô làm gì vậy? Nhả ra!_Có lẽ tôi làm quá nhanh nên Daniel cho rằng tôi vừa ăn thứ gì đó độc hại, bắt tôi nhả ra. Tôi vẫn cố chấp nhai, vừa nhai vừa lắc đầu liền tục. Tôi biết lúc này mặt tôi nhăn như quả mướp đắng rồi, nhưng đúng là mùi vị của cái thứ trong miệng không ngon lành gì.
Thật ra cây cỏ tôi tìm được là cỏ mực, loại cây hay dùng để cầm máu. Tôi cứ nghĩ ở cái nơi khỉ ho cò gáy này sẽ chẳng tìm được thứ gì hữu dụng, cho nên ôm tâm lí may mắn thôi, không ngờ lại vớ bở. Tôi nhai nát vừa, sau đó đem đắp lên vết thương kia của Daniel. Lúc thuốc đắp xuống vết thương, tôi nghe anh ta hít một ngụm khí lạnh, bèn nghiêm giọng:
- Cố chịu đi, không còn cách khác đâu, nếu anh không muốn máu chảy hết rồi chết ở cái chốn khỉ ho cò gáy này._Tôi vừa nói vừa cúi xuống, cố gắng xé một vòng chiếc áo của mình, dù biết nó không sạch sẽ gì nhưng có còn hơn không. Tôi chọn một chỗ chưa bị dính cát che vào vết thương, sau đó quấn vòng quanh lưng Daniel để giữ cho thuốc không bị rơi.
Xong xuôi, tôi thỏa mãn hếch cằm nhìn hắn đầy kiêu ngạo, hắn đáp lại tôi bằng một nụ cười dịu dàng. Ánh trăng chiếu rọi xuống gương mặt đẹp như tạc ấy càng làm cho nụ cười nở rộ đến say lòng người. Tôi ngơ ngác nhìn hắn, mọi sự sợ hãi đều vì nụ cười này mà biến mất hết. Nhưng nụ cười đó có tác dụng như vậy, chẳng qua là vì tôi nhìn thấy bóng hình Thiên qua bóng hình hắn, nhìn thấy Thiên cười nói với tôi:
- Không sao đâu, rồi mọi thứ sẽ ổn. Có anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương em._Càng nghĩ, trái tim tôi càng trở nên trống rỗng.
Tôi cụp mắt, che đi sự mất mát trong lòng, có chút oán trách Thiên, vì hắn mà hôm nay tôi mới lâm vào cái tình trạng này, lại còn không có hắn ở bên cạnh nữa chứ. Tôi đang tưởng tượng, nếu có hắn ở đây thì tốt quá rồi, hắn sẽ ôm tôi vào lòng, sẽ để cho tôi làm nũng mà lười biếng trong lòng hắn, chứ không phải mạo hiểm thế này. Hiện giờ Thiên đang làm gì? Liệu hắn đã giải quyết xong mọi vấn đề của bản thân chưa? Hay là hắn vẫn dây dưa không rõ với Bảo Quyên? Rốt cuộc tôi nên tha thứ cho hắn không?...Không biết bao nhiêu câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu tôi khiến tôi càng thêm rối bời.
Trong lúc tôi đang thất thần, bên cạnh bất thình lình vang lên tiếng đánh nhau. Tôi quay qua nhìn, thấy đã không còn bóng dáng của Daniel bên cạnh, trái tim lại bắt đầu loạn cào cào lên. Tôi rẽ bụi cỏ, thấy bóng dáng nhanh nhẹn của Daniel đang cùng lúc đấu với năm tên nữa. Tôi hít sâu một hơi, dặn mình không được xúc động, xúc động là ma quỷ. Nhưng quả thực là tôi không giữ nổi bình tĩnh nữa khi thấy tên cuối cùng kia cầm dao, động tác nhanh nhẹn dứt khoát múa vài cái, đã thế mà Daniel còn đang bị thương, lại bị đánh giáp lá cà như vậy, đã bị chém trúng mấy dao. Tôi cảm thấy đây là thời cơ của mình, liền nhanh nhẹn nhảy ra từ trong bụi cỏ lăn một vòng, tay nắm một nắm cát, khi chỉ còn cách gã đó một mét, thấy khoảng cách khá an toàn, tôi vung tay ném tới.
Daniel dường như không lạ lùng gì với hành động này của tôi, nên ngay khi tôi ném đã nhanh nhẹn tránh sang, cho nên gã kia ăn trọn cả nắm cát vào mặt. Ngay lúc gã ngớ ngẩn không biết chuyện gì xảy ra, tôi giơ kích điện ra, thế là tên cuối cùng cứ thế là gục. Daniel kéo tôi đứng dậy, phủi cát vướng đầy trên tóc tôi, cười khen ngợi:
- Trông thế này mà gan dạ lắm!
- Chỉ là bảo vệ cái mạng nhỏ thôi, không có gì đáng khen cả._Tôi khiêm tốn đáp, sau đó từ thắt lưng lôi ra một cây súng lục đen, lau sạch dấu vân tay trên súng rồi nhét nó vào tay Daniel, không khách sáo nói:
- Anh xử lí nó đi. Tôi không dây vào nó đâu, phiền lắm!
- Cô cầm theo súng, sao nãy không bắn? Lăn đến gần như thế, không sợ chết à?
- Làm ơn! Tôi không biết bắn súng, ok! Bảo tôi bắn hả? Trừ phi anh muốn chết!_Tôi trợn mắt nói, rồi giải thích rõ ràng- Vừa nãy tôi nhét vào chỉ là để phòng thân, chẳng may tôi bị phát hiện rồi bị người ta đánh rơi vũ khí phòng thân, tôi còn cái khác để mà sử dụng thôi.
- Đủ thông minh, đủ lí trí!_Daniel sóng vai với tôi muốn đi về phía chiếc xe Lamborghini của anh ta. Chợt tôi nghe một tiếng gì đó xé gió lao tới, do phản xạ có điều kiện, biết là nguy hiểm, cho nên tôi vọt lên.
“Phập” một tiếng, có thứ gì đó cắm vào da thịt, “đoàng” một tiếng súng lại nổ ra. Nhưng lúc này đầu óc tôi trống rỗng, cơn đau bắt đầu lan tỏa ra tứ chi khiến đầu gối tôi mềm nhũn, tôi quỵ xuống, khó tin nhìn một lỗ thủng phía bụng phải của mình. Một cánh tay chắc khỏe đỡ lấy tôi, Daniel ngồi xuống cát, một tay bịt chặt lấy bụng tôi muốn ngăn cho máu chảy ra. Lúc này tôi vô cùng sợ hãi, nước mắt cứ chảy ra giàn giụa, tôi túm lấy tay hắn như túm lấy cọng rơm cứu mạng, giọng run rẩy:
- Tôi…tôi sắp chết rồi sao? Tôi…không muốn…không muốn…_Tôi cảm thấy oxi vào phổi mình càng ngày càng ít, hô hấp ngày càng khó khăn. Lồng ngực bị đè ép đau như muốn vỡ vụn ra vậy. Máu của tôi chảy ra ngày càng nhiều, nhuộm đỏ cả tay hắn lẫn tay tôi. Tôi nức nở, cố muốn nói cái gì đó như để cứu lấy mình, sau cùng chỉ có thể lặp bặp nói ra:
- Nói với…nói với chị Ánh…bảo chị ấy nói với…Thiên…rằng…tôi…tôi không…không tha thứ…cho anh ấy, bảo là…bảo anh ấy…quên tôi đi…_Daniel nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, sau cùng tôi mới nghe được câu nói:
- Muốn nói gì, tự cô đi mà nói._Nhưng lúc này tôi đã nhắm mắt lại, trước khi mất đi ý thức tôi lại nghe thấy mấy tiếng phanh xe nữa. Cả người tôi cảm thấy rã rời, đau đớn giống như sắp bị nghiền nát rồi hòa tan ra vậy, dù rằng lúc này ý thức vẫn còn một chút nhưng cũng chỉ như tàn lửa sắp tắt mà thôi. Sau cùng, tôi lịm đi không biết gì nữa.
Ngoại truyện:
Thiên lúc này lòng nóng như lửa thiêu mà không hiểu tại sao, anh chỉ cảm thấy rất bồn chồn mà thôi. Đánh cuộc gọi đi nhưng cứ thuê bao mãi, cô bảo anh không lo lắng thế nào được. Mới chỉ qua có ba ngày thôi mà anh đã cảm thấy muốn phát điên lên được, hận không thể bay ngay sang bên đó. Nhưng cô đã nói với anh rằng hiện tại cô đang suy nghĩ, anh sợ nếu mình xúc động chạy sang sẽ khiến công giải thích của anh thành công cốc. Bọn họ tiếp xúc nhau không bao lâu, lại mới yêu nhau có hai tháng, nhưng anh hiểu rằng cô là một cô gái rất thẳng thắn, cũng rất ương ngạnh. Nếu anh cố ý làm trái ý cô, mọi thứ rất có thể sẽ đi theo chiều hướng xấu nhất. Trái tim anh khó khăn lắm mới rung động vì một người con gái, anh không muốn để mất cô.
Không gọi được cho cô, anh đánh bạo gọi cho Ánh hỏi thăm, dù rằng mới vừa mấy tiếng trước anh và cô mới nói chuyện với nhau. Cùng lúc này, bên nhà họ Hoàng cũng đã loạn cào cào cả lên. Bây giờ bên Canada đang là một rưỡi sáng nhưng Băng chưa về, người giúp việc canh cổng mãi không thấy cô, vì thế đánh bạo gọi tiểu thư của họ dậy. Ánh mơ mơ màng màng bị gọi dậy, rồi còn nghe thông báo là Băng mất tích thì cơn ngủ tiêu tan sạch. Cô ấy lo lắng mở điện thoại muốn gọi nhờ anh trai nuôi tìm giúp, vì dù sao thế lực ở thành phố này đều do anh ấy nắm giữ. Nhưng khi máy vừa mở, cô ấy nhận được tin nhắn của Băng nói bọn họ gặp nguy hiểm, còn có ảnh chụp màn hình bản đồ nơi cô đang ở đó.
Không nói hai lời, cô ấy chạy ngay sang phòng ba nhờ ba mình giúp đỡ. Ba Long cũng vội vàng gọi một cú điện thoại, thế là sau đó cả nhà thức cùng nhau chờ tin tức luôn. Đột nhiên lúc này điện thoại của Ánh reo lên khiến cô ấy giật mình. Nhìn thấy người gọi là Thiên, cô ấy vội vàng bắt máy rồi thông báo:
- Băng mất tích rồi, anh sang đây sớm nhé!_Dẫu trước đó Thiên phạm lỗi lầm là thật, nhưng tình cảm của anh cô ấy không nhìn lầm. Dựa theo phán đoán của cô ấy, trong tình huống đó thì % là anh bị gài bẫy. Cô ấy đã lừa người yêu của người ta sang bên này rồi làm mất tích, cho nên Ánh cảm thấy vô cùng áy náy, vì thế mới vội vàng báo cáo.
Mà ở bên kia, ngay khi nghe thông báo, tim Thiên nhói lên một cái, đầu óc choáng váng như sét đánh ngang tai. Liền sau đó, anh không nhiều lời, chỉ đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại. Khi đã cúp điện thoại, anh cũng không ngừng nghỉ gọi điện nhờ một tay đàn em mà anh ngấm ngầm bồi dưỡng mua cho mình một chiếc vé máy bay sớm nhất để đáp sang Canada.
- ----------------oOo-----------------Hết chương -----------------oOo-------------------