6
Khi ở trong ngục, tôi thường nghĩ, thế giới này nếu như tương ứng với giai đoạn lịch sử thế giới của tôi, mọi chuyện sẽ như thế nào.
Tôi nhớ tới trước đây đã từng có câu chuyện “Nhị đào sát tam sĩ*” kể về âm mưu kinh người của Yến Anh, dùng hai quả đào khiến cho ba người phải .
(*Nguyên gốc: 二桃杀三士: dùng 2 trái đào để gϊếŧ 3 dũng sĩ. Ví với việc mượn dao gϊếŧ người)
Câu chuyện như vậy đối với người hiện đại chúng tôi mà nói, vốn chỉ là một việc hoang đường.
Nhưng ở thời đại đó, những việc như vậy có lẽ thật sự đã thực sự đã từng xảy ra.
Con người ở những thời đại khác nhau sẽ có những lễ tiết, quy củ khác nhau mà trong mắt họ còn quan trọng hơn cả sinh mệnh.
Cũng có lẽ, đây chính là lý do vì sao Bùi Lâm lại “coi mạng người như cỏ rác”, bởi vì ở nơi này những người đó đã phạm phải tội .
Tề vương rất hay đến thăm tôi.
Hắn thi thoảng còn khen tôi: “Bản vương không thể không nói, ngươi đúng là một dũng sĩ.”
Thân là một kẻ tù tội, tôi chỉ có thể lắc đầu với hắn: “Vương gia, ngài khen sai người rồi.”
Tề vương có lúc sẽ hỏi tôi.
"Nếu như ngươi được ra khỏi ngục, ngươi muốn làm gì?"
Tôi vẫn luôn trả lời: “Chắc là quy ẩn sơn lâm đi. Dù sao thì tôi cũng không thể nào dung nhập với thế giới bên ngoài được”.
Dù sao, ở nơi này cũng không có ai có thể thực sự tâm sự cùng tôi được, cũng không có ai có thể khiến cho tôi thực sự có thể cởi bỏ lớp phòng bị được.
Cũng có lẽ, ở nơi này cũng không có ai thật lòng yêu tôi...
Tôi đã từng mong muốn nỗ lực để có thể hòa nhập vào thế giới này, nhưng đến cuối cùng, tôi vẫn vi phạm vào điều cấm kỵ của nơi này.Tôi đến cuối cùng vẫn không phải là người của thế giới này.
Cho dù tôi có giả vờ giống đến thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn luôn lạc lõng ở nơi này.
Tôi cũng không đủ can đảm, cũng không có dũng khí để tiếp tục đánh cược một lần nữa.
Nếu tôi có thể thoát khỏi nhà lao này, chi bằng không làm gì cả, sống trong thế giới quan thuộc về riêng mình, cô lập bản thân với thế giới, tự tìm kiếm chốn đào nguyên thuộc về riêng mình.
Có một ngày khi Kỳ Vương đến, hắn giống như vừa mới uống say, hai mắt đỏ bừng: "Ngươi nói, vì sao Vương phi lại không muốn gả cho ta? Bởi vì ta đã quá nhiều người xuyên không đồng bạn của nàng ấy sao?"
Tôi dò xét: “Vương phi ngài ấy cũng là người xuyên không sao?”
"Đúng vậy, nàng ấy cũng là người xuyên không."
Tôi âm thầm sờ vào tờ giấy viết hai chữ “bình an" giấu dưới y phục.
Hóa ra đáp án là cô ấy và tôi đều là người xuyên không giống nhau.
Lúc ban đầu, tôi còn tưởng rằng...cô ấy đã nảy sinh một loại cảm xúc khác với tôi.
Hóa ra, tôi không chỉ không hiểu được con người nơi này, đến những người bạn xuyên không đến từ cùng thời đại, tôi cũng không thể nhìn thấu được.
Cô ấy muốn viết hai chữ đó cho tôi, chỉ là vì muốn được nhìn thấy niềm vui của một người bạn, muốn chúc phúc cho tôi mà thôi.
Tôi hơi do dự một chút, sau đó liền đưa ra câu trả lời: “Có thể do vương gia đã quá nhiều người. Cũng có thể do tam quan không hợp, chính là thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan mà chúng tôi vẫn hay nói, tất cả những thứ đó của chúng tôi đều không giống với mọi người ở nơi này.”
Tề Vương cười, lắc đầu nói: “Bổn vương còn tưởng rằng, chỉ cần kiên trì theo những gì các ngươi nói, một đời một kiếp hai người, vương phi sẽ gả cho ta.”
Tôi nói: “Ở thế giới của chúng tôi, một đời một kiếp hai người chỉ là điều cơ bản nhất chứ không phải là thứ xa xỉ trong hôn nhân”.
Tề Vương cau mày nhìn ta: "Nhưng mà, bổn vương đã phải vượt qua lễ pháp của nơi này! Cho dù nàng ấy có không có con nối dõi, nàng ấy vẫn sẽ là vương phi duy nhất của bản thân."
Tôi hít một hơi thật sâu, nói: "Vương gia, thế nhưng ngài cuối cùng cũng không giống với chúng ta, mà chúng ta, cũng không giống với ngài."
Tôi đã ở đây lâu rồi, có thể hiểu được một số việc người nơi này làm, nhưng sâu thẳm trong tôi vẫn là một người hiện đại.
Vương gia và vương phi đã bên nhau một thời gian dài rồi, vương gia nghĩ rằng bản thân chỉ cần một đời một kiếp hai người là có thể làm cho vương phi cảm động.
Nhưng sao có thể như vậy được chứ?
Cách suy nghĩ của hắn, đến cuối cùng vẫn khác với chúng tôi.
7
Tôi không biết bản thân đã ở trong ngục bao lâu.
Có một ngày, ngục tốt đột nhiên nói với tôi, bên ngoài đang rất rối loạn, là do những người xuyên không gây ra.
Những người xuyên không đó nói bản thân không nên phải chịu những đối xử bất công như vậy, họ muốn xông lên, chóc, tạo ra một con đường màu cho bản thân.
Sau khi nghe được những điều này, điều duy nhất tôi có thể làm, cũng chỉ là mặc niệm cho bọn họ.
Trong một khoảnh khắc, tôi không biết, nên bị chỉ trích, rốt cục là những người xuyên không muốn sống sót, hay là thế giới ăn thịt người này.
Mỗi người bọn họ, ai cũng có cái đúng, ai cũng có cái sai.
Tề vương cuối cùng vẫn muốn trả lại tự do cho tôi.
"Ông chủ Giả, bổn vương đến đón ngươi quy ẩn sơn lâm."
“Tội dân cảm tạ vương gia.”
Tề vương hộ tống, trò chuyện cùng tôi suốt chặng đường.
"Bổn vương đại khái có thể hiểu được Vương phi vì sao không nguyện ý gả cho ta, hơn nữa cho dù bổn vương có thực sự lấy được nàng, chỉ sợ cũng không thể yêu thương nàng giống như lời bản vương đã nói. Dù sao, giống như ngươi đã nói, hai người chúng ta vốn dĩ tam quan không hợp".
“Bổn vương nghe thấy những người xuyên không làm loạn đó nói, chúng ta không cho bọn họ có nhân quyền, đó lại là một từ ngữ rất mới lạ với ta.”
“Nghe nói, ở nơi đó nữ tử cũng có thể chống đỡ cả bầu trời, bổn vương thực sự không thể tưởng tượng được, nơi đó sẽ như thế nào.”
"Bổn vương còn nghe nói, thương nghiệp nơi đó rất phát triển, lương thực cũng rất đủ đầy. Thật là khó có thể tin được."
Ánh mắt của Bùi Lâm dường như tỏa ra ánh sáng, là ánh sáng khi tiếp thu được những điều mới lạ.
Hắn có lẽ vĩnh viễn cũng không thể hiểu được thời đại đó của chúng ta, nhưng hắn cũng đã bất tri bất giác bị ảnh hưởng, mặc dù chỉ là một chút mà thôi.
Khi gần đến núi, Tề vương do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng hắn thở dài một tiếng:
"Kể từ khi hai người xuyên không đầu tiên thành danh, thế giới này đã có xu hướng sụp đổ. Bổn vương không biết nơi này còn có thể tồn tại được bao lâu, hy vọng ông chủ Giả có thể sống thật tốt quãng đời còn lại ở nơi này."
Tôi cúi đầu vái lạy hắn: “Cảm tạ vương gia đã nói cho tôi biết. Tôi chỉ cầu xin vương gia sau này khi nhắc nhở những người xuyên không có thể nói rõ tất cả mọi chuyện. Những người chúng tôi đối với chuyện này thật sự không hiểu được”.
Tề vương gật gật đầu, coi như đồng ý.
Tề vương sai đám người Nhị Ngưu chuyển những vật tư hắn đã chuẩn bị từ trên xe ngựa xuống.
"Ông chủ Giả nếu như cần gì có thể đến vương phủ tìm bổn vương."
"Đa tạ vương gia."
Vật tư Tề vương đã chuẩn bị cho tôi vô cùng đầy đủ, đến cả củi gỗ hắn cũng đã thay tôi chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
Nghĩ lại thì, ít nhiều gì bọn họ cũng biết, một người xuyên không như tôi hoàn toàn không có đủ năng lực để sống ở một nơi hoang dã bên ngoài.
Nhưng cho dù có chuẩn bị đầy đủ đến đâu, cũng chỉ là đầy đủ so với nơi này, không phải là đầy đủ giống như trong lòng tôi.
Ngôi nhà thực sự của tôi, là một ngôi nhà có công nghệ phát triển, ở một thành phố không bao giờ ngủ, có những tòa nhà cao tầng, có vô số học sinh, sinh viên và có những khả năng vô tận...
Chỉ là, tôi có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể quay lại được nữa.