Sân Huấn Luyện Điên Ái Lục

chương 1: ở phòng thay quần áo câu dẫn giáo luyện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trên sườn núi vùng ngoại thành hẻo lánh, lẻ loi tọa lạc một tòa sân huấn luyện cầu lông khép kín bằng tường. Đêm hè, ve kêu vang, sắc trời dần tối, kiến trúc cô đơn cơ hồ muốn hòa vào cảnh vật an tĩnh tối tăm.

Sau sân lúc này mọi người đã sớm không còn một ai, mặc kệ là vận động viên, huấn luyện viên, hay là nhóm hậu cần công tác, đều đã tan tầm trở về nhà. Vốn phải hẳn là im ắng, trong phòng thay quần áo không có một bóng người, giờ phút này đèn đuốc sáng trưng khác thường.

Một nam sinh thoạt nhìn mười tám mười chín tuổi đứng ở tủ đựng đồ, hảo hảo mặc áo trên, quần vận động lại cởi xuống giữa đùi, mà bên trong thế nhưng quần lót cũng không mặc. Thịt hành phấn hồng cùng mông thịt trắng nõn tùy tiện lỏa lồ. Cậu đỡ vách tường, hướng một nam nhân khác cao lớn phía sau nâng lên thủy nộn đĩnh kiều mông, đong đưa vặn vẹo, thân thể như đứng không vững.

"Cảnh giáo luyện......"

Thanh âm Minh Lãng mềm mềm mại mại ý đồ câu dẫn nam nhân. Cậu hướng phía sau sờ soạng cầm tay phải nam nhân, đem nó hướng mông thịt chính mình hơi run rẩy kéo lên.

Đại chưởng ấm áp phủ lên làn da kiều nhuận, thậm chí năm đầu ngón tay còn lâm vào mềm thịt đàn hồi mười phần. Toàn thân Minh Lãng tức khắc một trận rùng mình, không tự chủ rụt rụt tiểu huyệt phía sau.

Xúc cảm chân thật lại làm nam nhân phía sau chợt thu hồi tay. Nam nhân nửa thân thể đều đặt trên tủ, hắn nỗ lực trợn to hai mắt, cảm giác trong ngực giữa bụng vì say nóng rực mà thiêu đốt.

Một tia lý trí cuối cùng làm nam nhân vươn cánh tay dài, chặt chẽ bắt được cổ áo Minh Lãng, khiến cậu xoay người lại đối mặt chính mình. Nam nhân thở hổn hển nói:

"Minh Lãng, tôi uống nhiều quá, em đừng nháo, tôi nhịn không được."

Không nghĩ, cổ áo Minh Lãng thế nhưng đã bị kéo ra, toàn bộ ngực đều lộ ở dưới mắt hắn. Cảnh Tuyên Văn cũng không biết, Minh Lãng hôm nay cố ý mặc một cái áo cổ rộng, chất liệu mềm mại đến cực, lôi kéo là có thể thấy hai viên thịt tao lãng kia.

đầu v Minh Lãng lớn lên so với nam sinh lớn hơn không ít, phì nộn nộn mà kiều ở trên ngực trắng bóng, thực sự câu nhân.

"Em......?"

Cảnh Tuyên Văn nắm chặt vải áo thành nắm tay, hắn loáng thoáng cảm giác được có chút không đúng, nhưng men say vẩn đục trong đầu cái gì cũng nghĩ không rõ ràng.

Minh Lãng hít một hơi, thoáng nhón mũi chân, đánh bạo để sát vào Cảnh Tuyên Văn, vươn đầu lưỡi ở bên môi hắn liếm một chút:

"Nếu nhịn không được, vậy không cần nhịn, tới thượng em đi...... Huấn luyện viên......"

"Cậu còn biết tôi là huấn luyện viên của cậu!"

Đầu lưỡi khiêu khích lướt qua làn da mẫn cảm, Cảnh Tuyên Văn đột nhiên buông tay ra, che lại khóe miệng chính mình ẩm ướt lạnh lạnh, trừng lớn mắt nhìn nam sinh quấy rối tình dục chính mình.

"Đương nhiên, anh là người em thích nhất...... Huấn luyện viên......!"

Minh Lãng bất khuất đưa tay hướng đũng quần Cảnh Tuyên Văn, một bên cách quần xoa nắn cự long đã có xu thế ngẩng đầu, một bên không sợ chết nói, "Cảnh giáo luyện, hung hăng thao em đi —— ngô!"

Một câu cậu còn chưa nói, đã bị Cảnh Tuyên Văn đỉnh ở phía sau lưng, trở tay đẩy.

Phòng thay quần áo so với phòng tập thể thao còn nhỏ hẹp hơn nhiều, cách hai gian bất quá chỉ một mét, ở giữa bày đồ vật, chỉ có cái ghế dài cao như đầu gối. Minh Lãng bị lực mạnh đánh vào quỳ rạp xuống trước ghế dài, đầu gối đụng vào mặt ghế, cứng mà phát đau.

"Cậu như thế nào...... Tao như vậy!"

Cảnh Tuyên Văn nghiến răng nghiến lợi nói, tức giận đánh vào mông Minh Lãng. Làm một vận động viên cầu lông, hình dạng mông Minh Lãng đẹp đến không thể chê, thịt cơ mông phân bố thích đáng, xúc cảm càng là tuyệt hảo.

Cảnh Tuyên Văn một đánh đi xuống, thịt non dán vào lòng bàn tay chấn động, làm đầu óc hắn nháy mắt nóng lên. "Ba ba", tay năm tay mười, nhắm ngay hai cánh mông thịt liền không hề tiết tấu mà đánh lên.

"A a......! Nha...... Đau quá a a ân......"

Minh Lãng kêu ra tiếng, cậu không nghĩ tới Cảnh Tuyên Văn thế nhưng đánh đến hung ác như vậy, xuống tay một chút cũng không lưu tình, trên da thịt trơn bóng chỉ chốc lát liền lộ ra dấu vết sưng đỏ.

"Đau là được rồi! Còn tuổi nhỏ không học cái gì tốt, cư nhiên muốn bị tôi thượng?"

"Bang! Bạch bạch! Ba! Ba!"

Thanh thuý tiếng đánh thịt quanh quẩn trong phòng thay quần áo, ngẫu nhiên hỗn loạn một hai tiếng Minh Lãng nức nở.

"Không cần đụng nha a a a...... Mông, mông muốn hỏng ân......"

Minh Lãng đầy mặt nước mắt cầu xin, âm cuối mềm như bông mà đánh run. Cậu bị Cảnh Tuyên Văn bóp eo vô pháp chạy thoát, chỉ có thể bốn phương tám hướng lay động mông, mông thịt trừu động phát run, muốn tránh né đại chưởng tập kích

"Nhẹ một chút......"

"Nói! Tao như vậy, là từ ai học được?"

"Em không có học, a nha...... Chỉ là, a...... Ô ô ân......"

Nước mắt uỷ khuất trào ra khóe mắt, lung lay thịt khâu chịu đựng đau đớn, rốt cuộc chống đỡ không được bất cứ thứ gì, còn có chút tràn ra cảm giác đau đớn, khuếch tán tới tứ chi, chảy tới đầu ngón tay.

Minh Lãng không thể không nắm chặt cửa tủ trước người, mười khớp xương đều dùng sức trở nên trắng bệch.

"Chỉ là cái gì?"

Tay Cảnh Tuyên Văn dừng lại, để sát vào bên tai Minh Lãng hỏi.

Mang theo mùi rượu, thở phun nóng hầm hập phun trên cổ Minh Lãng, cậu đau tới nước mắt còn chưa ngừng, liền ngứa đến trực tiếp bật cười. Cậu vừa định rụt cổ, đã bị Cảnh giáo luyện uống say sức lực lớn đến kinh người một phen nâng thẳng đầu.

"Sách, tiểu nam sinh. Chịu không nổi khiêu khích như vậy, còn muốn câu dẫn tôi?"

Cảnh Tuyên Văn một bên đánh giá, một bên đem chóp mũi đỉnh lên, chống cổ Minh Lãng áp tới áp lui.

"A......"

Minh Lãng xao động khó nhịn mà rên rỉ một tiếng. Vì cái gì...... Cảnh giáo luyện uống say, cũng có thể chuẩn xác mà bắt lấy điểm mẫn cảm của cậu......

côn tht đã sớm cao cao mà đứng lên, cảm còn mông thịt nóng rát chưa tan đi, lại không phải là dày vò. Nhục huyệt chôn ở rãnh mông cũng trở nên lại mềm lại ướt, dâm mĩ mà lặng lẽ co rút lại.

- ---------------------

Giáo luyện = huấn luyện viên, moe sẽ thay phiên dùng^^

Truyện Chữ Hay