Tề An Cư giơ điện thoại di động lên, nheo mắt lại nhìn thấy trên màn hình là một dãy số cố định quen thuộc.
Cơn buồn ngủ còn sót lại tan biến ngay lập tức, anh ngồi dậy và ấn nút trả lời.
Một lúc sau, điện thoại cúp máy.
Tề An Cư im lặng một lúc, như đang sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu sau đó rời giường, tắm rửa sơ qua rồi đi ra ngoài.
Giọng nói đầu dây bên kia nói nguyên văn thế này: "Chỉ số sức khỏe của mẹ anh không bình thường." Câu nói không rõ ràng, nhưng chắc chắn không lạc quan, nếu không đã không gọi cho anh vào lúc nửa đêm.
Tề An Cư đến viện dưỡng lão để lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, và chuyển mẹ lên bệnh viện tuyến trên để kiểm tra và kết quả hoàn toàn nằm đúng trong dự đoạn.
Sau khi nói chuyện với bác sĩ chăm sóc, Tề An Cư lập tức rơi vào trầm tư.
Nếu bệnh mẹ mổ càng sớm thì tỷ lệ thành công tương đối cao. Tuy nhiên, tổng chi phí ít nhất cũng phải hơn tệ, sau đó còn tiền hậu phẫu và phục hồi chức năng, ít nhất cũng phải thêm tệ nữa.
Tề An Cư vốn tính lạnh lùng, bệnh tình của mẹ không làm anh quá đau lòng, nhưng chi phí chữa bệnh lại khiến anh đau đầu
Anh ta gộp tất cả số tiền trong thẻ ngân hàng của mình lại, tình toán cũng được khoảng tệ, cộng thêm lợi nhuận cho tiền phí bản thảo được chuyển vào hàng tháng, tính ra cũng chỉ được thêm vài chục nghìn, không đáp ứng nổi một nửa chi phí.
Trong thời gian ngắn, anh biết lấy đâu ra một số tiền lớn như vậy?
Lúc này, Tề An Cư không khỏi nhớ nhung những ngày tháng không phải lo lắng về tiền bạc.
Nhưng phải nói rằng, nếu gia đình anh được như trước đây nhưng anh không phải sống trong viện dưỡng lão và chịu cảnh bệnh tật.Anh thở dài, bảo bác sĩ xếp lịch mổ, tiền thuốc men anh sẽ lo.
Mẹ của Tề An Cư vẫn như vậy, cho dù hoàn cảnh xung quanh có thay đổi thế nào, trong đôi mắt đờ đẫn của bà vẫn không có lấy một gợn sóng. Bà đã hoàn toàn cách ly mình mình với thế giới bên ngoài, chìm đắm vào những suy nghĩ riêng.
Nhưng tại thời điểm này, đây không phải là điều quá tệ. Bà ấy không thể cảm nhận được nỗi đau và sự tuyệt vọng như những bệnh nhân khác.
Tề An Cư thuê cho bà một y tá, sau đó đều đặn đến thăm bà một lần một ngày.
Ở trong bệnh viện lâu như vậy. dường như hơi thở của anh cũng ám mùi thuốc sát trùng, một lần như vậy anh đều cảm thấy khó chịu một cách vô cớ.
Lần này cũng vậy, khi nghe bác sĩ nói bệnh tình của mẹ đã ổn định, anh không muốn ở lại thêm nữa.
Ai ngờ, nữ y tá đột nhiên kéo lấy tay anh, thần bí nói: "Mẹ anh tối qua bảo chuyện."
Một giây sau, thông tin nhận được làm Tề An Cư bất ngờ/
Anh lạnh lùng nhìn vào mặt nữ y tá, mặt không chút thay đổi nói: "Cô đừng nói đùa."
"Làm sao mà tôi nói đùa được?" Nữ y tá có vẻ tức giận vì Tề An Cư không tin mình, đột nhiên cao giọng nói: "Anh không tin tôi à? Tôi nghe thấy và nhớ rất rõ. Mẹ anh đã nói "An An"."
Sắc mặt Tề An Cư tái nhợt, anh trầm tư một lúc, rồi nói: "Cô ấy còn nói gì nữa?"
"Còn có "Hoa Bân", dù sao mẹ anh đã gọi hai cái tên này mấy lần."
Tề An Cư hít sâu một hơi. "An An" là biệt danh của anh, và "Hoa Bân" là tên của cha anh, đây chắc chắn không phải là do nữ y tá bịa ra.
Tề An Cư chậm rãi đi đứng trước mặt mẹ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lơ đãng của bà, ngập ngừng hỏi: "Mẹ... mẹ có nghe thấy con không?"
Đợi một hồi cũng không thấy phản hồi.
Không biết phải thất vọng hay nên bày ra biểu hiện khác, anh ngồi thẳng người, suy nghĩ một lúc, lấy từ trong ví ra một tờ tiền, đưa cho nữ y tá: "Xin chú ý đến mẹ tôi nhiều một chút, nếu thấy bất kỳ vấn đề gì thì liên hệ với tôi ngay."
Phàn Lâm biến mất một tuần để xử lý vụ án khi trở về liền ngủ thiếp đi, đến khi đẫy mắt thì bụng kêu réo biể từng.
Hắn thèm ăn thịt đến phát điên lên được, chỉ cần nghĩ đến tay nghề của Tề An Cư là chảy nước miếng.
Phàn Lâm không biết xấu hổ là gì, hắn đến chợ mua rau và một miếng thịt ba chỉ chất lượng cao, rồi mặc độc một chiếc quần đùi đi tìm Tề An Cư.
"Anh. mấy ngày nay em đói muốn chết! Anh làm thịt kho cho em đi!"
Câu trả lời của Tề An Cư là đặt miếng thịt lên đầu hắn rồi đóng sầm cửa lại.
Phàn Lâm vội vàng lùi xuống một bước, sờ sờ cái múi suýt bẹp dí của mình, cảm thấy kinh ngạc, có chuyện gì mà sao anh ấy lại tức giận như vậy?
Hắn đạt miếng thịt ra khỏi đầu, rồi nhìn kỹ vào đấy, cái ngửi ngửi rồi thì thầm: "Thịt ôi rồi à? Còn khá tươi cơ mà... Có chuyện gì vậy?"
Hai giờ sau.
Trên chiếc bàn vuông nhỏ, chỉ còn một đĩa thịt kho bốc lên nghi ngút, nhưng đôi đũa vẫn chưa động tới.
Tề An Cư hờ hững nhìn người đối diện: "Không phải muốn ăn thịt sao? Tại sao không ăn?"
Phàn Lâm lúng túng cười cười, từ trong túi quần lấy ra một tấm thẻ, đặt lên bàn, đẩy về phía Tề An Cư.
"Cái kia... Đây là thẻ lương của tôi, tôi cũng không biết trong đó còn lại bao nhiêu, anh có biết tôi bình thường không bận tâm chuyện tiền bạc. Nhưng mà tôi cảm thấy chắc còn mấy vạn nhân dân tệ, Dì bệnh như vậy chắc rất tốn kém, anh cứ nhận lấy."
Tề An Cư nhướng mày nhìn hắn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trả lại thẻ: "Cảm ơn cậu, nhưng mà mang về đi."
"Sao lại khách khí với tôi như vậy? Cứ coi tôi như anh em trong nhà, cầm lấy mua ít đồ bổ dưỡng cho mẹ anh."
"Không chỉ là bây giờ chưa cần." Tề An Cư nói. "Khi nào cần tôi sẽ nhờ cậu giúp đỡ."
"Anh..." Phàn Lâm hiểu tính tình Tề An Cư, cũng không kiên trì nữa. "Được, có khó khăn gì nhất định phải nói cho tôi biết."
Sau đó, anh ấy nhớ ra điều gì đó và nói, "Cậu ta có biết chuyện này không?"
"Cậu ta không biết."
"Anh không nói cho cậu ta à?"
"Tại sao lại phải nói?"
Phàn Lâm không nói nên lời, đột nhiên thấy tội nghiệp cái kẻ mà mình vốn không ưa gì.