"Là cậu tới tìm tôi?" Mặc dù là hỏi, nhưng Tề An Cư đã ngầm khẳng định.
Tống Lăng Ức ngoan ngoãn gật đầu.
Tề An Cư yên lặng nhìn câu, bây giờ tống cổ cậu đi cũng không hay, nhưng cũng không muốn để cậu lên phòng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh nói: "Đi với tôi."
Tống Lăng Ức không biết anh muốn dẫn cậu đi đâu, chỉ biết lẽo đẽo theo sau, dù trong lòng cảm thấy bất an.
Họ đi theo Tề An Cư đến một quán cà phê trong khu chung cư, lúc này không có nhiều người, anh ngẫu nhiên chọn một chỗ bên cạnh cửa sổ.
Tống Lăng Ức ngồi đối diện Tề An Cư, chiếc bàn rất nhỏ, khi cậu duỗi chân ra, hai người vô thức chạm vào nhau.
Ánh đèn ấm áp chiếu xuống, khuôn mặt Tề An Cư như ngọc, Tống Lăng Ức ngơ ngác nhìn, sự bất an trong lòng dịu xuống.
Ngay cả khi Tề An Cư thờ ơ với cậu, thì có gì to tát? Ngại gì bắt đầu lại từ đầu. Chẳng phải đã phải xa cách nhau 10 năm vẫn có thể nối lại sao?
Tề An Cư gọi một bình trà, rót nửa chén, chậm rãi nhấp một ngụm, hoàn toàn không muốn nói chuyện. Không đuổi được Tống Lăng Ức đi, còn phải hi sinh thời gian ngủ cho cậu, vậy là quá sức rồi, tán gẫu với cậu là không có khả năng.
Tuy nhiên, Tống Lăng Ức không thể im lặng, bầu không khí và ánh sáng lúc này khiến anh cảm thấy hai người họ rất thân thiết. Cậu nói với An Cư đủ thứ nhỏ nhặt khi quay quảng cáo, chẳng hạn như công suất của mẫu xe mới thì tốt, nhưng thiết kế lại không đẹp, đuôi xe cong như mông gà mái già, hoặc mọi người phát hiện ra rằng giám đốc và trưởng phòng kế hoạch là cặp đồng tính nam, yêu đương mặn nồng.
Khi cậu nói điều này, Tề An Cư nhướn mi lên nhìn.
Tống Lăng Ức như đang diễn hài độc thoại, ngay cả khi khán giả duy nhất không hưởng ứng, cậu cũng không nản lòng. Cậu nói đến khản giọng, liền nhấp một ngụm trà là dịu cổ họng, cuối cùng cẩn thận đi vào trọng điểm: "Khụ, An Cư, hai ngày trước anh làm gì thế?"
"Giống như mọi ngày thôi."
"Ừm,
"Ồ, hôm đó quản lý em tới gặp anh, có nói gì bất lịch sự đúng không."
"Ừ."
"Anh... anh đừng nghe anh ta nói, anh ta cho là một kẻ tọc mạch, có đôi khi tôi cũng trêu chọc anh ta như vậy." Nói xong, cậu cẩn thận liếc nhìn Tề An Cư.
Nhưng phản ứng của người đối diện chỉ là một tiếng "ừ" nhàn nhạt.
Thấy Tề An Cư quả nhiên không tức giận, Tống Lăng Ức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút thất vọng. Cậu luôn hy vọng Tề An Cư sẽ nói gì đó, nhưng anh đã im lặng.
Sau khi ấm trà cạn, Tề An Cư len lén nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, bây giờ lẽ ra anh đã ngủ được cả tiếng đồng hồ rồi, tại sao một người có thể dài dòng như vậy?Bời vì phần lớn thời gian Tề An Cư đều dùng để uống trà, Tống Lăng Ức cho rằng anh thích vị trà ở đây, thấy bình trà đã cạn, liền gọi người phục vụ pha một bình khác.
Tề An Cư: "..."
Bất đắc dĩ, anh đành nói thẳng: "Tiểu Hắc, đã rất muộn..."
"Anh nói gì?"
"Tôi nói đã muộn, chúng ta đi thôi."
"Không phải, anh vừa gọi em là gì?"
"..." Vô ý nói biệt danh trước đây của cậu ra, Tề An Cư có hơi ngượng ngùng, không định trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Trả tiền rồi về thôi."
"Anh, anh gọi em là Tiểu Hắc!" Tống Lăng Ức kinh ngạc mở to hai mắt, phảng phất phát hiện một thế giới mới, "Hồi trung học anh toàn gọi em như vậy."
Phản ứng của cậu khiến Tề An Cư có hơi khó hiểu: "Cậu không ngại bị gọi bằng biệt danh không?"
"Nếu ai đó gọi tôi như vậy, chắc chắn tôi sẽ rất tức giận, nhưng cậu không giống vậy."
Kể từ khi gặp lại, Tề An Cư luôn gọi cậu bằng cả họ và tên, cảm giác rất xa lạ, thà anh gọi cậu bằng biệt danh thời đi học, còn thấy thân thiện và gần gũi hơn.
Sau khi ra khỏi quán cà phê, Tề An Cư muốn nói lời tạm biệt với Tống Lăng Ức!
Tống Lăng Ức không nỡ buông tay, thấp giọng cầu xin: "Hay để em đưa anh về?"
"Không cần thiết."
"Đã muộn như vậy, không an toàn đâu, để em đưa anh về."
Tề An Cư trừng mắt, Tống Lăng Ức bị khoá mõm thành công.
Nhưng sau khi trở về, Tống Lăng Ức không khỏi cảm thấy hạnh phúc, thái độ của anh với cậu không khác trước bao nhiêu. Chứng tỏ lời Chu Nhân nói là vô nghĩa, haha!
Cho nên, từ nay về sau, cậu vẫn sẽ làm chuyện nên làm, vẫn đều đặn mỗi ngày đánh đu sang nhà anh, nếu Tề An Cư không nói lời nào, thì xem như là ngầm đồng ý.
Cổ tay Tề An Cư chỉ bị gãy nhẹ, sau khi tái khám, bác sĩ xác nhận tốc độ phục hồi rất nhanh, lớp bó bột trên tay có thể được tháo bỏ. Ngày tháo bột, Tống Lăng Ức đã đợi từ sáng sớm để đưa Tề An Cư đến bệnh viện.
Sau khi tháo bột, Tề An Cư nhanh chóng có được tự do, không còn khó chịu nữa, cánh tay cũng trở nên linh hoạt như trước. Cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc sống bất tiện, anh rất vui vẻ, không muốn về nhà luôn, nhưng cũng không biết nên làm gì bây giờ.
"Bây giờ cậu có muốn đi đâu không?" Anh hỏi người bên cạnh,
"À, em?"
Đột nhiên bị hỏi, Tống Lăng Ức có hơi sửng sốt, một lúc lâu sau nói nói: "Hay là đi công viên?"
"Công viên?"
"Em chỉ đột nhiên nghĩ ra thôi! Anh không muốn cũng không sao."
Mặc dù câu trả lời khiến anh có hơi kinh ngạc, nhưng nếu anh nghĩ ra đi đâu, thì đã không đợi hỏi người khác mới bác bỏ, Tề An Cư nói: "Vậy thì đi thôi."
Tống Lăng Ức không ngờ rằng anh sẽ thực sự đồng ý, cậu lập tức vui mừng khôn xiết, nhấn ga và lái xe đi một mạch về hướng sân chơi.
Trong quá khứ, Tề An Cư chỉ đến công viên với che mẹ, khi đó anh còn rất nhỏ.
Vào thời điểm đó, công viên giải trí không có cơ sở vật chất sang trọng và các mặt hàng đa dạng như, có cả dịch vụ cho cả người lớn và trẻ em giải trí như bây giờ. Trước đây, công viên chỉ là một mảnh đất nhỏ được quây kín lại, chỉ có vài thứ vui chơi đơn giản.
Cha của Tề An Cư rất cao nên dễ dàng nhất bổng anh lên rồi để vào toa tàu nhỏ. Một lúc sau, đoàn tàu nhỏ chậm rãi khởi hành, anh bị dẫn đi trong sự ngơ ngác, ngoảnh đầu lại thấy hình bóng cha mẹ càng lúc càng xa, cậu sợ hãi muốn thoát ra, muốn gọi cha mẹ, nhưng đoàn tàu đi một vòng nhỏ rồi quay lại, đưa cậu về chỗ cũ.
Bởi vì không phải cuối tuần, công viên vắng người, hai người mua vé vào cửa, Tống Lăng Ức nhiệt tình hỏi: "Anh muốn chơi gì?"
"Có đoàn tàu nhỏ không?"
"?"
Tề An Cư khẽ mỉm cười: "Tàu lượn siêu tốc."
"Được! Mình đến đó đi!" Mục tiêu quá rõ ràng, vừa nhìn đã thấy đoàn tàu siêu tốc đang nhào một vòng giữa không trung. Tống Lăng Ức chỉ vào đó, hưng phấn ngập tràn.
Nhưng khi đến nơi, sự hào hứng của cậu giảm đi một nửa khi thấy một hàng người dài đang đợi vé. Cậu không ngại xếp hàng, nhưng ngại anh phải chờ đợi.
"Anh ra ghế đợi đi, để em xếp hàng cho."
Tề An Cư lắc đầu: "Mất thời gian quá, đổi trò khác đi."
Nói xong, anh cũng nhận ra phải hỏi ý Tống Lăng Ức nữa: "Hay cậu vẫn muốn chơi?"
"Không, em theo ý anh hết." Tống Lăng Ức lập tức nói.
Bọn họ đi một vòng, phát hiện nhà ma có ít người nhất, còn có cả đu quay, nhưng bọn họ không hứng thú.
"À, anh muốn vào đây sao?"
"Không muốn chơi sao?"
Tống Lăng Ức nuốt nước miếng: "... Không, không vấn đề."
Vừa bước vào nhà ma đã thấy không gian u tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt, tiếng nhạc rùng rợn vang vọng và tiếng ma nữ rên rỉ yếu ớt.
"Ực, ực."
Quả táo Adam của Tống Lăng Ức trượt lên trượt xuống, cậu nuốt từng ngụm nước bọt, chân cẳng mềm nhũn.
Tề An Cư đang đi, phát hiện tốc độ người bên cạnh chậm lại, liền dừng bước hỏi: "Làm sao vậy?"
"... Không có gì, đi thôi."
Tống Lăng Ức hít một hơi thật sâu, bước nhanh hai bước, cố gắng sán lại gần Tề An Cư nhiều nhất có thể.
Không ai biết Tống Lăng Ức có một điểm yếu, đó là cậu sợ ma.
Về mặt lý trí, cậu cũng biết những thứ rùng rợn ấy không tồn tại, và nhà ma chỉ là một dịch vụ giải trí của khu công viên, tất cả là giả. Dù vậy, trong lòng cậu vẫn không tránh khỏi cảm giác sợ hãi.
Thực ra đón ông sợ ma, rén vào nhà ma cũng không sao, chỉ là cậu sĩ diện với Tề An Cư, chỉ có thể cắn răng lẻn vào.
May mắn thay, Tề An Cư không cảm nhận được sự khác thường của cậu.
Không lâu sau, bọn họ đi qua đoạn đầu tiên, rẽ vào một ngõ hẹp, hai bên là đá tảng, ánh sáng trở nên lập lờ, giống như có thì gì đó sẽ xuất hiện vào giây tiếp theo.
Hô hấp Tống Lăng Ức trở nên nặng nề, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, thần kinh căng thẳng, mỗi bước đi đều trở nên thận trọng.
Đột nhiên, tất cả đèn vụt tắt và mọi thứ chìm vào bóng tối.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, một tia sáng rọi vào mặt, độ nhiên, gương mặt xanh răng nanh chắn trước họ.
"Á!!!!!!"