"Như nào rồi? Cậu với Bạch Nguyệt Quang cãi nhau à?" Tiết mục kết thúc, Chu Nhân lên khán đài, giáp mặt cậu mà hỏi.
Tống Lăng Ức ngẩn ra, theo bản năng hỏi lại: "Cái gì Bạch Nguyệt Quang?"
Khóe miệng nhếch lên, Chu Nhân nở ra một nụ cười lạnh: "Vị Tề tiên sinh kia không phải Bạch Nguyệt Quang của lòng cậu sao? Cả ngày hôm nay cậu như người mất hồn, chẳng phải cậu và người đó giận dỗi nhau?"
Mặt Tống Lăng Ức lập tức biến sắc, nhưng ngay sau đó bình tĩnh trở lại, thế nhưng làm sao thoát được ánh mắt của Chu Nhân.
"Cái gì Bạch Nguyệt Quang, anh nói lời này, giống như tôi thầm yêu ảnh ấy đấy." Ánh mắt Tống Lăng Ức lóe lên "Hơn nữa, chúng tôi không giận dỗi nhau, chúng tôi đang rất... tốt."
"Cậu thôi nói nhảm đi, tôi mặc kệ tâm lý tình cảm cậu thế nào, tôi cũng không quan được, tôi chỉ không muốn cậu mang cảm xúc vào công việc thôi!"
"Tôi bao giờ mang cảm xúc vào công việc?"
"Không có sao? Lúc cậu ngồi ở ghế giám khảo, tâm hồn chả treo ngược cành cây còn gì! Quay phim đã thu lại từ đầu đến cuối, có cần tôi mở lại cho cậu xem không?"
"Anh nói xong chưa?" Nghe Chu Nhân nói không chút lưu tình, Tống Lăng Ức cũng phát hỏa: "Chuyện của tôi, không đến lượt anh vung tay múa chân!"
Chu Nhân cười lạnh, ánh mắt chĩa ánh mắt nhìn thẳng vào Tống Lăng Ức tưởng như sắp đánh hắn đến nơi.
"Kháo!"
Tống Lăng Ức căm giận mắng một câu, nhưng không đến mức động tay động chân, liền lập tức xông vào buồng vệ sinh, còn hung hăng đá tung cửa.Dòng nước lạnh lẽo xả vào mặt, làm nguội đi cơn nóng giận, đồng thời cũng gia tăng cảm giác bất lực. Tống Lăng Ức dựa đầu vào vách tường, cảm thấy thực sự tồi tệ.
Cậu không muốn làm Tề An Cư mất hứng, thà là cậu thấy không vui còn thoải mái hơn, nỗ lực đến mấy rồi cũng biến mình chẳng khác gì thằng ngốc.
Tống Lăng Ức cực kỳ ảo não, không ngần ngại đập đầu vào tường, nhưng cậu hầu như không thấy đau.
Nước lạnh thẫm ướt áo, toàn thân bỗng run rẩy, bây giờ cậu mới bắt đầu tỉnh táo hơn.
Đi ra ngoài, cậu thấy Chu Nhân vẫn ở đó, ngồi trên ghế sô pha, nhăn mày lại.
Tống Lăng Ức liếc nhìn hắn, khó chịu dùng khăn mặt lau qua tóc, nghĩ rằng, Chu Nhân tốt nhất nên thức thời một tí, hiện tại cậu không muốn phí thời gian khắc khẩu với ai.
"Xin lỗi, vừa rồi thái độ của tôi không tốt." Không ngờ, Chu Nhân lại mở miệng xuống nước.
Tống Lăng Ức kinh ngạc, lập tức thản nhiên nói: "Không có gì."
Chu Nhân nhìn cậu, muốn nói gì lại thôi, thở dài đứng lên, chỉnh lại bộ tay trang, nói: "Tôi đi, cậu cũng có một ngày mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
Tống Lăng Ức gật đầu.
Chu Nhân rời đi, một lúc sau quay đầu nhìn cậu một cái, trong đáy mắt hiện lên cảnh tượng năm năm trước.
Lúc ấy, Tống Lăng Ức nhờ vào bộ phim "Đuổi theo mặt trời" mà đạt giải thưởng Ngân Hùng cho "Nam chính xuất sắc nhất." Sau khi trao giải, cả ekip liền đi liên hoan chúc mừng, lúc trở về, Tống Lăng Ức vẫn chưa hết hưng phấn, liền lôi hắn đi uống rượu.
Chính Chu Nhân lúc đó cũng tương đối cao hứng, không khỏi tự hảo về khả năng nhìn người, sớm nhận ra tiềm năng, mà bồi dưỡng Tống Lăng Ức chẳng chút suy nghĩ. Quả nhiên, cậu cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn, có tài năng và thiên phú thì thành công là đương nhiên. Sớm hay muộn cũng sẽ bỏ túi được một giải thưởng danh giá!
Cả hai đều hưng phấn, rượu rót đầy ly, Tống Lăng Ức say lờ đờ, mông lung, miệng lưỡi lộn xộn. Chu Nhân uống ít hơn, đầu óc vẫn còn chút thanh tỉnh.
Không biết đang nói chủ đề gì, Tống Lăng Ức đột nhiên đứng lên bàn, giơ cái cúp lên, uốn lưỡi kỹ càng rồi nói: "Tôi, tôi muốn đem giải thưởng này, tặng cho Tề An Cư! An Cư, Tề An Cư, em đang nói anh đó!"
"Tề An Cư là ai?"
"Anh, anh ấy là thần tượng của tôi! Tín ngưỡng của tôi! Tiền tài, danh vọng, sinh mệnh của tôi, tất cả đều quy về anh ấy! Ha ha..."
Tống Lăng Ức ném cái cúp xuống, lảo đảo bò xuống, quỳ trên thảm, giơ hai tay lên trời, giống như tín đồ trung thành với vị thần mình sùng bái, trong miệng lẩm bẩm.
Chu Nhân: "..."
Giây phút ấy, nội tâm hắn cực kỳ hỗn loạn, lần đầu phát hiện, nghệ sĩ dưới trướng hắn lại có bệnh thần kinh bấy lâu mà giấu.
Ngày đó, hắn có hướng Tống Lăng Ức hỏi bóng gió, nhưng mà cậu hoàn toàn không nhớ mình đã nói những gì, mà cũng trừ buổi tối đó, Tống Lăng Ức cũng không hề đề cập đến Tề An Cư, dần dà, hắn cũng đem chuyện này ném ra sau đầu. Thẳng đến cái hôm ở tiệm cà phê, Tống Lăng Ức tình cờ gặp lại người đàn ông kia, xảy ra đủ loại biến hóa dị thường, khiến hắn hồi tưởng lại những chuyện tưởng chừng như sắp quên đến nơi.
Trong lòng hắn dấy lên linh cảm, kết hợp với các hành vi thường ngày của Tống Lăng Ức: từ trước đến nay đều không giao du bạn gái, đến với người khác phái đều duy trì khoảng cách, bạn cùng giới cũng không nhiều, đóng phim luôn từ chối cảnh giường chiếu, đối với cảnh hôn cực kỳ kháng cự, là đàn ông nhưng cực kỳ bài xích việc chụp ảnh để lộ thân trên, cũng lắm là khoe chút múi bụng để chiều lòng fan.
Cậu bảo thủ chẳng khác gì ông cụ, như là có ý chí quyết tâm vô hình xiềng xích lên người cậu.
Chu Nhân càng nghĩ càng kinh hãi, nếu đúng như hắn suy đoán, Tống Lăng Ức kia chẳng phải quá si tình, mà còn có điểm cố chấp a! Hắn không khỏi cảm thấy phiền muộn.
Chu Nhân suy nghĩ, nhất định phải tìm Tống Lăng Ức cùng cậu nói chuyện, tạm thời coi như không biết gì.
Hắn chậm rãi, khép cửa lại.
Vừa xuống sân bay ở thành phố S, chuyện đầu tiên Tống Lăng Ức làm chính là tìm Tề An Cư. Lần trước đưa Tề An Cư về nhà, cậu liền nhớ kỹ địa chỉ, hiện tại tuyệt đối không khó tìm, chỉ là không biết cụ thể số tầng, số phòng.
Tống Lăng Ức dựa lưng vào thân xe, đeo kính râm rồi không ngừng nhìn quanh, chờ mong bóng hình nhớ nhung mà mãi không thấy xuất hiện. Cậu đã đứng yên lâu, thật lâu, người tới kẻ lui bắt đầu nhìn cậu, bắt đầu đoán già đoán non, dường như sắp nhận ra đến nơi. Cậu do dự, cuối cùng gửi tin nhắn cho Tề An Cư, không ngừng thấp thỏm bất an chờ đợi.
Một hồi lâu, Tống Lăng Ức bắt đầu có hơi tuyệt vọng, dưới bầu trời quang đãng, cậu không ngừng buồn chán, tin nhắn gửi đi thất bại? Hay là Tề An Cư không thấy? Hoặc là... thấy nhưng căn bản không để ý đến cậu?
Đầu óc hiện lên đủ loại suy đoán, thế nên khi Tề An Cư thực sự xuất hiện, cậu lại trở nên đờ đẫn, không biết nên phản ứng thế nào.
Anh mặc áo sơ mi trắng cùng quần bò, từ từ tiến về phía cậu, tim Tống Lăng Ức không kiềm chế được mà đập bình bịch. "Ực", một tiếng nuốt nước bọt vang lên.
Tề An Cư đến gần, đánh giá cậu một lượt. "Đi thôi." Anh bình thản nói một câu, rồi xoay lưng, dẫn đường.
Tống Lăng Ức ngoan ngoãn chạy theo, vẫn dè dặt giữa một khoảng cách nhất định của Tề An Cư, vừa đi, vừa dán mắt lên lưng anh.
Hai người tiến vào khu chưng cư, đi thang máy, cuối cùng cũng bước được vào phòng Tề An Cư.
Trong nháy mắt, Tống Lăng Ức cảm giác đã đạt được thành tựu của đời người.