".............."
"...Có chuyện gì thế..."
Miyu và tôi đi tới trung tâm mua sắm gần nhà để mua quần áo cho Miyu, và sau khi mua được một bộ quần áo, thì chúng tôi quay trở về nhà. Sau đó, tôi bắt Miyu đi tắm ngay lập tức, và bắt đầu chuẩn bị cơm tối sớm hơn bình thường một chút. Tôi nấu cơm tối xong cùng lúc Miyu bước ra khỏi phòng tắm, và khi tôi đang bày đồ ăn lên trên bàn, Miyu im lặng nhìn chằm chằm tôi.
"Cái này... Cậu nấu cái này hả, Kazuya-kun?"
"Còn có ai khác ngoài tôi nữa à?"
"Không thể nào..."
Tôi đã nấu bữa tối hôm nay, bao gồm có cá hấp, cơm trắng, salad và súp miso giống như những gì ta có thể tìm thấy ở một phần ăn ở nhà hàng. Tôi đã nấu cơm trước khi tôi rời khỏi nhà, và mua cá ở tiệm tạp hóa trong lúc Miyu đi mua đồ lót và những thứ mà cô ấy không muốn tôi thấy.
Tôi đã chọn thực đơn Nhật Bản để làm ấm người cả hai đứa và giúp giải tỏa tâm trạng buồn bã của Miyu, dù chỉ một chút. Dù sao thì, xét theo phản ứng của Miyu, nó có vẻ hơi không tốt nhỉ...
"Cậu không cần phải nói thế đâu... Cậu có bị dị ứng với cá biển không?"
"Tôi không bị dị ứng với món nào cả. Và đó không phải là ý tôi muốn nói khi tôi bảo là không thể nào"
"Vậy thì đó là gì?"
"Kazuya-kun... Tại sao cậu có thể nấu ăn một cách bình thuờng được thế?"
"Eh? Ý tôi là, tôi làm sao mà sống một mình được nếu tôi không thể nấu ăn một cách bình thường chứ, phải không?"
"Quả thật là vậy... Kĩ năng nấu nướng của cậu còn tốt hơn cả tôi nữa, nên có chút sốc ấy mà"
"Tôi sẽ cảm thấy ngại nếu cậu nói thẳng điều đó trước mặt tôi đấy... Ăn thôi trước khi nó nguội"
"Cũng đúng ha"
Miyu ngồi xuống trước mặt tôi. Khi tôi bảo là 'ngồi xuống', chúng tôi không có một cái bàn hay ghế đàng hoàng nữa cơ, nhưng đúng hơn là một cái bàn có thể gấp lại thành một cái bàn ăn thấp, nên là chúng tôi đang ngồi lên trên mấy tấm đệm lót.
"V-Vậy thì, itadakimasu"
"Itadakimasu"
Mặc dù tôi nói 'itadakimasu', tôi không thể bắt đầu cầm đũa lên ăn được. Đây là lần đầu trong đời tôi mà tôi nấu ăn cho một cô gái, nhưng liệu nó có hợp khẩu vị với cô ấy không? Tôi sẽ phải làm gì nếu cô ấy bảo là nó không ngon đây? Nếu mà cô nói thế, thì tôi tự tin rằng mình sẽ bất tỉnh ngay vì sốc đấy.
"...Ngon thật"
"Eh?"
"Tôi biết là nó sẽ ngon từ bề ngoài của nó, nhưng nó có vị dịu ngọt thật đấy"
"...Vậy à. Cảm ơn nhé"
Tôi đang cực kì hạnh phúc khi nghe rằng nó ngon đấy, nhưng cơn xấu hổ của tôi đã hoàn toàn lấn át đi niềm hạnh phúc kia rồi.
"Cậu không ăn à, Kazuya-kun? Bên cạnh đó, mặt cậu đã trở nên đỏ lên được lúc rồi đấy..."
"T-Tôi ăn mà! Đó là vì uh, là vì căn phòng nóng lên thôi!"
"Thế sao? Tôi thấy nó vừa đủ ấm mà"
"À thì, đừng để tâm đến nó"
"?"
Miyu suy tư một lúc, nhưng khi cô ấy dùng bữa xong, cô ấy không còn quan tâm đến chuyện đó nữa.
"Cảm ơn vì bữa ăn. Nó ngon lắm"
"Cậu nói quá rồi"
"Kazuya-kun, đi tắm đi. Tôi sẽ rửa chén cho"
"Vậy à? Xin lỗi vì chuyện đó nhé"
"Cậu không cần phải lo lắng mấy chuyện đó đâu. Kazuya-kun là chủ nhân của tôi mà, cậu biết đấy"
Miyu mỉm cười với tôi, như một đứa trẻ nghịch ngợm. Vậy là cô ấy cũng có thể có những gương mặt thế này nhỉ...
"Tôi thực sự cầu xin cậu đấy, đừng có gọi tôi là 'chủ nhân' nữa..."
Sau khi nói thế, tôi hướng tới phòng tắm. Sau đó tôi nhận ra một chuyện. Nước trong bồn tắm này là nước mà Miyu đã ngâm người mới nãy... Khi tôi nghĩ tới chuyện đó, tôi cảm thấy ngâm mình vào cùng một thứ nước đó là một tội lỗi nhưng... Nó thật ra cũng không phải là lỗi của tôi hay gì nhưng...
"Ừa. Bất khả thi rồi"
Tôi không ngâm mình, chỉ tắm qua và bước ra khỏi phòng tắm. Nhưng lúc đó, tôi lại không nhận ra một vấn đề nghiêm trọng khác.
"Nhanh thật đấy, phải không?"
"...Đó là cách một người đàn ông tắm đấy"
Tôi không thể nói rằng.... tôi quá ngại về việc dùng chung một thứ nước tắm với cô ấy...
"Là thế sao"
"Nói gì thì nói, cậu có đem theo dụng cụ học tập theo không thế?"
"Uhh? Tôi sẽ phải quay về nhà trước khi mà nó bị dỡ bỏ ngày mai..."
"...Tôi hiểu rồi"
"? Aah, đừng có lo về chuyện đó. Tôi đã vượt qua rồi nên là..."
Tôi cảm thấy như mình vừa làm chuyện không nên, và dù cho cô ấy có nói là đừng có lo về chuyện đó, tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc gương mặt Miyu đơ lại để ngăn nước mắt chảy ra.
"Ah..."
"Kazuya-kun? Có chuyện gì nữa sao?"
"Nhà tôi chỉ có đúng 1 tấm futon thôi..."