Vào buổi trưa của một ngày xuân trong lành.
Chiếc xe ngựa chở tôi và Amiyu đi dọc con đường chính của Đế Quốc về phía Tây Bắc.
Luồng mát lạnh lướt qua đôi má của tôi trong khi đang ngồi ghế lái.
Ngựa của chúng tôi có vẻ như đang mạnh khoẻ lắm.
“Hey, Seika.”
Từ phía sau xe ngựa, Amiyu gọi tên tôi.
“Chuẩn bị đổi lượt chưa vậy?”
“Mình đã mệt đâu?”
“…Không phải là cậu đã ngồi trên ghế cả ngày rồi sao?”
Amiyu nói với vẻ ngạc nhiên.
“Sao mà cậu chưa gì đã thích xe ngựa rồi thế?” ( Cho ai không biết nhân vật chính bị say xe nặng.)
Đúng như Amiyu đã nói.
Sau khi được chỉ qua cách điều khiển xe ngựa, tôi đã dành hầu hết toàn bộ thời gian của mình để ngồi trên ghế lái.
Tôi trả lời thật lòng.
“Mình thấy lái xe vui lắm. Với lại nếu tự bản thân điều khiển con ngựa thì cũng sẽ cảm thấy hối lỗi được nữa.”
“Cậu còn bắt đầu chăm sóc cả con ngựa nữa mà.”
“Mình từ đầu đã thích ngựa rồi. Với lại bản thân mình cũng đã quen với việc chăm lo cho mấy con bò rồi….”
“Bò…..? Nhà cậu có nuôi bò à?”
Amiyu hỏi.
Đương nhiên là không rồi, đó là chuyện từ kiếp trước. Khi còn đang ở Nhật Bản, tôi thường ngồi trên chiếc xe bò.
Tuy chúng đi không được nhanh nhưng chúng lại không quá khó chịu khi ngồi vào. Sử dụng chú thuật để dịch chuyển hoặc cưỡi Ayakashi thì sẽ nhanh hơn nhưng tiếc thay chúng lại không hợp với việc thăm hỏi và thiếu đi cái sự lịch lãm.
Tôi không thể trả lời câu hỏi của Amiyu nên tôi để cho câu trả lời của mình trôi vào sự im lặng theo cỗ xe.
không khí không có gì là khó xử cả.
Tôi cảm thấy như thấy là bởi vì giờ đây tôi đã có thể một phần nào đó thật lòng đối mặt với cô rồi.
“Không biết mọi chuyện ở trường hiện tại thế nào rồi.”
Amiyu tự hỏi.
Tôi giữ cho tầm nhìn hướng về phía trước và ngần ngại kiếm câu trả lời.
Mới mấy ngày trước — Tôi đã xâm nhập vào lâu đài của Đế Quốc để giải cứu Amiyu, người bị bắt cóc.
Sau cuộc nổi loạn, tôi đã có thể giải thoát được cô ấy nhưng… lẽ đương nhiên tôi không thể quay lại học viện được nữa.
Tôi đã nghĩ rằng đó là một điều không thể tránh khỏi bởi vì đã có khả năng đứa trẻ này sẽ bị giết nếu như cô bị vướng vào xung đột chính trị lúc đó. Nhưng… sự thật là sự việc đã trở nên nghiêm trọng.
May cho mọi người là công chúa Fiona đã can thiệp nhưng nếu không có cô thì chuyện gì đã có thể xảy ra?
Sau một hồi lưỡng lự, tôi đưa ra một câu trả lời với mục đích duy nhất là để tiếp tục cuộc hội thoại.
“....Mình chắc là năm mới đã bắt đầu mất rồi.”
“ Không phải về chuyện đó. Mình đang thắc mắc về…..Ifa.”
“.........”
Quả thật, mọi việc thật là đáng lo ngại.
Nhiều người biết rằng Amiyu đã bị giải đi bởi các kỵ sĩ dưới quyền của Hầu Tước.
Đương nhiên, sự biến mất của tôi cũng đã bị chú ý rồi. Với hàng loạt thành tích và việc đại diện cho năm nay, tôi cũng nổi tiếng ngang nếu không hơn cả Amiyu.
Tôi thắc mắc không biết có những tin đồn như thế nào đang bị lan truyền nhỉ.
Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ không bị gì cả nhưng kể cả thế thì bản thân vẫn chắc rằng đến một thời điểm nào đó cũng sẽ bị đuổi học cả thôi.
Dù gì thì mọi chuyện cũng không còn quan trọng nữa khi mà Amiyu đã rời khỏi trường rồi. Cô ấy lo cho Ifa nhiều hơn là về chuyện kia.
Vì thân là nô lệ nên không biết mọi người đối xử với em ấy như thế nào khi mà tôi đã bỏ đi. Kể cả khi tôi biết rõ luật của Đế Quốc và quy định của nhà trường thì việc mường tượng cũng vẫn gặp khó khăn.
Dù gì thì trường hợp tệ nhất vẫn là em ấy sẽ bị gửi về địa phận của Lamprog… Kể cả khi em ấy đạt được điểm cao trong trường.
Tôi đúng là một chủ nhân tồi tệ.
Dù vậy…. tôi nghĩ nó sẽ không đến mức đó đâu.
Cô hiệu trưởng không phải là người lặng lẽ giải quyết mọi việc theo luật lệ. Sự thật là người đứng đầu không tệ đến mức đó.
Với cả…. Fiona nữa.
Cô công chúa đầu mưu đồ kia dường như
có sự hiểu biết về sức mạnh của mình đến một mức độ nào đó từ khả năng nhìn thấy tương lai. Vì những chuyện đã xảy ra, tôi không thể bỏ qua những chuyện tôi thấy khó chịu dù cho nó có nhỏ đến đâu. Nếu như Rodonea bị phá hủy thì sẽ không thể nào tôi có thể chịu đựng được.
Không,... Tôi không nghĩ vậy.
Lần đầu tôi gặp cô ấy tôi muốn tin vào cô dù chỉ là một chút, bởi những cuộc nói chuyện vui vẻ mà cô đã dành ra với mọi người.
“Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
Khi thấy tôi lưỡng lự một hồi lâu trước khi trả lời, lần này đến lượt Amiyu chìm vào im lặng.
Không lâu sau, cô nói.
“Nè Seika.”
“...Hmm?”
“Mình hỏi về một việc được không?”
Tôi nuốt lấy câu hỏi bản thân định ném lại về phía cô.
Amiyu mặc kệ phản ứng của tôi bà tiếp tục hỏi.
“Vì sao mà …..cậu lại mạnh đến mức đó vậy?”
“...”
“Cậu đã phá vỡ mấy bức tường của lâu đài Hoàng Gia đúng không? Sau đó cậu còn phục hồi chúng lại như cũ…. Làm cách nào mà cậu lại làm được những việc đó vậy?”
“Cậu đã đánh bại tất cả lính gác tại lâu đài và đến chỗ mình mà không cầm theo bất kỳ một vật dụng hay vũ khí gì cả. Fiona đã nói với mình rằng kể cả thánh
kỵ sĩ của cô cũng không thể đối mặt lại được với cậu. Cậu là ai vậy….?”
“.....”
Tôi dành một khoảng thời gian suy ngẫm trước khi trả lời.
“Khi mình còn nhỏ, mọi người nói rằng mình không có bất kỳ ma lực nào trong người cả.”
“....”
“Nhưng mình không thể từ bỏ ma thuật được. Vì lý do đó nên mình tập trung học ma thuật trong thư viện của dinh thự… Mình đã học ma thuật hiện đại, một thứ rất là hiếm trong Đế Quốc. Mình không thể dùng được ma thuật thông thường cho đến tận bây giờ. Lý do mà mình mạnh được như thế này là do bản thân đã trở nên tuyệt vọng vào lúc đó… Không biết liệu thế đã đủ để giải thích được chưa?”
“Mình đã nghe thấy mấy câu đó trước rồi.”
“....”
“Đừng có lừa mình nữa.”
Tôi thở ra một hơi thật dài và nhắm mắt lại.
Cô gái này có khả năng đánh giá người tốt và nhạy cảm với cảm xúc của người khác.
Cô ấy có thể sẽ tin mình khi hai đứa mới còn chỉ là hai người bạn cùng trường, nhưng giờ đây mình không nghĩ rằng cô sẽ tin mình với mấy câu trả lời mơ hồ như thế này nữa.
Tôi cần phải thật lòng với cô ấy.
Hãy cho cô biết sự thật thôi.
Tôi mở miệng ra đầy quả quyết.
“I… có vẻ như mình là thiên tài.”
“....Huh?”
Amiyu có vẻ ngạc nhiên trong khi tôi tiếp tục với vẻ mặt đầy miễn cưỡng.
“ Dù là bản thân đã thấy tuyệt vọng,... nhưng khi nghĩ thêm về nó thì ngay từ ban đầu thì mình đã có thể làm tốt hơn nhiều so với những người khác rồi….. Mình có khả năng học các kỹ năng mới một cách nhanh chóng và mình có trí nhớ tốt nên có thể học một cách nhanh chóng. Mình chỉ nhận ra được điều đó sau khi bắt đầu học hỏi được một thời gian. Điều đó chỉ có thể là tài năng mà thôi.”
“...”
“ Hệ thống ma thuật chính, lẽ đương nhiên, được sáng tạo bởi những người đi trước và được thế thống hóa nhờ vào công sức của nhiều người khác….. Nhưng trên thực tế thì gần như một nửa trong số những kỹ thuật mà mình đã sử dụng trong hôm nay đều được sáng tạo bởi mình. Mình kết hợp sự hiểu biết về lịch sử tự nhiên và nhiều thứ khác ngoài ma thuật……sau một thời gian thì mọi việc trở nên bớt tuyệt vọng đi và dần trở thành sở thích của mình.”
“....”
“Và rồi kết cục là như thế này đây.”
Sau khi tôi hoàn thành việc giải thích. Amiyu có nhìn tôi với vẻ chán nản.
“...không phải đó là điều đáng tự
hào sao? Cậu không có tí sự tự tin nào cả à?”
“Không phải người đặt câu hỏi là cậu sao? Ngoài lý do đó ra thì không có một lời lý giải nào khác cho khả năng của mình cả.”
“....Đúng thật là khó tin mà.”
“Điều đó nghe giống mình đang lừa cậu đến vậy sao?”
“...Im đi.”
Sau một lúc, Amiyu thở dài và nói.
“Có thật không vậy?....sự thật chỉ có vậy thôi à? Mình đã phát điên lên tưởng rằng có một bí mật gì đó nó to lớn lắm cơ chứ. Mình đã chuẩn bị tinh thần cho tất cả mọi thứ mà cậu có thể nói với mình rồi đó.”
“...Mình cũng có muốn nói về chuyện đó tí nào đâu.”
Thật ra, đây là lần đầu tiên trong đời tôi nói về chuyện này. Kể cả là ở kiếp trước thì tôi cũng chưa bao giờ nói ra mấy câu như thế cả. Nói mấy câu như thế khiến cho bản thân cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Tôi đã nói sự thật cho Amiyu rồi.
Tất cả mọi thứ tôi nói đều là sự thật hết cả.
Đương nhiên, có vài thứ tôi vẫn còn giữ lại trong lòng—
Như chuyện tôi đã tái sinh từ thế giới khác. Về kỹ thuật Yin-yang, ác quỷ và ma mị. Tôi cũng có những bí mật khác nữa. Nhưng…Tôi sẽ không trả lời những câu mà mình không được hỏi bao giờ cả.
Lý do cho sức mạnh của bản thân thì đúng như tôi đã giải thích.
Khả năng của tôi không hề có bất kỳ một môi liên kết nào với việc chuyển sinh cả.
Amiyu lẩm bẩm.
“Nhưng đúng là sức mạnh….. cũng có thể là như thế thật. Có khi mình cũng sẽ không giỏi với kiếm và ma thuật đến mức đó nếu như bản thân không phải là Anh Hùng cũng nên.”
“.....”
“Mà nói đến chuyện đó, làm sao mà cậu biết mình là Anh Hùng vậy?”
“...Hai năm trước, vào lễ nhập học, cậu có kể là cậu đã chạy đi kiếm ma thuật sư mà đã triệu hồi lũ ác ma đúng không? Cậu bảo là cậu không kiếm được kẻ đó nhưng thực ra là mình đã gặp kẻ đó rồi. Mình đã nghe hắn nói về cuộc tấn công đó…Thật ra vụ việc đó đã được nhắm vào cậu đó.”
“Hmmm… Mình biết ngay mà. Vậy quả thật là cậu đã đánh bại tên đó nhỉ?”
“....Ah, mình vẫn chưa có kể chuyện đó với ai hết cả mà.”
“À thì chuyện cũng đã hai năm rồi nhưng mình cũng tầm nào đoán được chút ít vào lúc đó.”
Từ phía sau tôi, Amiyu ngại ngùng nói.
“Seika, cảm ơn vì đã giúp mình vào lúc đó.”
“...”
“Bằng cách nào đó người giúp đỡ mình luôn là cậu hết.”
Tôi trả lời với chút cảm giác có lỗi mà không quay đầu về phía sau.
“....Không có gì cả đâu.”
Có một điều nữa tôi còn chưa nói ra.
Sự thật là ngay từ ban đầu tôi đã có ý định lợi dụng Amiyu.
Chỉ mới mấy ngày trước đó thôi tôi đã muốn cô thực hiện vai trò của việc thu hút sự chú ý của những kẻ đứng đầu và sẽ bị xử tử vì lý do đó.
Để cho tôi, kẻ mạnh nhất, có thể trốn trong bóng tối.
Bây giờ, khi mà tôi đã tự phá đi kế hoạch đó rồi—-bản thân tôi không còn biết phải nói gì nữa.