Sau một khoảng thời gian dài. Khi tôi yêu cầu cha tôi đưa tôi đi săn. Ông ấy đã rất vui mừng.
"Ngạc nhiên thật đấy! Con Có vẻ như đã biết quan tâm đến bản thân. Chà, thế là tốt rồi. Từ giờ trở đi, con hãy bỏ việc tập luyện phép thuật sang một bên và nỗ lực nhiều hơn cho việc săn bắn."
Giọng điệu thật tệ, nhưng giọng nói cứ vang lên.
Ông ấy là một người dễ hiểu.
Với tiếng khóc của Giselle và combo kết giới ma thuật của tôi, cha tôi dường như đã từ bỏ việc khuyên bảo tôi, nhưng có vẻ như ông ấy sẽ không từ bỏ khi thấy tình huống này.
Hiển nhiên. Việc tôi đi săn bắn cùng với cha tôi đã được giữ bí mật với Gisel.
Hiện tại thì Giselle cùng với mẹ đang đi mua sắm ở quảng trường làng.
Nếu em ấy biết rằng tôi sẽ đi săn, tôi chắc chắn rằng em ấy sẽ nổi giận và nói là em ấy muốn đi với tôi.
Về việc đó thì tôi cũng đã lựa thời điểm để nói với cha của tôi, nhưng cuối cùng ông ấy cũng chỉ trả lời là nó sẽ ổn thôi.
Ở kiếp trước của tôi có một câu nói "Nắp dùng để đậy những thứ có mùi"
Tôi sợ phải đối mặt với việc săn bắn. Nhưng thứ gì đến rồi cũng sẽ đến.
Cha tôi lấy một cây cung ra khỏi kho và quét bụi.
Ông ấy sử dụng những ngón tay của mình nhẹ nhàng tháo dây cung cũ ra và thay thế nó bằng dây mới rồi đưa nó cho tôi.
Rõ ràng cây cung này quá cũ kĩ và lỗi thời.
Đó là điều hiển nhiên rồi.
Lần sử dụng cung của tôi gần nhất là vài năm trước.
"Cây cung này là thứ mà cha đã tạo ra khi con được sinh ra, ta nghĩ rằng nó sẽ có ích trong tương lai."
Dường như cha tôi cũng muốn tôi đi trên con đường săn bắn, ông ấy nói với tôi điều ấy khi đang thay dây.
Như đã nói, một chút cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng tôi.
Rốt cuộc thì ông ấy cũng là cha của tôi ở tại thế giới này.
Từ giờ tôi sẽ thay lòng đổi dạ và nghiêm túc luyện tập bắn cung, võ thuật.
Ở kiếp trước cuộc đời của tôi đã thất bại khi quá chú tâm vào việc học phép thuật.
Đây là cuộc sống thứ hai mà tôi có được. Tôi sẽ sử dụng những kiến thức và kinh nghiệm của kiếp trước để có thể sống một sống tốt hơn.
Bên cạnh đó, bản thân tôi bây giờ sẽ bị em gái của mình đánh bại dễ dàng.
Chúng tôi chưa bao giờ thực sự chiến đấu với nhau, nhưng điều đó quá hiển nhiên khi nhìn vào chỉ số cơ bắp của hai bên.
Thật là thảm hại. Tôi quả là một người anh trai tồi tệ.
Tôi sẽ hoàn thành chường trình ma thuật của mình và bắt đầu chú tâm vào cuộc sống tương lai sau này của tôi.
Lần săn bắn này gia đình chúng tôi sẽ đi với gia đình người quen của bố tôi, Ardy.
Người đàn ông cơ bắp và sáng bóng, Gallia Ardy.
Rồi con trai ông, Shibi Ardy.
Shibi là một chàng trai trông có vẻ nhỏ con và yếu đuối. Tôi đoán anh ta cũng chỉ cơ mười một mười hai tuổi gì đấy.
Theo quan điểm của tôi, bọn họ là người quen khi gặp mặt nhau nhiều lần ở trong những lễ hội.
"Thằng con trai Abel của tôi sau một thời gian dài cuối cùng cũng trở lại đi săn bắn, vì như ông bạn biết đấy! Thằng nhóc đã lâu rồi không săn bắn, vì vậy nó có thể sẽ là gánh nặng cho buổi săn bắn lần này, nhưng hãy chăm sóc thằng bé."
Cha tôi nói về tôi với Gallia và cúi đầu.
Khi Ông ấy nói ra những điều đó, tôi cảm thấy khá là có lỗi với cha tôi.
Bởi vì, Sức mạnh cơ bắp của tôi bây giờ là 4.
Tôi đã sử dụng otem để làm bia và tập bắn sau một thời gian dài, nhưng tôi đã khá là ngạc nhiên khi bản thân tôi không tài nào có thể bắn trúng mục tiêu.
Tôi đã luyện tập làm Otem từ khi còn nhỏ, vì vậy tôi khá tự tin về đôi tay khéo léo của mình, nhưng tôi thiếu sức mạnh cơ bắp.
Sức mạnh cơ bắp không đề cập đến việc quãng đường bay của mũi tên, nhưng tôi thậm chí còn không thể bắn mũi tên đi theo một đường thẳng.
"Cháu nghĩ rằng cháu sẽ gây ra sự bất tiện cho Chú, nhưng cảm ơn Chú đã hướng dẫn, xin được chú chăm sóc."
Tôi cũng xếp hàng với bố và cúi đầu xuống Gallia.
"Ha ha, Ta xét theo một khía cạnh nào đó, nhóc là một đứa trẻ có trình độ! Vì Zere luôn ôm đầu khi nói về cậu nên ta đã nghĩ rằng cậu sẽ là một đứa trẻ nghịch gợm, nhưng có vẻ như cậu chín chắn hơn ta khi còn trẻ!"
Gallia cười và xoa râu, trong khi nói như vậy.
Rồi tôi tìm đến Shibi.
"...... Haizz, tại sao tôi phải đi cùng với một người như anh cơ chứ!"
Shibi vừa nói vữa nhếch lưỡi của mình.
Tôi nghĩ rằng cậu ta là một gã yếu đuối với một ngoại hình lùn không đáng tin cậy chút nào mà giờ đây cậu ta lại phát biểu một câu...
Tôi đang rất muốn đánh cậu ta. nhưng tôi đã kiềm chế điều đó bằng chính quan điểm của mình.
Shibi chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi hỗn láo.
Tôi chỉ nên cười vào điều này và tha thứ cho cậu ta.
Thực sự mà nói thì nếu tôi mà hạ thấp bản thân mình xuống để nói chuyện với cậu ta thì mọi chuyện sẽ không ổn chút nào.
...... Hơn nữa, nếu đấu một trận tay dôi thì có khả năng tôi sẽ thua vì sự chênh lệch về chỉ số cơ bắp. Cho nên sẽ tốt hơn nếu tôi không khiêu khích cậu ta.
Nếu tôi cố gắng quay đầu lại. Có khả năng là tôi sẽ bị cậu ta đánh ngục.
"Cái gì, cái gì vậy, Có ý kiến gì à?"
Mặc dù trong khi đang nói, cậu ta sẽ đảo mắt nhìn về hướng khác khi chạm mặt với tôi.
Oh, đây là một sự đe dọa?
Do ngoại hình của cậu ta, nên sẽ có nhiều người coi thường cậu ta và chắc là vì như thế nên cậu ta mới có thói quen thích thể hiện.
"Không, xin hãy chăm sóc tôi Shibi."
Nói vậy, tôi đưa tay ra tìm cách bắt tay.
Shibi có lẽ nghĩ rằng tôi sẽ đánh cậu ta. nên cậu ta lắc vai mạnh và lo lắng.
Khi cậu ta nhận thấy đó là một cái bắt tay, khuôn mặt cậu ta đỏ ửng và có chút giận dữ, rồi quay sang phía khác.
Tôi nở một nụ cười gượng ngạo trong khi thể hiện rõ nét biểu cảm của mình và sau đó rút tay ra.
Shibi nhìn vào mặt tôi và nghiến răng suốt quãng đường.
Chà, đó là một khuôn mặt đẹp.
Chàng trai, đừng coi thường tôi.
"Này, Shibi! Đừng có thái độ như vậy! ... Xin lỗi nhé, Abel."
Gallia xin lỗi tôi bằng cách gãi đầu.
Hay lắm. Tôi đã chiến thắng Akakaka...
Mặc dù trông tôi như thế này. Nhưng bản thân tôi không thích thua cuộc chút nào.
Cha, tôi, Gallia và Shibi, bốn người chúng tôi rời khỏi khu định cư và tiến vào rừng.
"Abel, con nên biết rằng, con không nên sử dụng phép thuật, đây cũng là lúc để rèn luyện bắn cung và thể dục."
Tôi không có nhiều ý tưởng trong đầu cho việc bắn cung nhưng lần này tối sẽ cố nuốt nó vậy.
Nếu tôi sử dụng phép thuật ở trước mặt Gallia, thì chắc có lẽ cha tôi cũng sẽ cảm thấy muối mặt.
Và một phần nữa là tôi cũng muốn rèn luyện sức mạnh thể chất của mình.
"Vâng, con biết thưa cha. Đó là lý do mà như cha đã thấy đấy! con đã bỏ cậy gậy phép thuật ở phía sau."
"Tốt, như Ta đã luôn nói bắn cung là niềm tự hào của những người dân của bộ tộc Maren."
Nghĩ về nó bằng những câu nói của trưởng làng, có vẻ như bộ tộc Maren đã tự hào về việc săn bắn bằng ma thuật, Thưa cha!
Trong quá khứ thì những người không thể sử dụng ma thuật thì sẽ sử dụng cung để thay thế, nhưng tỉ lệ những người sử dụng ma thuật và những người không sử dụng được ma thuật thay đổi theo thời gian và nó đã bị đảo ngược trong vài thập kỷ trước, có vẻ như mọi chuyện là như vậy!
Nên tuyệt đối không nên nói đến chuyện bắn cung là niềm tự hào của bộ tộc Maren trước mặt trước làng! Tôi bực mình!
Không bất kể như thế nào thì tôi cũng sẽ không nói ra điều mà tôi vừa nghĩ, ngay cả khi miệng tôi bị rách.
Tôi cũng muốn có thể nói ra một chút quan điểm của mình với cha nhưng mà bất khả thi. tôi không thể nào nói ra được.