Chương 19: Lãnh chúa, Bá tước Villiers
“Cậu có thể lắng nghe những gì mà tôi sắp nói không được sao ?”
“Cách mà ông thương lượng quá cẩu thả đấy. Đầu tiên là phải từ từ chào hỏi dẫn vào đề tài và chờ đợi cho đối phương tỏ ra thái độ nguyện ý lắng nghe rồi sau đó nói chuyện quan trọng."
“...Đúng là Ren-kun rất nghiêm túc đối với người lớn tuổi."
Bart cố mỉm cười và nhìn vào tôi với một khuôn mặt đầy lo lắng.Từ Ren-dono biến thành Ren-kun cái gì chứ,là phản công lại sao ?
Tôi cố gắng quay ra ngoài hành lang nhưng mà Bart gọi tên tôi thế nên tôi miễn cưỡng ngồi lên chiếc sofa trong căn phòng.
Từ những gì tôi nghe được thì, Bart
là một cựu mạo hiểm gia. Trên tai và trên trán của ông ấy có vết sẹo giống như bị chém vậy.
Cho nên có lẽ sự vô lẽ đối với người trẻ tuổi cũng là thói quen.
“Nếu như ông nói chuyện một cách lịch sự, thì người đối diện sẽ nghe ông nói một cách tích cực. Nếu như ông trở nên hống hách hoặc là ăn nói một cách lỗ mãng thì, người nói chuyện với ông sẽ cảm thấy tiêu cực. Người đứng đầu phải biết nghĩ làm thế nào để lung lanh cảm xúc của người khác.
"...Tên tiểu quỷ này."
Khi mà tôi thuyết giáo về những người có địa vị, Bart lẩm bẩm một cách yên lặng.Khuôn mặt của ông ấy cũng trở nên co giật nữa.
Nói như vậy thì, tôi có cảm giác rằng cách nói chuyện của ông ấy trở nên êm dịu hơn rất nhiều so với ngày hôm qua.
Mà, tôi nghĩ mình cũng có một cá tính khá là mạnh mẽ...Tôi nghĩ rằng mình có thể nói bất cứ thứ gì với người khác, ngay cả khi họ có là thành viên của gia đình hoàng tộc đi chăng nữa.
Khi mà tôi đến thế giới này, tôi trở thành hình dáng nhân vật trong game của mình. Chẳng nhẽ nó đang có ảnh hưởng đến tôi ư?
Khi mà tôi nghĩ đến những thay đổi của chính bản thân mình, Sedeia bắt đầu tỏa ra sát khí ở đằng sau tôi...
Và rồi, Bart, người đang ngồi đối diện với chúng tôi,bỗng nín thở lại.
Nói không chừng chỉ có lão tướng mới có năng lực phát hiện nguy hiểm.
“Dừng lại đi, Sedeia.”
Khi mà tôi nói vậy, Sedeia ngừng tỏa ra sát khí. Bart cũng thở dài ra ngay sau đó.
“Thật đúng là cô gái nhỏ đáng sợ . Ngay cả khi tôi cũng đã từng là một thành viên trong nhóm diệt trừ Cyclop trước đó...So với mọi thứ mà tôi đã từng trải nghiệm ở trong đời mình, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình gần với cái chết như thế này.”
“Hou, tuyệt vời đó nhỉ. Một mình ông đánh bại Cyclop sao ?”
“...Không, hai tổ đội hợp tác cùng nhau.”
Khi mà tôi vô tình cảm thấy thích thú trước câu chuyện của ông ta. Bart nhăn trán mình lại.
Ngược lại thì, tôi khá là vui vì mình đã nghe được một thông tin khá là tốt đó.
Nói đến Cyclop thì, ở trong game thì, nó là một con mồi thuộc hàng trung cấp khá là tốt. Nếu như bạn thuộc một tổ đội sơ cấp thì, bạn sẽ cần phải cần 10 cho tới 20 người để có thể săn nó.
“...Ren-kun, nếu như cậu ở một mình với con Cyclop đó thì...Không, thôi.Tôi không muốn nghe về nó.”
Không khi nhìn vảo tôi, Bart cố gắng nói một điều gì đó, nhưng mà ông ấy ngừng lại giữa chừng.
Tôi lắc đầu và nhìn vào Bart, người vừa thay đổi suy nghĩ của mình. Tôi quyết định mình sẽ đẩy nhanh tiến độ của cuộc trò chuyện.
Nó sẽ tốt hơn cho tinh thần của ông ấy.
“Vậy thì, chúng ta nên nói luôn về điều quan trọng luôn thôi.”
Khi mà tôi nói vậy, Bart ngay lập tức than vãn với một khuôn mặt khó xử.
“...Thì ra là như vậy. Chúng ta nên đàm phán sau khi hiểu rõ được vị trí của hai bên. Mục đích là thế phải không? Tôi là người có lỗi khi mà trở nên quá hung hăng khi mà tôi là người muốn gặp cậu.”
Bart nói theo cách của mình như thể ông ta đã nhìn thấu ý định của tôi
Không, mặc dù cũng không phải loại chuyện đó.
Khi mà tôi nghĩ tới việc có nên chỉ ra cho Bart không thì, ông ta ho một cái và đặt tay mình lên đầu gối.
“Vậy thì, hãy để tôi nói thẳng. Cậu có nhớ về vị quý tộc ở trong căn phòng họp hôm trước không vậy?”
“À, có phải là Nam Tước Bowarei không vậy?”
Khi mà tôi nói vậy Bart có vẻ mặt thận trọng và gật đầu. Có vẻ như đây là một cuộc nói chuyện đầy rắc rối đối với ông ấy đây
“Nam tước Bowarei là người thuộc trướng của lãnh chúa, ngài bá tước Villiers.”
“Bá tước Villiers? Bá tước biên giới?”
Tôi trở nên lớn tiếng và làm gián đoạn lời giải thích của Bart. Nói đến bá tước thì, nó là một vị trí đặc biệt mà có thể tương đồng với công tước hoặc là đại công tước.
[ TN: điều này chỉ áp dụng ở trong web novel này thôi. Ngoài đời bá tước < công tước. ]
Rút ngắn danh hiệu chỉ còn bá tước là một điều không tôn trọng.
Nhưng mà Bart nghiêng đầu một cách kì lạ.
“Bá tước Villiers và bá tước của vùng lãnh thổ biên giới, là biên giới về phía Đông. Nơi đây canh giữ đất nước khỏi đế quốc Galland. ..Cậu nghĩ rằng có gì lạ sao?”
“Vậy sao? Chẳng nhẽ ngài bá tước có quan hệ máu mủ với gia đình hoàng tộc hay sao?”
“Chị cả của bá tước Villiers là vợ lẽ của hoàng đế-sama đời trước nhưng mà...Có chuyện gì về nó sao? Tại sao cậu lại muốn biết vậy?”
Bart hỏi ngược lại giống như ông ấy muốn nhận ra ý đồ trong câu hỏi của tôi.
Tôi nghĩ nó có liên quan đến hệ thống quý tộc ở đất nước này nhưng mà lại bỏ cuộc giữa chừng. Tôi trả lời lại ông ấy một cách mơ hồ.
Có lẽ tôi nên hỏi Miria sau vậy.
“Không, không có gì. Vậy thì, có chuyện gì với Nam Tước?”
“Kể từ đó...Nam Tước Bowarei đã báo cáo lại với bá tước Villiers về chuyện Ren-kun. Và ngẫu nhiên thay, bá tước Villiers tình cờ đến thành phố này để thanh tra, và ngài ấy đã gọi cậu.”
“Từ chối.”
“Này này!”
Khi mà tôi bảo ông ấy rằng mình sẽ từ chối, Bart ngay lập tức đứng dậy và lớn tiếng.
Và ngay vào lúc đó, Sedeia yên lặng cầm trong tay mình một con dao găm, nhưng mà Bart giơ tay mình ra và hét lên mà không quan tâm đến nó.
“ Đây là một cơ hội để gặp được ngài Bá Tước đó! Một người khi mà xuất hiện trước mặt Bá Tước thì thường sẽ được trở thành thuộc hạ của ngài ấy. Và nếu thế thì, tương lai của người đó sẽ được đảm bảo.
Bart nói vậy trong chỉ biểu hiện bằng xử chỉ tay của mình.
“Một cuộc sống ổn định và yên bình không phù hợp với một mạo hiểm gia phải không?”
Khi mà tôi nói một cách mỉa mai như vậy với Bart, hội trưởng Guild mạo hiểm giả, ông ta chỉ biết đứng im một lúc với đôi mắt mở to ra của mình.
Sau đó, ông ta bỗng cười lớn lên.
“Bu ha! Ha ha ha ha! Đúng là vậy! Cậu không thể được gọi là một mạo hiểm gia nếu như cậu không đi phiêu lưu! Ha ha ha!”
Bart đúng là rất thú vị. ông ta ngồi lại lên chiếc ghế sofa trong khi cười.
Nó không hề quan trọng, nước bọt của ông ta đang bắn khắp nơi đây này.
“Không, có vẻ như tôi đã nhầm lẫn rồi! Ren-dono khi sinh ra tự nhiên đã là một mạo hiểm gia rồi phải không? Được rồi, tôi thích cậu rồi đấy! Cậu có thể sống ở trong thị trấn này đến khi nào cậu thích, chúng tôi sẽ giúp đỡ cậu nhiều nhất chúng tôi có thể!”
“Không, ông không cần giúp đỡ tôi đâu. Bình đẳng,bình đẳng.”
“Buhahaha!”
Bart dường như quá vội vã. Ông ta vừa cười vừa nói điều gì đó khó chịu. Giống như là một người họ hàng của Ojisan (ông chú) đang say rượu kia vậy.
“Vậy thì, nó chỉ là một cuộc gặp với Bá Tước thôi phải không?”
Khi mà tôi nói vậy, Bart rung vai của mình và cười trong khi lắc đầu.
“Không, Nam Tước Bowarei cũng sẽ có mặt khi mà cậu diện kiến Bá Tước Villiers. Vì thế, bá tước sẽ chen ngang vào bên cạnh nếu như cậu tỏ ra thô lỗ, Ren-dono và những người đồng hành của mình có lẽ sẽ bị chém đầu hết. Hahaha”
“Đó không phải là một việc đáng buồn cười đâu.”
Bart đang ở trong trạng thái ông ta chỉ cười vào việc bị chặt đầu của chúng tôi. Đúng là cục súc mà.
“Không, nó thường là một tình huống rắc rối. Dẫu sao Nam Tước Bowarei cũng là một quý tộc mà. Tuy nhiên, khi tôi nhìn vào Ren-dono thì việc chặt đầu cũng chỉ như một cái ghim mà thôi! Buhahaha!”
“Tôi không hiểu có điều gì buồn cười về nó vậy.”
Khi mà tôi nói vậy, Bart lại cười một lần nữa.
Gã này, mà, đầu tôi chẳng tập trung gì cả.
Khi mà tôi bị thuyết phục về chứng điên loạn của Bart, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
“Xin thứ lỗi. Bá tước Villiers đã tới rồi ạ.”
“Oh, vậy sao?”
Keins, người mở cửa ra và thò mặt vào nói như vậy, và Bart cũng đứng dậy và trả lời.
“...Ông gài tôi sao ?”
Khi mà tôi nói bé với ông ta như vậy, Bart cười một cách gan dạ.
Từ đầu thì, Bart đã gọi tôi để câu kéo thời gian cho tới khi Bá Tước đến. Ông ta có lẽ cũng đã nghĩ tới việc phòng trừ việc tôi chạy trốn.
“Cậu nghĩ gì vậy? Mà, đi thôi, Ren-dono? Đi với tôi nào.”
“Đừng có mà tỏ ra thái độ ngoan cố đó với tôi, tôi cảm thấy khá là khó chịu đó.”
Bart lại cười lớn lần nữa khi mà tôi phàn nàn trong một tâm trạng xấu
Tôi hoàn toàn bị lừa bởi ông ta.