"Thật sao!?"
Trước mặt Bộ trưởng Bộ kỹ thuật, Hoàng đế Johannes gạt những tài liệu được Bá tước Baelz trình lên.
Đôi mắt ông bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Bởi mối tình vụng trộm bị phát giác, vị Bộ trưởng ngay lập tức quỳ xuống xin tha.
"Xin Bệ Hạ mở lòng từ bi mà tha cho thần! Là hạ thần đã sai!"
"Dám đụng tay vào vợ người khác, đó là tội ác đấy! Thân là bộ trưởng, chắc chắn ngươi phải biết rõ điều này chứ!? Hơn nữa, cô ấy lại là vợ của cấp dưới ngươi!? Ngươi nghĩ cái quái gì thế!?"
"L, Là... Be, Bethina đã tiếp cận thần trước! Thần cầu xin Bệ hạ tha cho thần! Thần bị dụ dỗ! Chắc chắn ai đó muốn hạ nhục thần nên đã bày ra trò này!"
"Ngươi nghĩ ngươi có thể qua lại với vợ cấp dưới mình nếu cô ta quyến rũ ngươi!? Vậy nếu một trong số phi tần của ta quyến rũ ngươi, ngươi sẽ qua lại với cô ta chứ!?"
"C, Cái đó..."
"Hai chuyện đều như nhau thôi! Sao ngươi dám đổ hết tội lên đầu ả ta để lấp liếm việc ngoại tình của chính bản thân ngươi!?
Sự giận dữ trong Johannes không ngừng tuôn ra.
Ông đã tin tưởng và giao phó chức Bộ trưởng cho hắn ta trong nhiều năm. Thậm chí, Johannes còn mai mối đứa con gái của bạn mình cho hắn ta nữa. Thế nên, chuyện Bộ trưởng dám cả gan đáp trả công ơn theo cách này làm Hoàng đế giận dữ vô cùng.
Nhưng đó không phải là lý do duy nhất. Hắn ta đã ngoại tình với cô vợ của Bá tước Baelz, người mà Hoàng đế đã để mắt đến từ lâu, và cũng là người đã chịu nhiều đau khổ bởi ả ta.
Chính Hoàng đế đã bật đèn xanh cho cuộc điều tra cô vợ của Bá tước. Thậm chí, ông còn nói với vị Bá tước đang do dự rằng nếu có chuyện gì xảy ra, chính ông sẽ tự mình xử lý. Ông mến Bá tước đến mức ấy.
Mấu chốt trong kế hoạch của Zandra là mức độ tin tưởng của Johannes đối với Bá tước. Ả lợi dụng chuyện Hoàng đế luôn tin rằng Bá tước Baelz không bao giờ hạ bệ cấp trên của mình.
Thế nên, trong mắt Johannes, chính Bộ trưởng đã dồn cấp dưới xuất sắc của hắn vào góc chết bằng cách thao túng vợ Baelz, hòng bảo vệ chiếc ghế của hắn.
Nghĩ theo hướng này, mọi chuyền đều nằm trong kế hoạch của Zandra. Thông thường, người ngoài sẽ nghĩ Bá tước dùng vợ mình để bẫy sếp, nhưng vì Johannes hết mực tin tưởng nhân cách Bá tước, mọi chuyện đã lệch khỏi lẽ thường.
Hơn nữa, Johannes đã nghe từ chính miệng Bá tước về việc ông ấy đã phải chịu khổ thế nào bởi cô vợ, nên Hoàng đế phần nào thông cảm cho Bá tước Baelz.
Vì thế, Johannes nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Từ chức đi! Về nhà và chờ hình phạt!"
"X, Xin hãy tha cho thần! Xin Bệ hạ tha cho thần!"
"Gọi Bá tước Baelz đến đây!"
Johannes nói. Không có dấu hiệu nào cho thấy ông sẽ nguôi giận cả.
Bá tước Baelz run nhẹ người và đi đến trước mặt Johannes.
Và rồi, Bá tước cúi đầu xin lỗi.
"Thần vô cùng xin lỗi! Tất cả là do thần không quản nổi vợ cũ mình!"
"Baelz... ông đang nói gì thế? Đó không phải lỗi ông."
"N, Nhưng..."
"Ta tin ông. Có thể ông đã khá ngây thơ nên bị con ả đó lừa gạt, nhưng đó cũng chính là điểm mà ta thích ở nơi ông. Ta đánh giá cao sự nghiêm túc và quyết tâm trong công việc của ông. Ta muốn một người như ông ngồi vào ghế bộ trưởng. Thấy sao, ông sẽ làm Bộ trưởng Bộ kỹ thuật chứ?"
"T, Thần không thể nhận vị trí này được! Chính vợ thần đã gây ra lỗi lầm! Xin Bệ hạ hãy ra hình phạt cho thần!"
"Ả ta không còn lạ vợ ông nữa. Hơn nữa, Bộ trưởng đây cũng có tội. Không thể nào tha lỗi chỉ vì hắn bị cám dỗ được. Ta không định xử phạt ông trong chuyện này, và ta sẽ xử bất kỳ ai dám vu cáo ông."
"T, Thưa Bệ hạ...."
"Để ta nói lại lần nữa. Ta bổ nhiệm Bá tước Baelz làm Bộ trưởng Bộ kỹ thuật. Ông phải chăm chỉ hơn nữa để phục vụ cho Đế quốc này."
"...Thần sẽ không bao giờ quên tấm lòng của Bệ hạ. Nhân danh gia tộc Baelz, cho phép thần nhận lấy vị trí này."
Và thế là, Bá tước đồng ý ngồi vào ghế Bộ trưởng Bộ kỹ thuật.
Johannes trao đổi thêm vài lời nữa, và bãi triều.
Trên ngai vàng, ông duỗi người ra và thở dài.
"Cuối cùng mọi chuyện gay cấn hơn rồi nhỉ."
"Franz sao..."
Không cần xin phép câu nào, xuất hiện trước mặt Johannes là người đàn ông tầm tuổi ông.
Người đàn ông đó có mái tóc màu trắng bạc và mang trang phục màu trắng hệt như một quan chức cấp cao vậy. Chỉ có một người duy nhất trong toàn đế quốc này mới được mang bộ đồ ấy.
Người đứng đầu các quan chức dân sự - Thủ tướng.
Tên ông là Franz Seebeck. Đúng như cái tên thiếu vần "von”, ông ta không phải là quý tộc. Chỉ dựa vào trí khôn của mình, từ người chủ trọ tầm thường, ông đã leo lên chức Thủ tướng, chức vụ quan trọng nhất trong đế quốc.
Johannes nói với Franz.
"Tranh giành chức vụ bộ trưởng luôn có mối liên hệ mật thiết với cuộc chiến kế vị. Tất cả bộ trưởng hiện tại đều biết rõ điều đó. Thế nên bọn họ phải rất cẩn trọng. Bị cám dỗ đến mức ngoại tình với vợ cấp dưới là điều hoàn toàn không thể chấp nhận. Nếu không loại bỏ hắn ta lúc này, một ngày nào đó đế quốc sẽ gặp nguy, và cả bản thân ta cũng gặp phiền phức."
"Thần không phàn nàn gì về cách Bệ Hạ xử lý chuyện này cả. Tuy nhiên, ngài đang nghĩ gì khi đưa Bá tước Baelz lên làm bộ trưởng? Dù sao thì chuyện này có mùi âm mưu nào đấy."
Trong mắt Franz, người đã phụng sự Johannes từ hồi ông vẫn còn là hoàng tử, xung quanh vị Bá tước tràn ngập nghi vấn.
Nhưng vì bị cấm can thiệp vào cuộc chiến kế vị, Franz không thể đào sâu chuyện này được. Nếu không vì thế, chắc chắn ông ta đã điều tra kỹ lưỡng chuyện này rồi.
"Ta chẳng quan tâm lắm nếu có âm mưu gì đấy. Bản thân Baelz có tài trong công việc, và cũng không phải loại người chỉ nghĩ đến bản thân. Thế nên, ta không phiền khi bổ nhiệm ông ta lên chức vụ đó. Hơn nữa, nếu lũ trẻ không dàn xếp nổi âm mưu như này thì chúng chả xứng làm hoàng đế."
"Bệ Hạ vừa nói điều tàn nhẫn thật đấy? Không phải thần mới là người dàn dựng vô vàn mánh khoé khi Bệ Hạ còn là hoàng tử sao?"
"Đó là bản chất của một hoàng đế. Nhận ra tài năng của người khác và tận dụng được chúng, cả hai đều là những phẩm chất của một hoàng đế. Ta đã nhận ra tài năng của ông từ sớm. Thế nên ta mới giao ông dàn xếp mưu lược. Nhờ đó, ta mới leo lên được vị trí này."
"Xin ngài đừng đùa như thế. Ngay cả khi thần không có ở đó, Bệ Hạ vẫn sẽ giành được ngai vàng thôi. Ngài thật sự rất giỏi đấy, thưa Bệ Hạ."
Trong phút chốc, Franz nhớ lại thời quá khứ. Cả Johannes cũng vậy.
Lũ trẻ đang cố bước đi trên con đường mà hai người họ từng trải qua. Đó là con đường thấm đẫm máu tươi. Dù biết là vậy nhưng Johannes không thể ngăn chuyện này lại được.
Lý do là Johannes có được ngày hôm nay cũng là nhờ trận chiến giành ngai vàng ấy. Thông qua những trải nghiệm ấy, từ khi trở thành Hoàng đế, Johannes đã luôn tận hưởng cuộc đời mình.
Đúng là Đế quốc rất mạnh. nhưng không có nghĩa nó bất bại. Có rất nhiều kẻ thù ở ngoài kia đang lăm le đất nước này. Thế nên quốc gia này cần một Hoàng đế mạnh và giỏi. Cuộc chiến kế vị chính là trận tranh tài được tạo ra để phục vụ cho mục đích ấy, một thử thách trước khi bước lên ngai Hoàng đế.
Kẻ nào không vượt qua được cuộc chiến này, thì không có tư cách làm hoàng đế. Đây là truyền thống đã được lưu lại qua nhiều thế hệ.
"Bệ Hạ lại tự hạ thấp bản thân rồi. Dù là anh cả, nhưng ngài cũng được gọi là hoàng tử thiên tài, đúng không?"
"Dù gì thì làm người đứng đầu trong cuộc chiến ngôi vương cũng rất nguy hiểm. Đôi khi còn bị ám sát. Con trai ta cũng thế..."
"Chúng ta không thể tìm đủ bằng chứng để xác minh Thái Tử bị ám sát. Cả thần và Bệ Hạ đã điều tra cặn kẽ mọi thứ liên quan đến chuyện đó. Thế mà ngài vẫn tin là cậu ta bị ám sát sao?"
"Yeah, ta dám chắc là Thái tử đã bị ám sát. Dù nó xuất sắc thật nhưng lại quá tốt bụng. Chắc hẳn ai đó đã lợi dụng cái tính cách ấy. Ta ước gì ai đó có thể bù trừ cho tính xấu ấy."
"Số phận thật nghiệt ngã. Nhưng nói mới nhớ, ngài không nghĩ phe thứ tư khá thú vị sao?"
Johannes nghiến răng trước lời Franz.
Đó là vì Johannes cũng đồng tình.
"Ông cũng nghĩ thế sao? Liếc qua thì có vẻ như mọi chuyện đều nhờ vào tính cách thân thiện và cuốn hút của Leonard, nhưng chắc chắn có ai đó đứng sau cánh gà. Nếu không thì phe ấy chả bao giờ mở rộng nhanh thế được."
"Có lẽ ngài đang ám chỉ Hoàng tử Arnold?"
"Yeah, đúng là nó có phần gióng ta. Ta có cảm giác thằng nhóc chỉ đang cố diễn vai tên hề ngu ngốc mà thôi."
"Thần cũng nghĩ thế. Nhưng khác với Bệ Hạ, thần không cảm thấy bất kỳ tham vọng nào từ Hoàng tử cho ngôi vương cả. Hơn nữa, dường như cậu ta đang cố bêu xấu bản thân, cậu ta chưa từng trả đũa dù có bị chơi xấu thế nào đi nữa. Hiện tại, tất cả quý tộc đều khinh thường Arnold."
"Ta không biết nó đang nghĩ gì. Nhưng trong sự cố vừa rồi, nó chính là người hành động mau lẹ nhất và gửi Elna đến chỗ ta. Hơn nữa, Arnold còn đập vỡ vòng tay để Elna và những hiệp sỹ khác không bị trách cứ trong trường hợp có bất trắc xảy ra. Đó là bằng chứng thép cho thấy nó đã tính toán tất cả tình huống có thể xảy ra ở Kiel. Ít nhất thì nó không bất tài như công chúng nghĩ. Tuy nhiên, có lẽ chỉ là ta đánh giá hơi cao thôi."
"Không phải đó là lý do ngài gửi Arnold đi hỗ trợ Điện hạ Leonard sao? Chẳng tốt chút nào cả, đúng không? Cả hai đều đi thì chả còn ai lãnh đạo phe Hoàng tử Leonard nữa."
"Ừ thì đúng là ta đã dựa vào cảm xúc khi đó. Ta ghét cái vẻ vô tư trên mặt Arnold. Nó trưng ra cái mặt như thể mọi chuyện đều nằm trong dự tính vậy. Ta hơi bị khó chịu đấy..."
Franz định nói 'Không phải ngài khó chịu vì Hoàng tử khá giống ngài sao?'. Nhưng ông nuốt lại những lời ấy.
Chắc chắn Hoàng đế sẽ bác bỏ điều đó nếu Franz nói ra.
Nhưng Franz biết.
Arnold rất giống với Johannes.
Điểm khác biệt là Johannes có tham vọng. Tham vọng để trở thành Hoàng đế. Nhưng Franz không cảm nhận bất kỳ ý định nào từ Arnold cả.
Bất kỳ ai không có tham vọng hay quyết tâm mạnh mẽ chỉ tổ gây ra hỗn loạn trên chiến trường mà thôi. Nếu kẻ đó có quyền lực thì còn mệt hơn nữa.
Nếu Arnold sở hữu ý chí mãnh liệt, cậu ta sẽ vượt qua cơn khủng hoàng này bằng bất cứ giá nào. Đó là những gì Johannes muốn thấy.
Nhưng chỉ khi hai đứa trẻ ấy vượt qua tất cả, thì Johannes mới công nhận Arnold và Leonard.
"Có vẻ như chúng ta phải chờ xem Cặp Hoàng tử Song Sinh Hắc ám làm được gì."
"Cặp Song Sinh Hắc ám sao...tên hay đấy. Dù hai nhưng lại là một. Tinh thần chính nghĩa của Leonard giống như Thái tử vậy. Nếu Arnold hành động trong bóng tối và hỗ trợ Leonard, thì có lẽ hai người đó sẽ giành được ngai vàng nhỉ."
"Ta cũng tò mò đấy. Những Hoàng tử và Công chúa khác đang đi trên con đường này đều rất xuất sắc. Nếu giờ là thời đại khác, không lạ lắm đâu khi một trong số chúng trở thành Hoàng đế."
"Đó là điều tốt đấy chứ. Khi những cá nhân kiệt xuất cạnh tranh cho ngai vàng, thì một Hoàng đế thông thái sẽ được sinh ra. Để rồi bình an cho Đế quốc luôn vững bền."
Với Johannes, người luôn nghĩ về Đế quốc, đây quả là tin tốt.
Nhưng sâu trong tim Johannes, ông lại nghĩ khác.
Ông ước lũ trẻ không đổ quá nhiều máu.
Biết rằng mình không thể nói ra điều đó trong vai trò Hoàng đế, Johannes rời đi, chuẩn bị cho buổi họp kế tiếp.