Ngay trước khi học viện bước vào quãng thời gian nghỉ trưa.
“Tomonari-kun. Giờ trưa cậu tính làm gì thế?”
“Bọn mình đang tính tới căn tin á…”
Taishou và Asahi-san tiến lại gần khi tôi đang cất sách vở.
“Xin lỗi. Mình có việc mất rồi…”
“Việc á?”
Tôi giải thích cho Taishou đang nghiêng đầu khó hiểu kia.
“Mình cần phải liên lạc với bố mẹ vào giờ nghỉ trưa ấy mà. Vậy nên mình tính ăn bento mang theo thôi.”
“Vậy sao… Bố mẹ Tomonari-kun có hơi theo khuynh hướng bảo vệ thái quá ấy nhỉ.”
“Ừ thì, ừm.”
Đây cũng là một cái cớ của Shizune-san đưa ra. Khi lần đầu nghe tới nó, tôi đã nghĩ “Họ có tin thật không vậy trời…?”, và đúng thật luôn, cả hai cậu ấy đều trưng ra cái vẻ mặt tiếc nuối kìa.
“Mà nghĩ mới thấy, Konohana-san cũng như vậy luôn ấy nhỉ? Cứ tới giờ trưa là cô ấy lại đi đâu ý.”
“A… Nghe đồn là cô ấy có phụ giúp việc làm ăn của gia đình vào giờ nghỉ trưa đó. Nghe bảo là tham gia mấy cuộc họp qua điện thoại hay gì ấy.”
Nghe theo cuộc trò chuyện của hai người họ, tôi liếc nhìn về Hinako đang ngồi phía trước mình.
“Konohana-san. Nếu được thì, cậu có muốn cùng bọn mình tới căn tin không?”
“Mình vô cùng xin lỗi. Giờ nghỉ trưa mình có việc cần phải giải quyết…”
“V-vậy sao, thế thôi nha. Xin lỗi đã làm phiền cậu.”
Sau khi lịch sự từ chối lời mời của bạn cùng lớp, Hinako lấy từ trong cặp ra một hộp bento rồi rời khỏi lớp học.
Thấy vậy, tôi cũng kéo ghế ra và đứng dậy luôn.
“Thế thôi, gặp hai cậu sau nhé.”
“Ừ.”
“Nếu muốn tới căn tin thì cứ gọi bọn mình nha~”
Sau khi tách khỏi hai người họ, tôi liền ra ngoài và ngay lập tức đi tìm Hinako.
Hinako đang rảo bước một mình dọc theo dãy hành lang. Tôi bước theo cô trong khi vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Bước đi gần với các phòng học, đã có khá là nhiều các học sinh gọi tên Hinako, nhưng tới khi cô đi qua khỏi dãy hành lang ấy, lượng người xung quanh đã giảm đi đáng kể.
Phía bên kia khu vườn là dãy trường cũ. Vì đã xuống cấp sau quãng thời gian dài, nơi đây đã không còn được sử dụng nữa. Vậy nhưng, quả đúng theo danh tiếng của học viện, tòa nhà vẫn thường xuyên được quét dọn sạch sẽ.
Bước lên theo dãy cầu thang của tòa nhà, tôi hướng về phía sân thượng.
Sau khi chắc chắn xung quanh không có bóng dáng ai khác, tôi mở cánh cửa ra.
“Chăm chỉ rồi ha~”
Hinako đang ngồi dưới sàn và chào mừng tôi với vẻ mặt thư giãn.
“...Cảm ơn cô vì đã chăm chỉ.”
“Cách nói.”
“Vâng vâng.”
Tôi ngồi xuống kế bên Hinako, chào cô một cách đàng hoàng.
“Lúc nào cậu cũng ăn trưa ở đây à?”
“Ừm. Không có ai ở đây hết.”
Là người chăm nom của cô ấy, tôi phải luôn luôn ở bên Hinako.
Từ giờ trở đi, chắc là ngày nào tôi cũng sẽ ăn trưa ở đây luôn rồi.
“Học viện sao rồi…?”
“Quả đúng là một ngôi trường danh giá nhỉ. Cứ tưởng hôm qua mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng lắm rồi cơ, thế mà rồi vẫn phải xoay xở lắm mới bắt kịp được với các tiết học ấy.”
“Chúc may mắn nha… Điểm cậu mà tệ thì có khi sẽ bị đuổi việc đấy.”
“...Thế thì tệ rồi đây.”
Nếu không gặp gỡ với Hinako thì tôi đã mất nhà mất cửa và chẳng thể tiếp tục đi học nữa rồi. Hiện giờ tôi đang ở trong một môi trường vô cùng may mắn. Phải cố hết sức để không bị đuổi khỏi đây mới được.
“Bento, bọn mình ăn nha?”
“...Ừm.”
Tôi và Hinako cùng mở nắp hộp bento ra. Bento do người hầu tại nhà Konohana chuẩn bị trông cực kỳ xa xỉ với kha khá những nguyên liệu hiếm gặp.
“Tuyệt ghê… Mình chưa thấy một hộp bento cao cấp như này bao giờ luôn đó.”
“Nnn. Nhưng đồ ăn ở căn tin còn xa xỉ hơn như này nhiều đó.”
“Vậy sao… Cậu không ăn ở căn tin ư?”
“Phiền lắm, cứ phải để ý ánh nhìn của người ta hoài à.”
Chắc là cô ấy không thích cái kiểu bị chú ý như minh tinh kia ha.
“Và… Bento thì, toàn là đồ ăn mình thích không á.”
“Có món nào cậu không thích ư? Ví dụ như?”
“Cà rốt nè, ớt xanh nè, đậu xanh nè, nấm Shiitake nè, mận khô nè, cà chua với cả bí ngô…”
“Oi. Cậu chỉ là không thích rau củ thôi chứ gì…”
“Bị phát hiện mất rùi~”
Hinako nói, đôi môi nở ra một nụ cười tinh nghịch.
Bầu không khí xung quanh cô khác hoàn toàn so với khi ở trong lớp học. Nếu Taishou hay Asahi-san mà trông thấy cảnh này, chắc họ sẽ bị bất ngờ tới mức tim nhảy khỏi lồng ngực luôn cho mà xem.
Hinako đưa đũa ra và bắt đầu ăn hộp bento của mình.
Vậy nhưng, đồ ăn lại đang vương vãi khắp nơi rồi.
“...Vương vãi ra hết rồi kìa.”
“Nn?”
“Không, đừng có ‘Nn’ với mình…”
Giờ thì... tôi hiểu tầm quan trọng của người chăm nom rồi đây.
Thế này giống như kiểu chăm nuôi cho cổ hơn là chăm sóc ấy[note39212]. Vì sao đó mà khi ở nơi công cộng, Hinako có thể hành xử tuyệt hảo không một khuyết điểm, vậy mà ngoài khi ấy ra thì cổ lại chẳng làm được gì nên hồn cả. Mà nhắc mới nhớ, cái đợt hai đứa bị bắt cóc, cô ấy cũng làm vương vãi hết chai nước mà.
“Đút cho mình đi~”
Hinako vừa há to miệng vừa đưa hộp bento ra.
Để hộp bento này vương vãi khắp nơi thì tiếc lắm. Xung quanh đây cũng chẳng có ai cả… Thôi thì đành vậy.
“...Nè.”
Tôi gắp bừa một món ăn trong đó rồi đưa lên miệng Hinako.
“Umm… Có gì to tát đâu mà.”
Hinako nói, trưng ra vẻ mặt mãn nguyện.
“Sao cậu không ăn luôn đi, Itsuki.”
“À, ừ.”
Theo lời Hinako, tôi đưa đũa về chiếc hộp bento của mình.
Tạm thời thì, tôi quyết định sẽ nếm thử món ăn tiêu chuẩn, Dashimaki Tamago.[note39213]
“Oa! Gì vậy trời!? Ngon tuyệt vời luôn~!”
Một khi đã động đũa, tôi chẳng tài nào dừng lại được.
Thịt, cá, sa lát, mọi thứ đều ngon tuyệt hảo luôn.
“Món nào là món cậu thích nhất vậy?”
“Món mình thích nhất ư?... Tất cả đều ngon hết, nhưng nếu phải chọn, thì sẽ là món đầu tiên mà mình nếm ấy, Dashimaki Tamago.”
Thế, cho cậu nè.”
“Ể?”
“Đáp lễ đó. Ahnn~”
Hinako dùng đũa gắp món Dashimaki Tamago của cô lên và đưa về phía miệng tôi.
Khi làm thế, tôi cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa do dự, nhưng khi Hinako làm thế với tôi thì cổ chẳng có vẻ gì như vậy hết cả.
Tôi đành phải há miệng và nhận lấy món Dashimaki Tamago đó.
“...Có ngon không?”
“... Ngon, nhưng mà cho mình có ổn không đó?”
“Mình là chủ nhân của Itsuki mà. Mình phải cho cậu ấy ăn.”
“Cho ăn thì…”
“Cậu mà bị kiệt sức thì rắc rối cho mình lắm á.”
Thanh giọng cô mang theo vẻ nghiêm túc hơn bình thường một chút.
Có thể chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra thôi, nhưng cũng chẳng ngó lơ nó được, nên tôi chợt lên tiếng hỏi.
“...Khi trước ấy, cậu cũng đã có người chăm nom khác đúng không? Sao họ lại thôi việc vậy?”
“Chịu á~”
Hinako khẽ nghiêng đầu. Kagen-san có nói rằng lý do mà họ thôi việc là vì bị stress, nhưng cái lý do khiến họ như vậy, vẫn còn đang là ẩn số.
“Người chăm nom trước mình làm việc được bao lâu vậy?”
“...Chắc là, hai tuần nhỉ?”
“Ể…”
Ngắn hơn cả tôi nghĩ nữa.
“Người trước đó thì, hình như là ba tuần á… còn lâu nhất thì là được một tháng.”
“...Cậu có biết vì sao họ lại thôi việc sớm như vậy không…?”
“Chịu á~”
“Chịu á?”
Vẫn như vừa xong, Hinako nghiêng đầu.
Không có vẻ là cô ấy gắn bó gì với họ cả, cũng chẳng giống như cô cảm thấy bận lòng vì chuyện đó.
Có lẽ Hinako không quá quan tâm tới những người chăm nom của mình trước kia.
“...Mình không nghĩ là còn công việc nào có điều kiện tốt như thế này nữa đâu.”
“...Điều kiện tốt?”
“Ừm. Thì được bao ở bao ăn ngày ba bữa, lại còn mức lương những 20.000 yên một ngày cơ mà. Tuy là có kha khá áp lực, nhưng vẫn là một công việc tốt đó chứ. Việc học ở học viện cũng khó nữa… nhưng vì được nhận chương trình giáo dục, nên cũng không tệ cho lắm.”
Trên thế giới này, có rất nhiều người muốn được đi học nhưng lại không thể làm vậy. Tôi chính là thuộc trong số đó. À thì, tôi đã đứng trên lằn ranh bước vào một trong số họ mà.
“Mình thì sao?”
“...Ể?”
“Những điều kiện tốt ấy… Mình thì sao?”
Tôi không hiểu câu hỏi đó ý là sao.
“...Ý cậu là sao?”
“Muu~”
Hinako phồng má, tỏ vẻ không vừa ý.
“Đào mỏ, cậu không hứng thú sao?”[note39214]
“Không...cái đó có hơi…”
Đào mỏ, ý cậu là mấy kẻ đào mỏ kiểu đó ấy hả?
Dù có hứng thú hay không thì đó vẫn là một ý muốn không tốt đẹp chút nào. Vốn dĩ, tôi không phải người có địa vị có thể trò chuyện cùng tiểu thư của nhà Konohana như thế này, vai kề vai.
“Xin cậu đừng bỏ nhé, Itsuki…”
“...Hiện thời thì mình không có ý định như vậy đâu.”
Khi tôi đáp lại, Hinako khẽ nở một nụ cười mềm mại, và nằm xuống.
“Cho mình ngủ.”
“...Mình là cái gối đó hử?”
“Nn.”
Vì cái lúc bị bắt cóc, hai đứa cũng từng có nói chuyện kiểu như này rồi, nên tôi đã ngay lập tức hiểu được ý cô muốn nói.
Ngay khi tôi dọn trống cái đùi mình, Hinako liền gối đầu lên đó.
“Ehe~ vị trí đặc biệt, thoải mái…”
“...Cảm ơn nhá.”
Gối đầu lên đùi tôi, Hinako ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Nhìn kiểu này, khuôn mặt Hinako thật là trang nhã. Cô vẫn còn trẻ tuổi, nhưng vẻ đẹp thì đã vượt xa mấy cô người mẫu ngoài kia rồi.
Trong tình huống này, một nam sinh bình thường hẳn phải cảm thấy hào hứng lắm.
Nhưng không rõ vì sao. Thay vì cảm thấy hứng khởi, tôi lại cảm thấy thật tĩnh tâm.
“Kiểu như, có một khoảng cách nào đó…”
Không thấy giống như một người con trai và một người con gái. Đôi khi, tôi có chú ý tới cô ấy như một người con gái, nhưng chắc chắn Hinako thì không hề thấy vậy. Nhờ đó nên tôi đã có thể kiểm soát chính mình.
Tôi đã được trao cho cái danh nghĩa đơn giản là “người chăm nom”, nhưng thực tế ra, mối quan hệ giữa hai đứa tôi lại kỳ bí hơn nhiều.
Nhưng… Nó lại không có tệ như tôi những tưởng.--------------------------------------------------------------------------------------------
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tối đi chơi nên tranh thủ trong lúc đợi con bạn qua bếch nhả chap sớm đây, tuy là hơi ít chữ, cơ mà trách thằng trans eng nhá :))) Chúc anh em đọc truyện vui vẻ nhớ, giờ tôi sủi đây :)))