Saijaku Hakugai Made Sareta Kedo, Chou Nankan Meikyuu de 10 Mannen Shuugyoushita Kekka, Tsuyoku nari Sugite teki ga inakunatta~Bocchi Seikatsu Nagai Tame, Saikyou Dearu Koto no Jikakunaku Musouitashimasu

act 3-3.2: thông báo về nội dung thi đấu cho cuộc chiến ngai vàng.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Act 3-3.2: Thông báo về nội dung thi đấu cho cuộc chiến Ngai Vàng.

Trans: Midz

Edit: Kari said:"It's Wuthering time and Wuthered all over the place"

Người đàn ông cao lớn với tóc mai cùng mái tóc dài màu vàng— ông ta dường như là đội trưởng đội kỵ sĩ được gọi là các Vệ Binh Hoàng Gia — liếc nhìn nhà vua,

「Bệ Hạ, người có chắc về chuyện này không?」

Ông ta đặt tay lên ngực mình và hỏi nhà vua một cách kính cẩn.

「Ta không phiền đâu. Nó cũng là cách phục vụ ta thưởng thức một chương trình thú vị vậy. Đừng có kìm nén, Geralt!」

Nhà vua vừa nói vừa ngả người về phía trước, nhìn tôi với vẻ mặt tò mò và tinh quái trên gương mặt của ông ta.

Người đàn ông cao lớn với phần tóc mai dài sau đó rút kiếm ra và chĩa thẳng vào mặt tôi.

Hou, chỉ động tác đó thôi cũng đủ sức để đánh bóng sức mạnh của gã ta rồi. Nhìn chung, có thể so sánh sức mạnh của anh ta với Zack. Nói tóm lại, anh ta vẫn có đủ khả năng để tiếp tục phát triển. Nhưng, anh ta vẫn còn kém xa trình độ của tôi và Arnold (TL: Kai chưa từng nhìn thấy Arnold đánh nhau bao giờ, nên MC tự coi rằng Arnold mạnh ngang MC).

「Kai, đảm bảo là chỉ bị thương nhẹ―」

「Tôi biết rồi.」

Tôi ra hiệu cho Rose, người đang bối rối vì một lý do nào đó, với tay phải của mình tôi ra hiểu rằng tôi đã hiểu được yêu cầu của cô ấy. Đối thủ bên kia là một tên yếu ớt. Tôi thấy thật không xứng đáng để dốc toàn lực đánh nhau với hắn ta.

Ngay khi tôi nghĩ rằng anh ta sẽ tấn công tôi giống như Kiếm Đế và Zack…

「…」

Anh ta đứng chôn chân tại chỗ, và mồ hôi đổ như thác nước.

「Chỉ huy… Geralt?」

Kỵ sĩ dưới trướng của gã ta gọi hắn với vẻ mặt lo lắng trên gương mặt của họ, do đó…

「Có lẽ thế là đủ rồi. Chuyện này thực sự quá trẻ con.」

Người đàn ông với mái tóc bạc, Isacc Gijidoor, nói như vậy với tôi như thể ông ấy đang thay đổi lại quan điểm ban đầu của mình trong khi nhìn thẳng vào tôi.

「Tôi đồng ý với cậu nhóc kia. Một kẻ vô năng như vậy còn chẳng đáng để cho Chỉ Huy đánh gục cậu ta. Hơn nữa, làm như này chẳng khác gì bôi nhọ thanh danh của công chúa Rose-sama.」

「Đúng vậy. Sự bất kính mà cậu ta thể hiện với Bệ Hạ đúng là xứng đáng nên bị trừng phạt trong cuộc chiến giành ngai vàng này.」

「Có lẽ là do vị Chỉ Huy của chúng ta cảm thấy rằng tên vô năng đểu cáng này thậm chí còn không đáng để cho Chỉ Huy vung kiếm dù chỉ một lần. Đúng như mong đợi từ vị Chỉ Huy của chúng ta .」

Nghe thấy những lời nói tán dương và khen ngợi những quan điểm mà Issac đưa ra, Geralt, người mà gương mặt giờ đây đã tái nhợt đi giống như đá cẩm thạch trắng, tra lại thanh kiếm của anh ta vào bao kiếm. Sau đó, ông tay quay lại và im lặng gật đầu trước nhà vua.

「Thật thú vị! Thật sự rất thú vị!」

Mặc dù vị vua kia mỉm cười thích thú khi nhìn thấy Geralt, người mà đã cúi đầu im lặng trước mặt ông ta, nhưng nụ cười đó cũng nhanh chóng biến mất khi ông ấy đứng dậy khỏi ngai vàng.

「Chà, vậy thì hãy tiếp tục những gì còn dang dở trước đó.

Bây giờ, ta sẽ chỉ định vùng đất mà các con sẽ phải trị vì.

Gilbert, Vùng Đất Phía Tây thuộc Tây lãnh thổ của vương quốc.

Louise ― Thiên Thổ của vùng phía Nam.」

Nhà vua dừng lại một lúc, rồi khóe miệng ông ta nhếch lên tạo thành một nụ cười rạng rỡ. Rose, người đã vốn quen với biểu cảm của gương mặt đó, lập tức cứng người.

「Rosemary, Tận Cùng của Khu vực phía Đông―Cực Đông.」

Cả phòng chìm vào không khí im lặng. Tiếp theo đó là vô số tiếng thì thầm to nhỏ tràn ngập phòng ngai vàng.

「Bệ Hạ, chẳng có lấy một cư dân sống ở Cực Đông! Thực sự là bất khả thi khi phát triển vùng đất đó!」

Rose phản đối mệnh lệnh vừa rồi với vẻ mặt tái nhợt.

Cô ấy nói đúng. Cực đông là nơi tận cùng của khu vực phía đông, thậm chí còn xa xôi hơn khu vực tôi được sinh ra, Lamour. Đó thực sự đúng như tên gọi của nó, vùng đất xa nhất của phía đông. Chỉ có mỗi một vùng hoang dã rộng lớn và rừng rậm còn bao quanh khu vực đó. Quên chuyện con người sống ở đó đi, chỉ có quái vật mà thôi. Tôi thậm chí còn bối rối liệu nơi đó có được coi là lãnh thổ của vương quốc Amelia hay không.

「Rose,đây chính là một điều bất lợi cho con. Mọi người chắc hiểu rõ ý định của ta là như thế nào rồi, đúng không?」

「…」

Rose chỉ có thể nghiến răng khi nhìn thấy cha mình nói những lời đó với nụ cười tinh quái trên môi. Thế rồi….

「Đừng lo lắng. Ta đảm bảo sẽ đánh giá một cách công bằng trong việc đánh giá kết quả trong cuộc thi này. Và đó là những gì ta muốn nói. Bãi triều!.」

Nhà vua rời đi sau khi nói như vậy.

Mặc dù các chư hầu và các hiệp sĩ khác gửi ánh mắt thông cảm hướng về phía Rose, nhưng họ cũng chỉ đành đi theo nhà vua rời khỏi phòng ngai vàng.

Chà, đó là điều hiển nhiên thôi. Bên cạnh việc lựa chọn một kẻ vô năng tượng trưng cho kẻ yếu nhất làm vệ binh hoàng gia, Rose còn phải đối mặt với một điều kiện mà khiến cô không thể nào giành chiến thắng nổi.

Chà, tình trạng khắc nghiệt này có lẽ thực sự là nguyên do mà tôi đã gây ra vào lúc đó. Nếu đúng là như vậy , thì tôi thấy tội cho cô ấy ghê.

Nhưng, tôi đoán là điểm thiệt thòi này đang được xem xét dựa trên tình trạng tệ hại của Rose hiện tại. Cô ấy chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với nó.

「Chẳng thể làm được gì nếu mà cô cứ mãi chán nản như vậy. Đi thôi.」

Dù sao đi nữa, chúng ta phải đi thăm Cực Đông trước đã.

「Ừm.」

Rose rũ vai xuống khi bước đi, nhưng sau đó, một thanh niên tóc đen, nhà hiền triết Satoru Mizoguchi bước lại gần về phía chúng tôi.

「Tôi đã bảo em rồi đúng không, Rose? Đây là điều sẽ xảy ra khi em từ chối lời đề nghị của tôi!」

Anh ta vui vẻ đưa ra một lời nhận xét hết sức mơ hồ.

「Tôi không hề hối hận khi chọn Kai trở thành cận vệ hoàng gia.」

「Nhưng đó chính là lý do khiến em rơi vào tình thế này khi em đã thua ngay từ trước khi cuộc thi bắt đầu, đúng không?」

Nhà hiền triết Satoru liếc nhìn tôi rồi hỏi Rose như thể đang giễu cợt cô ấy.

「Đó chỉ là vấn đề về ý kiến không đồng thuận với nhau. Tôi không nghĩ mình sẽ thua luôn rồi đâu.」

「Cái gì cơơơ! Vậy em nghĩ là em có thể thắng lại được tôi sao?」

Nhà hiền triết Satoru nheo mắt lại nhìn vào tôi.

Có vẻ như anh ta đã rơi vào lưới tình với Rose và ghen tị với tôi. Có vẻ thái độ nóng nảy của cậu nhóc này khi yêu là chuyện thường có mà đúng không? Và trên hết, có vẻ như thằng này là một thằng cực kỳ rắc rối. Đành vậy, dù sao nó cũng là thằng nhóc đang ở độ tuổi dậy thì mà.

「Đó cũng là một giác quan tốt khi mà nhóc cảm nhận được về việc ta đang muốn cạnh tranh với nhóc. Nhưng lo thừa thãi rồi! Ta KHÔNG hề có hứng thú với Rose NHƯ MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ. Vì vậy ta sẽ không trở thành người thứ ba trong nỗ lực tán tỉnh cô ấy của ngươi đâu.」

Tôi đã quá già để có thể có bất cứ niềm đam mê nào với cô gái trẻ hơn tôi tới tận 100 nghìn tuổi.

「――!!!?」

Tôi nói như vậy trong khi vỗ vai lên nhà hiền triết Satoru.

Gương mặt của thanh niên trẻ người non dạ này đỏ bừng đến tận mang tai.

「Cảm giác thiếu chín chắn như vậy đúng thực sự là dấu hiệu mà chỉ có tuổi trẻ mới có. VẬY NÊN CỐ HẾT SỨC MÌNH ĐI, THẰNG NHÓC NÀY! 」

Tôi khuyến khích thằng nhóc đó với một nụ cười thật tươi.

「Đ-ĐỪNG CÓ MÀ TỰ TIN QUÁ NHƯ VẬY!」

Hiền nhân Satoru nhanh chóng rời đi trong khi hét lên. Chà, đúng là thật tốt khi còn trẻ trung như vậy mà. Chà, tôi đoán là đã đến lúc quay lại vấn đề thôi.

「Đi thôi. Tôi muốn quan sát lãnh thổ trước.」

「…」

Tôi quay lại khi mà tôi không nghe thấy bất cứ lời nào đám lại, và sau đó, tôi nhìn thấy Rose đang lườm tôi giống như muốn xiên tôi vậy.

「Có chuyện gì nữa sao?」

「KHÔNG CÓ GÌ CẢ!」

Mặc dù tôi khá bối rối về nguyên do tại sao Rose lại bĩu môi như vậy, tôi đi theo cô ấy rời khỏi phòng ngai vàng trong sự im lặng.

===

Truyện Chữ Hay