Sai Shoukan Sareta Yuusha Wa Ippanjin Toshite Ikete Iku?

chương 98

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Các trận đấu bán kết trong khuôn khổ giải vua kungfu sẽ được tổ chức sau giờ nghỉ trưa, trong khi trận chung kết là vào buổi chiều ngày hôm sau.

Souta và Diana vẫn dùng bữa trưa tại cửa hàng như thường lệ.

Sau khi trở lại đấu trường, Souta nhanh chóng cải trang thành Grey và đi đến phòng chờ. Gargis đã có mặt tại đây từ lâu và anh ta đang ngồi im nhắm mắt tập trung tinh thần. Grey cũng chọn một chỗ tách biệt để ngồi xuống và nhắm mắt đợi đến khi được gọi.

Một lúc sau, cuối cùng người trong ban tổ chức cũng xuất hiện.

“Grey-san, trận đấu sắp bắt đầu rồi, anh đã sẵn sàng chưa?”

“Cuối cùng cũng được gọi rồi. Vâng, tôi lúc nào cũng sẵn sàng.”

“Vậy thì mời anh đi lối này.”

Theo sau người hướng dẫn viên, Grey bước vào hành lang dẫn đến sàn đấu.

“Chúc may mắn.”

Mặc dù từ đầu đến giờ vẫn luôn im hơi lặng tiếng, Gargis vẫn lên tiếng động viên Grey. Grey cũng không quay lại mà chỉ khẽ phất cánh tay phải rồi tiến đến sàn đấu.

Khoảnh khắc Grey bước lên võ đài, Reyshaw cũng xuất hiện ở hướng đối diện. Trong những trận đấu trước anh ta thường không hay bộc lộ cảm xúc gì đặc biệt, thế nhưng ngay lúc này anh ta lại đang mỉm cười.

Phải chăng là do bước được đến bán kết? Hay là cảm giác hứng khởi khi thu hút nhiều sự chú ý? Cũng có thể là do nghĩ đến số tiền mình sẽ được nhận khi đạt được top 4 hoặc cao hơn nữa? Có vô vàn lý do cho sự hưng phấn của anh ta, nhưng chẳng có cái nào là đúng cả.

Ánh mắt của Reyshaw đang dán chặt vào Grey, mà đúng hơn là vào phần thắt lưng của cậu.

“Thủy kiếm... tuyệt đấy.”

Mấy lời lầm bầm của anh ta không ai có thể nghe thấy được, nhưng Grey chỉ cần nhìn vào ánh mắt cũng biết được sự điên dại của hắn.

Khi hai người tiến đến gần nhau ở giữa đấu trường, Reyshaw mở lời trước.

“Hey, thanh kiếm, nó tên là gì?”

“...Undine.”

“Tên đẹp đấy. Một thanh kiếm phép đúng chứ? Cậu không cần phải che đậy làm gì, chỉ cần nhìn qua là tôi đã thấy được sức mạnh của nó rồi.”

Hai bên má Reyshaw bắt đầu ửng đỏ. Cả Grey và vị trọng tài đứng gần có thể thấy rõ ràng rằng anh ta đang rất kích động.

“Hey, tôi chạm vào nó được không, chỉ một chút chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?”

Grey lặng lẽ lắc đầu từ chối.

“Sao lại không, thật là một người keo kiệt. Nếu chỉ một chút như vậy cũng không được thì.... để xem, cược một ván đi!”

Vừa nói, vừa nghĩ và rồi Reyshaw chợt nảy ra ý tưởng này, anh ta hào hứng bắt đầu.

“... Anh muốn cược gì?”

“Hiển nhiên là vũ khí rồi. Tôi sẽ đặt cược cặp song kiếm mình đã dùng trong vòng một, còn cậu sẽ cược thanh Undine.”

Vị trọng tài đáng lẽ nên chấm dứt chuyện này, nhưng biểu cảm điên dại trên gương mặt của Reyshaw không cho ông ta cơ hội làm vậy.

“Tại sao anh lại bị ám ảnh với thanh kiếm này đến vậy? Chẳng phải cặp song kiếm của anh cũng là kiếm phép hay sao?”

“Cái này, cậu biết đấy... vì tôi là một nhà sưu tầm kiếm phép, là thế đó! Tôi yêu kiếm phép. Thật sự thì tôi cũng không muốn đặt cược hai thanh kiếm này đâu, nhưng thanh kiếm của cậu, một khi tôi trông thấy nó, tôi không có cách nào kìm nén được khao khát sở hữu nó. Đẳng cấp, giá trị, không cần biết là khía cạnh nào, nó cũng là một món đồ hiếm có bậc nhất. Tôi chưa từng được nghe hay thấy thứ nào tương tự như vậy cả. Vì vậy, xin cậu hãy chấp nhận vụ cá cược này!”

Vũ khí mà mình làm ra được đánh giá cao như vậy làm cậu cảm thấy có chút thích thú, nhưng là vẫn còn lời hứa với Diana nên cậu không được phép đánh mất thanh kiếm này.

“Tôi đã hứa sẽ tặng thanh kiếm này cho một người ngay sau khi cuộc thi này kết thúc, nên là....”

“Vậy cả tôi nữa, hãy cho tôi một cơ hội được sở hữu thanh kiếm!!”

Bình thường, khi hai đối thủ bước lên sàn đấu họ sẽ đứng đối diện nhau ở một khoảng cách thích hợp để tiến hành chào hỏi và sau đó trận đấu sẽ được bắt đầu. Tuy nhiên, hai người đứng đó cũng được một khoảng thời gian khá dài rồi, nên khán giả đã bắt đầu bàn tán.

“Dù anh có nói vậy thì...”

Vì Grey vẫn không muốn thỏa hiệp, Reyshaw đi đến bước đường cùng và quỳ xuống nền đất.

“Cầu xin cậu! Làm ơn hãy đặt cược thanh kiếm vào trận đấu này đi!!”

Giọng nói của Reyshaw thậm chí còn vang đến cả hàng ghế khán giả cũng như khu khách VIP.

“...Tôi hiểu rồi, tuy nhiên tôi chỉ làm vậy nếu có sự cho phép của ban tổ chức. Thêm vào đó, anh không đặt cược chỗ vũ khí kia cũng được, nhưng nếu tôi thắng thì hãy cho tôi mượn một món. Nếu không có thêm gì nữa thì hãy cược như vậy.”

“Cho cậu mượn huh... Tất nhiên rồi, tôi chấp nhận mọi điều kiện, mà đúng hơn

là cảm ơn vì đã chịu thỏa hiệp! Hey, như vậy cũng được đúng không!!”

Sau khi bày tỏ lòng biết ơn của mình, Reyshaw quay qua vị trọng tài.

“Không, chuyện này, đặt cược ngay trong một trận đấu....”

Bị hối thúc câu trả lời, vị trọng tài bắt đầu trở nên bối rối.

“Tiến hành đi!”

Một giọng nói vang lên vọng khắp khán đài. Và chủ nhân của nó không phải ai khác chính là nhà vua, người đang ngồi trên hàng ghế VIP.

“Người trong cuộc đã đạt được thỏa thuận rồi, vậy thì chúng ta cứ đồng thuận đi, làm vậy sẽ tạo thêm một nguồn động lực cho chính họ!!”

Chỉ cần nhà vua lên tiếng, mọi chuyện liền được giải quyết.

“Cảm ơn ngài rất nhiều!”

Reyshaw cúi đầu thật sâu về phía nhà vua, rồi anh ta gật đầu với Souta và rời khỏi trung tâm sàn đấu. Souta cũng đáp lại và tiến về điểm xuất phát.

“Ehh, err~ nó đã được thông qua. Vậy thì nếu tuyển thủ Reyshaw giành chiến thắng, tuyển thủ Grey sẽ phải trao ra thanh Undine. Và nếu ngược lại, tuyển thủ Reyshaw sẽ phải cho tuyển thủ Grey mượn một thanh kiếm. Hai người có đồng ý không?”

Cả Reyshaw và Grey đều gật đầu chấp thuận.

“Không trì hoãn thêm nữa, trận bán kết một chính thức bắt đầu!!!”

Với hiệu lệnh của trọng tài trận đấu được bắt đầu.

Reyshaw chuẩn bị sẵn sàng cặp song kiếm lửa băng trên hai tay, trong khi Grey cũng đã lấy ra thanh Undine. Và dù đã có hiệu lệnh bắt đầu, cả hai vẫn đang đứng yên tại chỗ, họ đang cố gắng quan sát từng cử động của đối thủ.

Về phần Grey thì đó là vì cậu đang đợi Reyshaw, nhưng với Reyshaw thì... lý do cho sự án binh bất động này lại hoàn toàn khác. Vì quá đam mê thanh Undine mà anh ta bắt đầu một trận cá cược, và giờ khi đối mặt với Grey, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng năng lực thật sự của đối thủ.

“Anh không định đánh sao? Vậy thì để tôi lên trước nhé.”

Vừa dứt lời là Grey bắt đầu di chuyển ngay lập tức.

“Trông này, giờ chỉ cần một đòn.... đỡ đi.”

Grey vung thanh Undine đã được nạp đầy ma thuật về phía Reyshaw. Anh ta thành công trong việc cản lại nó bằng cách bắt chéo hai thanh kiếm của mình, nhưng Grey không dừng lại ở đó mà liên tiếp tung thêm những miếng đánh khác, ép cho Reyshaw hoàn toàn rơi vào thế phòng thủ bị động.

“Kuhh, cứ thế này mọi chuyện sẽ càng tệ hơn nữa mất, bằng cách nào đó, mình cần phải đáp trả lại, Ha-!”

Anh ta dồn ma lực vào hai thanh kiếm và đồng thời phóng ra hai ma pháp hệ băng và hỏa về phía Grey. Hai đòn này có thể được coi là khá mạnh, Grey chặn cả hai bằng thanh Undine và buộc phải lùi lại.

“Fumu, phản công không tồi đâu.”

Bên dưới lớp mặt nạ, Grey nở một nụ cười.

Truyện Chữ Hay