Sau khi kết thúc cuộc hội kiến, hai người được đưa trở về phòng chờ lúc đầu. Lý do thì là vì thỏa thuận vừa rồi cần được soạn thành văn bản.
“Nfufu~ Cuối cùng thì Souta-san cũng đã chịu tham dự cuộc thi rồi.”
Diana vô cùng hạnh phúc mỉm cười thật tươi với Souta.
“Anh thật sự miễn cưỡng lắm đấy. Dù sao thì anh sẽ có được vài cuốn sách nên mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ. Thế nhưng Diana này, em trông có vẻ rất vui...”
Souta nhìn chằm chằm vào Diana.
“Ý em là, chuyện anh tham dự đã được định đoạt rồi đúng chứ! Sức mạnh của Souta-san cần phải được công nhận. Barza-san đã từng chiến thắng, nên em chắc chắn anh sẽ làm được thôi!!”
Diana vốn luôn có hứng thú với vị anh hùng thú nhân tộc, nhưng với sức mạnh của Souta cô còn tin tưởng hơn nhiều. Hơn nữa, cô cảm thấy vô cùng phẫn uất khi Souta bị gửi trả về thế giới cũ, dù cho cậu là người đánh bại quỷ vương nhưng lại không hề nhận được sự biết ơn đến từ dân chúng, chính vì vậy khi có cơ hội để thể hiện sức mạnh đó ra cô thật sự rất vui.
“Thật không thể hiểu em lấy đâu ra cơ sở mà tin tưởng vào sức mạnh của anh đến vậy.... nhưng được thôi, anh sẽ cố hết sức để giật giải.”
“Vâng!!”
Dù câu trả lời của Souta không được hùng hồn cho lắm, Diana vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.
“Anh muốn được biết thêm về luật lệ cũng như những đối thủ, nên từ giờ đến khi cuộc thi diễn ra anh sẽ phải thu thập thêm thông tin và kiểm tra trang bị.”
“Em sẽ làm cùng anh Souta-san!”
Trong khi Diana hăng hái đáp lại Souta, một giọng nói vang lên phía bên kia cánh cửa.
“Nếu chuyện là như vậy thì tôi có thể giúp đó. Ah cửa vẫn để mở, tôi xin lỗi vì đã chen ngang vào câu chuyện của hai người.”
“Chúng tôi cũng chẳng nói chuyện gì xấu cả, ông cứ tự nhiên.”
Gã cận thần đến từ báo tộc bước vào phòng với tập tài liệu trên tay.
“Nếu thế thì tôi xin phép. Và tôi thật sự vô cùng xin lỗi, đức vua-thằng nhóc của chúng tôi đã đưa ra cho cậu một yêu cầu thật khó vượt sức tưởng tượng.”
Vừa vào phòng ông ta đã cúi gập đầu và nói như vậy.
“Ngẩng đầu lên đi. Thật ra thì tôi thấy cuộc nói chuyện rất tốt.”
Souta kiểm tra tập tài liệu vừa nhận được.
“Cậu nói vậy tôi cũng chẳng biết là tốt hay xấu nữa.... Tạm thời thì cậu có thể ký tên xác nhận không?”
“Hmm, hiểu rồi. Có vẻ như cuộc thảo luận vừa rồi của chúng ta đã được viết lên đây. Nếu sau tất cả những gì đã xảy ra mà nhà vua lại tự mình thay đổi các điều khoản thì có vẻ quyền hạn của ông ta cũng không đến được mức đó.... Vậy là tôi phải ký ở đây huh?”
Những gì được viết trên tờ giấy đó là nếu Souta chiến thắng giải đấu, cậu sẽ nhận được quyền vào đọc sách trong kho tư liệu hoàng gia và nếu cần cậu có thể sở hữu chúng.
“Thật là, con người đó vẫn luôn như vậy. Đúng rồi, cậu chỉ cần ký vào phần trống ở cuối trang giấy thôi.”
Ông ta có vẻ khá là bất mãn với quyết định của nhà vua.
“Cảm ơn rất nhiều.”
Cuộn tờ giấy lại, cậu cất nó vào một cái hộp hình trụ.
“Vậy, ông có nói gì đó về chuyện giúp tôi thu thập thông tin đúng không?”
Souta nhớ lại những gì người này nói lúc bước vào và hỏi ông ta.
“Tôi không có thông tin về những người tham gia, nhưng nếu là luật thì tôi có thể giải thích cho cậu. Tôi sẽ bắt đầu từ những phần cơ bản nhất nhé?”
“Ahh, chắc chắn rồi.”
Người nọ bắt đầu giải thích và thi thoảng Souta sẽ chen vào hỏi vài câu, tóm lại những thông tin thu được như sau:
1. Cuộc thi được chia làm ba phần: Tổ đội, quái thú, và lập kèo solo. Về cơ bản thì là đấu hội đồng, đấu thú cưng, và đấu đơn. Lần này Souta sẽ tham dự phần solo nên có thể bỏ qua phần giải thích cho hai nội dung còn lại.
2. Trong phần solo, người tham dự có thể tùy ý lựa chọn vũ khí. Chỉ duy nhất những trang bị được yểm bùa sẽ bị cấm.
3. Kết cục của trận đấu sẽ được quyết định bằng [nhận thua] hoặc knockout. Hoặc trong trường hợp trọng tài quyết định rằng nó không thể tiếp tục nữa thì trận đấu sẽ được quyết định bởi ban tổ chức.
4. Nhà vô địch sẽ nhận được 1000 đồng vàng, người về nhì nhận được 300 đồng vàng, hai người xếp thứ ba mỗi người nhận được 100 đồng vàng. Trong trường hợp Souta vô địch, cậu sẽ nhận được tiền thưởng cùng với những gì ghi trong thỏa thuận.
5. Về phần thương tích, trừ khi mất mạng thì những vấn đề còn lại sẽ được điều trị bởi đội trị liệu hoàng gia.
6. Nếu bạn làm đối thủ về trời thì sẽ bị truất quyền thi đấu ngay lập tức.
7. Những hành động đi ngược lại luân thường đạo lý cũng sẽ bị chấm dứt bởi đánh giá của trọng tài.
8. Nếu trọng tài không thể tự mình đưa ra quyết định vậy thì nhà vua sẽ đích thân ra mặt.
“Tôi hiểu rồi, gian lận không được dung thứ. Tất cả là phụ thuộc vào năng lực cá nhân mỗi người. Nhưng dù vậy thì năng lực để thu thập trang thiết bị cũng sẽ nắm một phần rất quan trọng đúng không?”
Người cận thần gật đầu.
“Đúng như vậy. Hơn nữa, những người nối dõi của các vị vua cũng chính là những người đã vô địch giải đấu nên họ sẽ không bao giờ cho phép gian lận đâu.”
“Vậy vị vua tại vị cũng là một trong số đó?”
Vị cận thần lại gật đầu, dù cho ban nãy ông ta còn gọi vị vua của mình là thằng nhóc, nhưng chỉ cần nhìn vào ông, người ta có thể cảm nhận rõ sự trung thành và tin tưởng tuyệt đối.
“Vậy vấn đề về thỏa thuận cũng như luật đã được giải quyết, có chuyện gì mà cậu cần biết nữa không?”
Souta lắc đầu.
“Không, nhiêu đó là đủ rồi.”
“Nếu sau này cậu có chuyện gì cần hỏi, cậu có thể đến quầy lễ tân và nói tên của tôi ra, họ sẽ dẫn họ đến chỗ tôi ngay lập tức, cứ tự nhiên nhé.”
Người nọ nói vậy rồi cúi đầu.
“Ah, vậy thì tốt quá.... nhưng tôi vẫn chưa biết tên ông nữa, nên cũng không biết nên gọi như thế nào.”
Người nọ trưng ra bộ mặt “oh, ra thế” và khẽ vỗ vỗ đầu mình.
“Xin lỗi nhé, tôi là Rudredd. Tôi hiện đang là bộ trưởng ở lâu đài này, hãy cùng hợp tác trong tương lai nhé.”
“Eh!? Bộ trưởng? Trông ông quá trẻ nên tôi cứ nghĩ....”
Có vẻ đã quen với những phản ứng như của Diana, Rudredd đáp lại với một nụ cười méo mó.
“Có lẽ cô nghĩ tôi chỉ là một tên người hầu bình thường đúng không? Fufu~ chuyện này cũng thường xảy ra mà, tôi cũng quen rồi. Tôi cũng chẳng có công trạng gì lớn lao, chỉ là nhà vua trực tiếp đề bạt tôi, ban đầu cũng có nhiều người coi tôi không ra gì mà.”
Mới ở độ tuổi này mà đã đạt đến vị trí hiện tại, nhiêu đó cũng đủ chứng minh cho sự thông thái của ông ta.
“Tôi cũng đã nghĩ ông chỉ là một người hầu bình thường thôi. Nếu ngẫm kỹ hơn thì một người thường đâu thể đứng ở đó được. Xin lỗi nhé.”
“Tôi xin lỗi.”
Theo sau Souta, Diana cũng nhận lỗi.
“Không-không, như tôi đã nói trước đó, tôi đã quen với chuyện này rồi, nên đừng bận tâm nhé.”
Cảm thấy đôi chút không thoải mái khi nhận lời xin lỗi từ hai người, ông ta đưa tay ra gãi sau đầu và mang một biểu cảm rắc rối.
“Vậy, Rudredd, giờ chúng tôi sẽ trở lại thành phố, cuộc thi sẽ diễn ra
vào một tuần khác đúng không... tôi sẽ đi đăng ký với một cái mặt nạ. Tên thì.... ah, hãy gọi tôi là Grey đi.”
“Vậy là Grey-sama? Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ truyền đạt lại cho nhà vua. Giờ tôi sẽ dẫn hai người tới lối ra nhé.”
Sau khi đã hoàn tất mọi chuyện ở đây, Diana và Souta rời đi dưới sự chỉ dẫn của Rudredd.