“Nhưng dù có đến cung điện thì liệu chúng ta có được vào không....”
Souta bắt đầu suy tính đến chuyện vào cung điện, tạm thời ý tưởng tham dự cuộc thi được gác sang một bên.
“Thường thì, nếu cậu đến cung điện sẽ có người hỏi cậu lý do đến đó. Sau khi trình bày và đủ may mắn, cậu sẽ được chuyển lời đến nhà vua. Nhà vua của nước chúng tôi thi hành chính sách chính quyền mở.... mà không, thật ra thì ông ta sẽ nghe bất cứ chuyện gì chỉ cần nó thú vị thôi.”
Chuyện này gợi cho Souta nhớ về ông vua tiên tộc mà mình mới gặp cách đây ít lâu.
“Chẳng hiểu sao.... mấy ông vua, ông nào cũng vậy hả trời.”
“Hm? Cậu vừa nói gì sao?”
Người thủ thư phản ứng lại lời lầm bầm của Souta nhưng cậu khẽ lắc đầu.
“Không có gì đâu. Cảm ơn anh vì những thông tin nhé. Giờ thì tôi nghĩ mình nên đến lâu đài thôi.”
Souta nhìn về phía Diana mong chờ sự chấp thuận của cô.
“Được thôi, hãy cùng cân nhắc đến chuyện tham dự cuộc thi nếu chuyến đi đến cung điện không mang lại kết quả gì.”
Chẳng hiểu sao nhưng có vẻ Diana thật sự mong muốn được trông thấy Souta thi đấu, nhiều đến mức cô đã mặc định sẵn chuyến đi đến cung điện sẽ là phí công vô ích.
Khi hai người đứng dậy và muốn đem cất những cuốn sách, vị thủ thư ngăn họ lại và nói.
“Những cuốn sách sẽ được người của chúng tôi thu dọn, hai người có thể đến cung điện được rồi.”
Trước khi Souta và Diana kịp phản ứng, những người thủ thư đã tiến đến và mang hết chỗ sách đi.
“Hahh~ Mọi thứ từ đầu đến cuối thật quá hoàn hảo. Thật không biết nên gọi đây là vượt trội hay là thừa thãi nữa, dù sao thì cũng cảm ơn nhé.”
“Cảm ơn anh rất nhiều. Cảm ơn vì đã nói cho chúng tôi rất nhiều thông tin hữu ích.”
Souta và Diana cúi đầu rồi cùng rời đi.
Sau khi hai người đi khỏi và xác nhận rằng cửa đã được đóng chặt, những người thủ thư tập trung lại tại quầy tiếp tân.
“Không thể nào, tôi thật sự không thể ngờ cái ngày người đến tìm những cuốn sách của Grevin-sama thật sự tới.”
“Lời tiên tri từ ngàn năm trước trở thành sự thật.... ngạc nhiên là điều không thể tránh khỏi.”
“Tôi không biết vị tiên tộc đó là ai, nhưng nhân loại đó, từ ngoại hình đến dáng người đều trùng khớp với câu chuyện được truyền lại.”
“Hmm, liệu người đó có thật là nhân vật mà Grevin-sama nhắc đến không, hay là....”
Cuộc tám chuyện của đám thủ thư cứ thế tiếp tục cho đến khi những vị khách tiếp theo xuất hiện....
“Vậy giờ chúng ta đi đến cung điện nhé? Hy vọng bọn họ sẽ lắng nghe những gì chúng ta nói.”
“Để xem, với tình trạng hiện tại của thành phố... họ chịu nghe chúng ta nói đã là rất tuyệt rồi.”
Hai người một lần nữa hòa nhập vào bầu không khí nhộn nhịp của thành phố và hướng bước chân đến cung điện hoàng gia.
Vượt qua con phố chính đông đúc, cuối cùng hai người cũng tới được đích đến. Cánh cổng vẫn luôn mở rộng cho tất cả mọi người dân và dẫn thẳng đến một sảnh chờ. Ở đó có đặt sẵn một bàn lễ tân dùng để xử lý những thỉnh cầu hay giấy phép, ví như một người muốn mở cửa hàng chẳng hạn.
Souta và Diana xếp hàng một lúc đợi đến lượt mình.
“Cảm ơn vì đã đến, tôi có thể giúp được gì cho hai bạn?”
“Ahh, tôi muốn được cho phép vào xem kho dữ liệu... tôi đến đây có đúng không vậy?”
Người nhân viên xác nhận yêu cầu của Souta với một cái gật đầu.
“Vâng, chúng tôi cũng giải quyết những chuyện đó. Anh có tiêu đề của cuốn sách không? Rất xin lỗi nhưng có một số đầu sách không được phép đọc đâu.”
Souta ngẫm nghĩ một lúc và nhận ra rằng mình chưa từng để tâm đến tựa đề của những cuốn sách mặc dù tên tác giả thì cậu lại nhớ.
“Hmm, tôi không biết tựa đề của chúng, nhưng tôi biết tên của tác giả là Grevin. Khi tôi tìm ở thư viện, họ nói những cuốn sách đó chỉ có thể tìm được ở đây thôi.”
Sau khi thông báo ngắn gọn tên của tác giả cũng như lý do mình đến đây, người nhân viên kinh ngạc trợn tròn mắt và rồi anh ta cũng gật đầu đáp lại.
“Tôi hiểu rồi, thì ra là như vậy. Chuyện này nghĩa là, cậu.... Không, đây không phải vấn đề tôi có thể hỏi, làm ơn đợi một chút, tôi sẽ đi nói với cấp trên.”
Trông thấy Souta gật đầu, người nhân viên rời đi.
Sau một thoáng, anh ta trở lại với một người khác trông có vẻ là thượng cấp.
“Xin lỗi đã để cậu phải chờ, từ giờ tôi sẽ là người đón tiếp hai vị. Liệu tôi có thể biết tên không ạ?”
“Ahhh, tôi là Souta, và cô gái này là người bạn của tôi, Diana Rius.”
“Diana Rius, rất vui được làm quen.”
Người nhân viên nọ vô cùng hài lòng khi nghe hai người giới thiệu như vậy.
“Vâng, hân hạnh được gặp mặt. Chúng tôi vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, tôi sẽ dẫn hai bạn đến phòng chờ.”
Tôi chỉ muốn đến xem kho tư liệu thôi mà, các người cần phải chuẩn bị gì nữa chứ? Đó là những gì mà Souta nghĩ, nhưng cậu cũng không nói ra chỉ yên lặng đi theo người nhân viên.
Căn phòng họ được đưa tới rất rộng, đây là nơi mà giới quý tộc thường dùng trước khi có một cuộc gặp mặt với nhà vua.
“Anh chỉ muốn đến thăm thư viện thôi, cơ mà tại sao lại được đưa đến một căn phòng sang chảnh thế này chứ?”
“.... Em nghĩ chúng ta lại dính vào một vụ nào đó rồi. Em cảm thấy phản ứng của người nhân viên khi chúng ta nói về Grevin không hề bình thường chút nào.”
Souta nói về tình hình hiện tại và Diana cũng cảm thấy có chút khó chịu với diễn biến này. Hai người ngồi trên ghế sofa và quyết định chờ đến khi mình được gọi, Souta bắt đầu có chút dự cảm chẳng lành.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi trong im lặng, cả hai người cùng đứng lên sau khi nghe tiếng gõ cửa.
“Xin thứ lỗi, tôi đến để thông báo mọi chuẩn bị đều đã hoàn tất, mời đi lối này.”
Đến đón bọn họ vẫn là người ban nãy. Hai người theo sau anh ta cho đến khi bước ngang qua một căn phòng có tấm bảng [Tư liệu], đến lúc này thì linh tính mách bảo họ càng mạnh mẽ rằng mình ở đây không đúng với mong muốn ban đầu chút nào.
“He-heyy, căn phòng vừa rồi-”
“Đích đến của chúng ta nằm ở ngay sau góc cua kia thôi.”
Souta cố gắng gọi anh ta lại nhưng đã bị cắt ngang ngay lập tức. Cậu miễn cưỡng giữ yên lặng và tiếp tục theo sau. Ngay sau góc cua là một cánh cửa lớn trông có vẻ rất nặng. Chẳng cần ai giải thích, chỉ cần dựa vào bầu không khí tỏa ra và cả đống kinh nghiệm đối phó với hoàng tộc của mình, Souta và Diana đã biết quá rõ thứ đang đợi họ phía sau cánh cửa này rồi.