Chỗ đồ ăn mà Sylvan làm thêm cho hai người nhiều đến mức bọn họ mải ăn quá mà làm lỡ mất giờ khởi hành luôn.
“Cuối cùng chúng ta cũng đi được rồi….”
“Ôi cái bụng của anh, á hự…”
Hệ quả là, giờ khi hai người đã có thể tiếp tục cuộc hành trình của mình, Souta vẫn đang ôm bụng và liên tục rên rỉ, trong khi Diana nằm bất động trong xe ngựa.
“Ed, chú mày đi chậm lại một chút được không? Ta ăn hơi quá lố rồi.”
“Ed-kun, xin lỗi nhé.”
Hiểu được ý chủ nhân, Ed nhanh chóng điều chỉnh lại tốc độ của mình.
***
Vương quốc của người lùn là nơi đào tạo ra rất nhiều thợ rèn nổi tiếng. Chính vì vậy, mạo hiểm giả và hiệp sỹ ở những quốc gia khác kéo về đây rất đông chỉ để kiếm được một món vũ khí hay bộ giáp mới. Cho dù chỉ là những sản phẩm phế thải không được bày lên kệ thì cũng vẫn có giá trị tương đối cao. Và nếu nói đến những món đồ được đặt riêng thì chất lượng và giá trị khó mà đong đếm được bằng mấy món đồ tồn kho kia, và đương nhiên tiền nào thì của nấy, mỗi món đồ này đòi hỏi rất nhiều thời gian và tiền tài. Narasu cũng có một món đồ được đặt làm ở đây và cái giá phải trả không hề nhỏ một chút nào.
Thêm vào đó, vùng đất của người lùn còn được bao bọc bởi rất nhiều những hầm mỏ, và chúng luôn cung cấp những loại quặng chất lượng nhất.
Một điểm đặc biệt nữa, đó là vùng đất của Tộc người lùn nằm ở phía bắc, vậy nên họ thường có thói quen uống rượu để làm ấm cơ thể, đến cả lũ trẻ cũng uống một loại rượu nhẹ riêng biệt, và kết quả con người ở đây dần dần trở thành những con sâu rượu, thế nên ngành sản xuất rượu cũng rất phát triển ở đây.
“Quốc gia của người lùn quanh năm lạnh giá, thật may là chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng.”
Lúc còn tham dự giải đấu, Souta và Diana đã dành rất nhiều thời gian để đi mua sắm, hai người mua đủ cả một bộ sưu tập từ hè sang đông, thêm vào đó là bất cứ món đồ nào có tác dụng làm ấm cơ thể.
“Những thứ đó thì chúng ta nên mang theo bên mình là đúng rồi, đâu phải lúc nào cũng đi mua sắm thực phẩm với quần áo được.”
Diana đã hồi phục đủ để có thể trò chuyện với Souta.
Cứ thế, một vài tuần trôi qua và cuộc hành trình của hai người không gặp bất cứ sự cố nào. Dấu hiệu đầu tiên có thể dễ dàng nhận thấy khi hai người tiến gần đến vùng đất của người lùn, đó là nhiệt độ không khí giảm đi một cách rõ rệt, hai người dần chuyển sang sử dụng quần áo thu đông. Nói thêm là Ed cũng có bộ đồ cho riêng mình.
“Waa, trời thực sự trở lạnh rồi kìa. Em còn thở ra được khói trắng luôn này. Haaa~~”
Đang ngồi bên cạnh Souta trên ghế trước, Diana khẽ hà hơi vào hai lòng bàn tay.
“Sự khác biệt giữa các vùng đất là rất lớn. Nơi Tiên tộc sinh sống thì lại quanh năm ấm áp, lần này em phải chịu lạnh rồi.”
“Nuh-uh, lạnh thật đấy, cơ mà không sao hết. Nếu em cứ coi cơn rùng mình này là do sự thú vị của chuyến đi mang lại, thì mọi chuyện đều không sao hết á.”
Mặc dù đang lạnh run người, nhưng trên gương mặt của Diana vẫn là một nụ cười rạng rỡ. Souta lấy từ trong túi không gian ra một tấm chăn và đặt lên đùi cô.
“Đến lúc chúng ta có thể nhìn rõ ngọn núi thì cũng là lúc vùng đất của người lùn được mở ra trước mắt. Em xem, vì thành phố này được xây dựng giữa những ngọn núi thế nên nhìn từ xa có cảm tưởng chúng đang hòa quyện vào nhau vậy.”
Souta nói đến đây thì ở phía xa trước mặt, lối vào của thành phố người lùn đã bắt đầu hiện ra. Mặc dù không sống tách biệt như Tiên tộc, thế nhưng người lùn vẫn luôn kiểm tra rất gắt gao những người muốn đi qua cổng.
Hai người đến cổng đúng lúc đám người phía trước vừa được phê duyệt xong, vậy nên thủ tục của họ cũng diễn ra vô cùng thuận lợi.
“Giấy tờ nhập cư của hai người đã hoàn tất rồi. Chào mừng đến với vùng đất của người lùn, Gadbarza!”
Bước vào bên trong thành, ấn tượng đầu tiên của hai người đó là những ống khói mọc lên khắp nơi, có vẻ nơi đây là một khu công nghiệp phát triển.
“Whoaaa, tuyệt vời. Ở đây khác hoàn toàn so với tiên tộc và thú nhân tộc luôn.”
Diana liên tục ngó nghiêng hết chỗ này sang chỗ nọ, tất cả mọi thứ ở đây đều là lần đầu cô được tận mắt chứng kiến.
“Vậy đây là chỗ nghỉ chân chúng ta được giới thiệu khi vào cổng huh…. Nhìn bên ngoài thì có vẻ cũng là một nhà trọ chất lượng đó.”
Souta nhảy xuống khỏi xe ngựa để đi vào bên trong, còn Diana sẽ ngồi lại bên ngoài để coi chừng đồ đạc.
“Chào mừng quý khách.”
Người chào đón Souta là một phụ nữ người lùn trẻ tuổi. Trong những câu chuyện, Tộc người lùn luôn được đặc biệt nhớ đến thông qua những bộ râu rậm rạp của mình, nhưng đó chỉ áp dụng cho đám đàn ông mà thôi, đối với những người phụ nữ, có lẽ điểm đặc trưng của họ là mái tóc, như cô gái trước mặt cậu, mái tóc của cô ấy khá dày, nhưng cô đã khéo léo buộc gọn gàng ở phía sau đầu.
“Hai phòng cho hai người, cô còn phòng trống không?”
“Xin chờ một chút ạ…. Vâng, vẫn còn ạ. Quý khách muốn ở lại trong bao lâu?”
“Vậy thì tạm thời là hai tuần đi. Chúng tôi cũng có cả xe ngựa nữa, cô lo được không?”
“Cảm ơn rất nhiều! Xe ngựa thì không có vấn đề gì, chúng tôi có chuồng ngựa phía sau, quý khách có thể mang đến đó không ạ?”
Nói xong cô ta bước ra bên ngoài.
“Vậy xe ngựa đã ở đây rồi sao, mời đi lối này. Ahh, xin chào.”
“Xin chào, rất vui được gặp cô.”
Bắt gặp Diana bước ra khỏi cỗ xe ngựa, người phụ nữ cất tiếng chào.
Sau khi được hướng dẫn, Souta dẫn Ed và cỗ xe ra phía sau khu nhà rồi trở lại để hoàn tất những thủ tục còn lại. Hai căn phòng mà họ thuê được đặt cạnh nhau và sau khi kiểm tra xong, họ quyết định sẽ đi dạo một vòng quanh thành phố. Ở đây có rất nhiều cửa hàng bán trang bị như vũ khí hay giáp trụ. Mặc dù đã vào thăm rất nhiều nơi, nhưng có vẻ hai người không tìm được thứ gì ưng ý cả. Hầu hết những món đồ đó đều chỉ dành cho du hành giả cấp B.
“Đúng như anh nghĩ, nếu không là hàng đặt trước thì không ăn thua…”
Trong quá khứ, Souta cũng đã từng có những món vũ khí rất mạnh, nhưng cũng có vài thứ mà cậu không thể làm được, và giờ đây cậu đang kiếm một người nào đó hoàn thành nó cho mình.
“Souta-san, anh định làm cái gì vậy?”
Một thứ vũ khí mà cậu không thể làm được, và đó cũng là lý do cậu tìm đến tận đây. Nhưng vì cậu chưa từng kể chuyện này cho Diana nên cô vẫn luôn vô cùng thắc mắc.
“Một thanh katana. Cái thứ mà chúng ta làm ra một ngàn năm trước chỉ là bản mô phỏng thôi.”
Souta gãi đầu và chỉ tay vào thanh Izayoi đang nằm trên thắt lưng của mình.
Sau đó, Souta và Diana còn vào thăm thêm một vài cửa tiệm nữa, nhưng hai người vẫn không đạt được kết quả gì.
“Có vẻ cứ đi vòng vòng như vậy cũng không phải là cách…”
Souta muốn tìm thợ rèn nào có tay nghề một chút để tiến hành giao dịch, nhưng những người quanh đây, cậu thấy tất cả đều chỉ ở một mức độ ngang nhau mà thôi.
“Chúng ta có nên đến thăm cửa tiệm nằm ở phía sau nhà trọ không?”
Nhìn tổng thể thì cửa tiệm đó đã khá cũ kĩ và cũng không có nhiều khách hàng, thế nhưng do cảm thấy thu hút bởi bầu không khí kỳ lạ nơi đây, hai người vẫn quyết định vào xem một lần cho biết.