Souta và Diana nhanh chóng bắt đầu bữa ăn của mình và biết chắc rằng Sylvan sẽ không bao giờ làm họ thất vọng. Nhưng Rudredd lại đang sốc toàn tập vì lần đây là lần đầu ông ta vào một nhà hàng không-hề-nổi-bật như thế này nhưng món ăn thì lại có thể sánh ngang với những đầu bếp hàng đầu.
“Thế bất nào…”
“Hmm?”
Souta đáp lại lời lầm bẩm của Rudredd.
“Thế bất nào…. Thế bất nào một nhà hàng có đồ ăn ngon như thế này lại không hề được biết đến chứ? Chuyện này không được!! Nhà hàng này nhất định phải trở nên nổi tiếng hơn!!”
Rudredd đột nhiên đứng bật dậy, tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Zofi rất vui khi Rudredd phản ứng mạnh đến vậy, thế nhưng cô cũng cảm thấy hơi sợ nếu nhà hàng trở nên quá nổi tiếng. Cô thật sự không biết nên có biểu cảm như thế nào nữa.
“Rudredd, tôi hiểu cảm giác của ông mà, nên là hãy bĩnh cái tĩnh lại đã.”
Souta túm áo Rudredd lôi ông ta ngồi xuống lại.
“Tôi hiểu tại sao ông lại nói vậy, nhưng chuyện này là do hai người họ quyết định đúng không? Chí ít thì đó là do tôi nghĩ như vậy.”
Nghe được những lời của Souta rồi nhìn sang biểu cảm ngượng nghịu trên mặt của Zofi, Rudredd nhanh chóng làm nguội cái đầu.
“Xin lỗi, Tôi vô ý quá….”
“Ufufu, không sao đâu. Được ngài đề cao như vậy, tôi cũng thấy rất vui.”
“Ahh, tôi cũng rất vui vì ngài thích món ăn của mình.”
Vì thấy tò mò khi Rudredd lớn tiếng như vậy, Sylvan cũng đi ra từ nhà bếp.
“P-Phải chăng ông chính là người làm ra món ăn này? Tôi thật sự xúc động ngay khi nếm thử miếng đầu tiên đó!”
Rudredd nhanh chóng lao tới bắt tay với Sylvan.
“V-Vâng. Chắc chắn rồi, tôi rất mừng khi ngài nói như vậy, nhưng nhà hàng này cứ như vậy là được rồi. Tất cả những gì tôi cần là những người như ngài đây, đến nếm thử món ăn của tôi và nếu thấy thích thì hãy quay lại thêm lần nữa.”
Biểu cảm trên mặt của Sylvan cho thấy những lời vừa rồi là xuất phát từ sâu tận đáy lòng của ông ta. Trông thấy như vậy, Rudredd khẽ gõ vào đầu mình.
“Xin lỗi nhé. Tôi lại tự ý quyết định mọi chuyện nữa. Tôi rất thích nơi này và chắc chắn sẽ còn quay lại nữa.”
“Rất hân hạnh, mà chuyện đó còn tùy vào việc ngài có thể mò đến đây lần nữa không.”
Rudredd cũng đã bắt đầu khoanh tay suy ngẫm.
“Đúng vậy, tôi chẳng thể nào nhớ được đường đến đây nữa, cứ như là mê cung vậy.”
“Nếu có cơ hội tôi sẽ lại dẫn ông đến đây, dù sao thì tôi còn phải quay lại cung điện dài dài nên chắc chắn sẽ có dịp thôi.”
“Rất tốt!”
Lần này đến lượt Rudredd bắt tay với Souta.
“Hooo~ Cậu còn đến làm việc tại cung điện sao?”
Sylvan tò mò dò hỏi Souta.
“Không, chỉ là có chút chuyện cần làm ở đó thôi, có lẽ phải đến đó một thời gian nữa.”
Bắt tay với Rudredd xong Souta quay qua đáp lại Sylvan.
“Chúng tôi vẫn được nghỉ trưa nên sẽ lại đến đây nữa.”
“Ra vậy, mà chúng tôi cũng đâu có ý định nghỉ đâu nên nhà hàng lúc nào chẳng mở cửa.”
“Tuyệt quá!”
Vừa nghe Sylvan nói vậy, hai mắt Diana lập tức sáng lấp lánh.
“Thôi nào, chúng ta ở đây lâu quá rồi. Nếu không rời đi sớm thì chuyện này sẽ chẳng bao giờ có hồi kết đâu…”
Nhớ lại chuyện cần làm trong kho tư liệu, Souta làm mặt chán nản.
“Phải rồi ha…”
Diana cũng chợt nhớ ra và sụi lơ.
“Ahh, tôi thành thật xin lỗi.”
Rudredd bất giác cúi đầu xin lỗi Souta và Diana.
“….Tôi chẳng biết hai người gặp phải chuyện gì, nhưng nếu cảm thấy mệt mỏi thì cứ đến đây nhé. Tôi sẽ làm cho mọi người món ăn có thể đánh bay muộn phiền!”
Nhờ có Sylvan, Souta và Diana nhanh chóng lấy lại động lực.
“Vậy thì chúng ta cũng nên làm việc thật chăm chỉ cho đến bữa trưa ngày mai nhỉ?”
“Vâng!”
Nói xong hai người ngay lập tức đứng dậy thanh toán rồi trở lại cung điện.
“N-Này, đợi đã. Tôi cũng đi nữa!.”
Rudredd cũng nhanh chóng trả tiền rồi đuổi theo Souta và Diana.
Vừa trở lại cung điện, Souta và Diana ngay lập tức tiến đến kho tư liệu làm việc. Chào hỏi xong, Rudredd cũng đi làm việc của mình.
“Vậy giờ Diana, cứ tiếp tục làm như ban sáng nhé.”
“Vâng, mình cùng cố hết sức nhé!”
Hai người lại bắt đầu tách ra và làm việc. Nhưng dù mãi cho đến khi mặt trời lặn vẫn không thấy tăm hơi sách của Grevin ở đâu.
Nghe thấy tiếng chuông báo hiệu mặt trời đã lặn, hai người mới chịu ngưng tay và ngẩng đầu lên.
“….Em có muốn kết thúc ngày hôm nay ở đây không?”
“Em… nghĩ vậy.”
Chỗ trống mà hai người dọn ra lúc sáng giờ cũng đã chật cứng những cuốn sách mà họ đã check qua, thêm vào đó một chỗ trống mới được tạo ra cũng đã được lấp đầy những sách là sách. Ngày hôm nay hai người thật sự đã làm việc đến kiệt sức rồi.
“Tạm thời anh sẽ làm một danh sách những cuốn mà chúng ta đã lấy rồi đưa cho Rudredd.”
Ngay khi họ vừa rời phòng, Rudredd đã đợi ở đó.
“Tôi nghĩ hai người đã gần hết ngày hôm nay rồi. Từ mai tôi cũng sẽ đến sắp xếp lại chỗ này, nếu có việc gì cần giúp thì cứ nói với tôi nhé.”
“Tôi rất cảm kích, nhưng làm vậy sẽ không ảnh hưởng đến công việc hàng ngày của ông chứ?”
“Không vấn đề, chuyện gì cần làm trong một khoảng thời gian nữa tôi đã làm hết trong chiều nay. Còn những thứ lặt vặt khác tôi cũng đã có chỉ dẫn chi tiết cho cấp dưới rồi, nên mọi chuyện vẫn sẽ ổn dù không có tôi.”
Giống hệt Souta và Diana, Rudredd đã hoàn toàn kiệt sức rồi.
“Để ông phải làm đến mức này, thật là ngại quá.”
“Không, mấy chuyện này tôi làm cũng là vì bản thân mà thôi… tất cả là để được đến nhà hàng đó một lần nữa!”
Mỗi lời nói của Rudredd đều ẩn chứa một niềm đam mê mãnh liệt mà bí ẩn ở phía sau.
“Ông làm đến mức này luôn sao… vậy là ông cũng đã giác ngộ được chân lý của đảng rồi sao…”
“Quả không hổ danh là quý’s ngài bộ trưởng.”
Hai người bọn họ liên tục gật gù tán thưởng Rudredd.
“Hai người cũng vậy, tìm được một nhà hàng như thế, thật vi diệu.”
Nói đến ăn uống thì mọi người đều bình đẳng, đều cùng chia sẻ một niềm đam mê mãnh liệt.
**
Tn: Diana với Souta đúng kiểu mình đi bus gặp thằng đồng râm cầm trên tay quyển truyện mình thích (mà đ*o có tiền để mua), đúng như cá gặp nước luôn ~~