Translator: 노세 한
***
‘Kì lạ, có cái gì đó sai sai’. Li Huailin không thấy bất kì người chơi nào của hội Apocalypse nữa, kể từ khi cậu đi vào Nham Vực, và đi bộ tới tận 10 phút đồng hồ. Li Huailin cảm thấy thật sự kì quái.
‘Có phải rằng họ đã đi tới tận cửa chính của thành phố để tìm giết mình không?’.
‘Không, cũng không đúng’. Li Huailin tự nghĩ, tự độc thoại ‘Không, đây là nơi bọn họ sẽ thu hái nguyên liệu thì chí ít phải có người chứ? Lẽ nào đã đến giờ họ đã hết giờ chơi rồi sao?’.
‘Nếu thế thì tệ thật’. Nghĩ đoạn, Li Huailin chợt tìm ra cách.
‘Nếu mình không thể tìm được họ thì cứ đơn giản là add friend với họ để chọc tức, chắc chắn họ sẽ giết mình ngay’.
Lại một lần nữa, Li Huailin không thể không tự sướng vì trí tuệ thông mình tuyệt đỉnh của mình, cậu nhanh chóng tra tên của AskingTheHeaven để kết bạn, thông qua đó, Li Huailin có thể chọc tức hắn.
Thông báo từ hệ thống: Người chơi hiện thời đang không online.
‘Hử?’ Li Huailin sửng sốt.’AskingTheHeaven bị mình giết tới hai lần, mà bây giờ lại không online để báo thù hay sao? Chuyện gì đang xảy ra? Lẽ nào hắn có việc gấp?’.
‘Hừm. Còn cái tên của gã thuộc ban official của Hội đó tên là gì nhỉ?. Li Huailin thấy AskingTheHeaven không đang online, liền nghĩ ngay đến gã chỉ huy đó. Song, cậu lại không hề biết Ninebrother, cũng chưa giết đối phương, nên combat log không lưu lại được.
‘Nối bộ, chắc chắn bọn chúng đang lùng sục mình ở đâu đó, mình phải cho bọn họ biết rằng mình đang ở đây mới được’. Li Huailin nhìn combat log, vớ đại một cái tên người chơi mình đã giết, add friend.
‘Hội phó, Brother Niubi muốn kết bạn với em ạ’. Trong kênh chat của Guild Apocalyse, một thành viên cất tiếng.
‘Đừng để ý hắn, lờ hắn đi, không được kết bạn’. NineBrother nghĩ rồi nói. ‘Tất cả mọi thành viên không được chấp nhận lời kết bạn, từ chối nếu được mời’.
‘Vâng’. Những thành viên hội chấp thuận, đều đồng loạt từ chối lời mời kết bạn của Li Huailin.
‘Hả? Bị cự tuyệt?’. Li Huailin sửng sốt vì nhận được tin nhắn quái lạ từ hệ thống. ‘Chuyện này là thế nào?’.
Nghĩ đi nghĩ lại, Li Huailin tiếp tục cố gắng kết bạn, nhưng càng mời bao nhiêu thì càng bị từ chối bấy nhiêu.
‘Chuyện quái gì thế này? Đáng lẽ mọi người phải đồng ý kết bạn, mình sẽ mách họ mình đang ở đây để đến giết mình chứ?’. ‘Chẳng lẽ cách kiếm tiền của mình đã bị phanh phui? Mình đã gây sự như thế rồi mà tên AskingTheHeaven kia vẫn có thể nhịn giận được và ra lệnh cho mọi người không được gây sự với mình nữa sao? Ahhh, nếu thế thì mình phải giết hắn nhiều nhiều hơn nữa’.
Li Huailin vò đầu, bức tai, vất vả lắm cậu mới tìm được một cách kiếm tiền hiệu quả nhất, dễ dàng nhất. Nhưng chỉ mới làm được hai vụ, đã bị bắt quả tang. Cứ nghĩ đời sẽ lên mây nếu ăn bám Apocalypse Guild, ai ngờ điều tốt đẹp này lại biến mất dễ dàng như thế.
‘Con *** các người, thế mà ta đã cho rằng các người là người tốt, thương xót ta, làm ta trong phút chốc nghĩ rằng các người chính là huynh đệ ‘thân thiết’, tri ân tri kỷ’. Nghĩ đến đoạn đó, Li Huailin không thể không tức gã AskingTheHeaven kia. Hắn làm cái thá gì mà không chịu trả thù cậu, không chịu giết cậu? Hắn quả thật gan lớn hơn trời.
‘Tại đây là căn cứ của bọn chúng, mình không tin là mình không tìm được một tên nếu như trùy lùng cho kĩ. Ta mà gặp tên nào, ta băm luôn tên đó, thử xem các người còn trốn được đến bao giờ’.
Sát khí đùng đùng vì không bị trả thù, Li Huailin hoàn toàn không nhận ra từ hồi đầu đến giờ, có mấy cái bóng lấm la lấm lét rình rập ở sau, theo dõi nhất cử nhất động của cậu.
‘Mọi người chú ý, toàn đội cảnh giác, Brother Niubi đang đi tới phía Đông Bắc, các đội đang thu hái ở đó, nghe rõ, lập tức chạy mau, hướng về phía Đông Nam để tránh nạn’. Trong kênh chat của Hội Apocalypse lập tức xôn xao khi Li Huailin di chuyển.
‘Team YellowRiver đang thu hái, hãy lập tức rút ngay’. Một người chơi hoảng hốt.
‘Ôi chào, mình đận tận hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn bị bắt chơi trò trốn tìm’. Một người trong team YellowRiver tặc lưỡi.
‘Không hẳn à, tớ cảm giác cái này thật là vui. Chúng ta mỗi ngày cứ đi hái dược liệu, nhàm chán quá. Nay có thêm trò chơi mới, thấy thật kích thích và thú vị. Hái và chạy, như thế còn gì vui bằng’. Một người chơi khác hí hửng.
‘Cậu nói thế cũng đúng. Qủa thật tớ thấy khá là vui, có chút ý nghĩa’. Người chơi kia gật gù. ‘So với việc mỗi ngày cắm đầu vào hái dược thảo thì trò chơi này làm tớ không bị chán’.
‘Ừ ừ, đừng nói gì thêm nữa, chúng ta mau rút thôi, ác ma đang đến’. Tiểu đội trưởng của YellowRiver nói.
‘Vâng’. Cả hai người kia đồng thanh.
Li Huaiiln không hề biết được mình đang ở trong trò chơi trốn tìm, cậu đi lang thang cả một phút đồng hồ mà ngay cả một cái bóng cũng không thấy.
‘Thế này là sao? Toàn bộ mọi người đều không có?’. Li Huailin sửng sốt, vò đầu, bức tai. ‘Không, chắc chắn không, nhất định là bọn chúng đang chơi trò trốn tìm với mình. Thấy mình là chạy. Cái này tệ thật, nếu trong trường hợp này, nếu hội Scaret mà đi tới hái hoa, sẽ bị giết ngay nếu không có mình’.
Li Huailin bây giờ đang cáu, không nghĩ rằng một Top Guild như Apocalypse lại dùng cách này, đúng là làm cho cậu thêm đau đầu.
‘Chúng không giết mình thì mình sẽ bám chúng cả đời. Mình không tin bọn chúng sẽ hoàn toàn từ bỏ việc hái hoa, mình mà bị tổn thất thì chúng cũng chẳng chịu thua lỗ nhẹ’. Li Huailin đang không biết rằng cả hội bọn họ đang thay phiên nhau hái thuốc và đồng thời chạy trốn cậu. Huailin đơn thuần nghĩ rằng bọn họ đã hoàn toàn rút lui, đợi cậu về thì mới quay trở lại nên nảy ra ý định chờ cho đến chừng nào bọn họ quay lại mới thôi. Tổn thất khi đó, hội của họ sẽ bị chịu nhiều thiệt thòi hơn cả.
Quyết định ngay, nói là làm, Huailin bắt đầu lang thang quanh cái Nham Vực mà chẳng có tí mục đích gì trong đầu. Kết quả là cứ đi vòng vòng một hồi, mất tới tận nửa tiếng đồng hồ thì cậu hết chịu nỗi.
‘Chán quá, AAAAAA, chán quá! Sao mà chán thế này’. Li Huailin không nhịn được nữa, la toáng lên như một đứa trẻ. ‘Mình không để giết quái vật để kiếm Exp, đi lang thang chỗ này làm cái gì vậy nè!!! Muốn ngã quỵ quá đi….Không được…không được rồi…Mình không muốn thua nhưng như thế này thì quá chán’.
Suy nghĩ kĩ thì quả thật Hội Apocalypse đã chịu ‘tổn thất lớn’, làm Huailin cảm thấy an ủi, muốn tìm một thứ gì đó giết thời gian thì đột nhiên giật mình, nhìn thấy dòng dung nham nóng rực đang cuộn chạy ở dưới vực.
Nham Vực vốn là một nơi có nhiệt độ cao, bởi vì nơi này có dòng dung nham chảy qua, ảnh hưởng đến mọi thứ trong vùng. Nếu đi sâu vào vùng trung tâm, có thể thấy được rất nhiều dòng dung nham đang chảy mạnh. Ở trung tâm, hội lại thành một hồ sâu, có diện tích rộng bằng một sân bóng rổ. Nhiệt lượng tỏa ra ở vùng trung tâm rất kinh hãi, làm cho những người đến gần không khỏi không rùng mình. Tuy đây là thực tế ảo game, người chơi sẽ không bị trọng thương thật sự, nhưng cảm giác đau đớn thì tất nhiên sẽ có.
‘Đúng rồi. Sao mình không nghĩ ra. Mình cứ việc nhảy vào hồ dung nham thì chắc chắn sẽ chết’. Li Huailin hào hứng khi tìm ra được cách tự sát mới, vỗ tay bạch bạch. ‘Cái này không phải là luyện level sao? Để đến được đây thì mất 15 phút. Nếu thế này thì không cần Apocalypse, mình sẽ vẫn được chết. Cái này quả thực đúng là, buồn ngủ gặp chiếu manh.
‘Đội thám thính, đội thám thính, nghe rõ trả lời. Brother Niubi hiện giờ đang ở đâu, mau báo cáo’. Ở bên này, toàn guild đang căn lên như dây dàn, theo dõi nhất cử nhất động của Li Huailin.
‘Hắn đã hái bao nhiêu Crimson Lotus?’. NineBrother hỏi, muốn xác định mình bị tổn thất bao nhiêu hoa.
‘Thưa, hắn bây giờ đang ở trung tâm của Nham Vực, không có động tĩnh gì ngoài việc, tự nhiên hắn vò đầu, bức tai. Không thấy hắn có hái hoa gì hết, các dược liệu khác cũng không’. Một người chơi Class Thief báo cáo.
‘Một bông cũng không hái?’. NineBrother sững sốt.
‘Ối làng nước ơi!!!!’. Đột nhiên, tên đạo tặc hốt hoảng, la toáng lên trong kênh chat.
‘Hả hả? Chuyện gì xảy ra’. NineBrother giật mình.
‘Brother Niubi đột nhiên nhảy xuống hồ dung nham’. Tên người chơi đạo tặc thất thanh.
‘Nhảy? nhảy vào dung nham?’. NineBrother, đôi mắt mở lớn. ‘Mi đang nói xạo đó hả? như không nhảy vào dung nham làm gì? Ấm đầu hả?’.
‘Đúng mà, em thấy hắn nhảy xuống đấy. Không phải bị trượt chân hay gì đó đâu’. Gã đạo tặc nói.
‘Vậy là hắn bị ấm đầu thật?’. NineBrother đột nhiên được ‘khai sáng’. Cái thằng bệnh này như không mới sáng sớm đi chọc hội mình, vốn là một hội hàng top. Cộng thêm với việc tự nhảy vào dung nham, chắc chắn BrotherNiubi là bệnh nhân tâm thần trốn trại, nếu không thì tại sao lại nhảy vào dung nham?
Mà lúc này, quả thực Li Huailin đang cảm thấy như muốn khùng. Cậu nhảy vào dung nham chỉ để được chết. Thế nhưng, hệ thống lại tàn nhẫn, cướp đi khao khát nhỏ nhoi của cậu.
‘Hiệu ứng bỏng của dung nham: Mỗi giây bạn sẽ được hồi 1000 HP’.
……………….
………………..!!!!!!!!!
‘!@#$%^&’. Con mẹ hệ thống, mày đang lừa bố mày à? Tại sao dung nham mà lại tăng máu là sao…giảm…giảm máu cho ta!!! Cớ gì lại biến nó thành một cái Buff’. Bị cả thế giới này quay lưng lại, thậm chí đến cả AI cũng lừa dối cậu, Li Huailin gào thét trong tuyệt vọng.
‘Cái này không được rồi’. Khuôn mặt Li Huailin nhăn xị. Cậu không những không cảm thấy nóng, mà ngược lại dòng dung nham này còn cho cậu một cảm giác ‘cực kì thoải mái’ hệt như đang chìm đắm trong những xúc cảm thăng hoa. Điều này làm thần kinh cậu bị kích thích, Li Huailin không chịu nổi được.
Vốn là một người biết bơi, cậu có thể bơi được trong dung nham nhưng vấn đề là khi lặn xuống, không như nước, dung nham không cho nhiều tầm nhìn. Li Huailin không thấy được bất cứ thứ gì xa. Quanh đi ngoảnh lại, cậu bơi mãi mà đến nỗi chẳng phân định được đâu là đầu, đâu là đuôi.
Đột nhiên, cậu lại thích ‘xúc cảm’ mình đang cảm nhận được, nên quyết định, tắm trong dùng dung nham. Bơi một hồi, cậu gặp một khối nham thạch đang trôi, bám vào đó, Li Huailin theo cục nham đi ra khỏi hồ.
‘Ho…Hô….’. Li Huailin thở dốc. ‘Cả đời này cũng không ngờ được, mình lại sướng trong một cái hồ dung nham. Nhưng mà ở đây là đâu?’.
Nhìn quanh, Li Huailin nhận ra mình không còn ở trong Nham Vực nữa.