Nhìn tư thái đầy mê hoặc của vưu vật trong lòng và đồi núi cực đại vô cùng xinh đẹp, thực sự khiến Giang Ngọc nhột nhạt khó nhịn, Giang Ngọc ánh mắt dao động lại thấy được nơi tư mật trống trải xinh đẹp tuyệt nhiên bất đồng với những nữ tử bình thường của Ngọc Hồ Ly, chỉ thấy nơi tư mật tuyệt mỹ giữa hai chân trơn bóng không một sợi lông, căn bản không có rừng rậm đen nhánh như người thường nên có, đả kích thị giác như thế khiến người ta nhảy nhót, thẳng tắp đánh vào cảm quan của Giang Ngọc.
Giang Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thầm nghĩ đến Ngọc Hồ Ly nổi danh trong chốn giang hồ quả thật là danh bất hư truyền, không hổ là nữ nhân có thể khiến vô số nam nhân thiên hạ phải quỳ gối dưới váy, nghĩ đến tiểu mỹ nhân xinh đẹp như thế có thể nào không khiến người ta tâm viên ý mã, liều mình nếm thử. Nhưng sau này cũng không thể cho phép con hồ ly tinh này không kiêng nể gì cả mà đi thông đồng người khác nữa. Nghĩ vậy, Giang Ngọc cuối cùng không nhịn được vươn tay cẩn thận chạm vào hai khỏa mềm mại như mây cao vót trước ngực, âu yếm chà đạp, vừa chạm đến liền truyền đến xúc cảm cực kỳ mềm mại động lòng người, bất giác bàn tay lại vội vàng xoa nắn vài cái, chỉ cảm thấy đôi chí bảo này xúc cảm quả thật không giống bình thường, giống như hai quả bóng nước, rung động chọc người thương tiếc, không nhịn được muốn tiến thêm một bước thưởng thức một phen.
Giang Ngọc cuối cùng không chịu nổi sự thúc dục của khát vọng nguyên thủy, cúi đầu cấp thiết mở miệng ngậm lấy thánh quả cực mỹ trên đỉnh núi.
Cử động của Giang Ngọc dẫn đến Sơn Khẩu Lan Tâm đang ngủ say không tự chủ được khẽ ngâm một tiếng, mơ mơ màng màng đôi mắt nhìn về phía Giang Ngọc đang liếʍ ʍúŧ ngực mình, nhất thời liền hồi tưởng đến đêm qua sau khi say rượu vô hạn phóng đãng, cũng không khỏi giật mình, hai gò má ửng hồng xấu hổ nhìn về phía Giang Ngọc, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Bệ, bệ hạ...ha..."
Giang Ngọc nghe giọng nói cực cụ tiêu hồn dụ hoặc của Sơn Khẩu Lan Tâm, đầu lưỡi liên tục trêu đùa lại trọng trọng mút vào cái lên nụ hoa phấn hồng, lại khiến Sơn Khẩu Lan Tâm trầm thấp thở dốc, Giang Ngọc yêu mị chậm rãi từ trước ngực của Sơn Khẩu Lan Tâm ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy dục hỏa bức thẳng Sơn Khẩu Lan Tâm, bàn tay trượt đến đường nhỏ phía dưới tiểu phúc, chậm rãi an ủi vuốt ve, càng khiến Sơn Khẩu Lan Tâm không nhịn được mà ngẩng đầu gắt gao ôm lấy thân thể Giang Ngọc, hai chân cong lên, nũng nịu yêu kiều: "Bệ hạ, a..."
Giang Ngọc thực sợ đánh thức các ái phi bên cạnh, vội vàng dán sát bên tai Sơn Khẩu Lan Tâm, nhẹ giọng trấn an: "Xuỵt... Lan Nhi ngoan, nhỏ giọng một chút..."
"Umh..." Sơn Khẩu Lan Tâm hiểu ý, mị nhãn khép hờ, hai chân câu lấy thắt lưng Giang Ngọc, cảm thụ được Giang Ngọc ở trong thể thể nàng di chuyển lúc nhanh lúc chậm, ngửa đầu nhẹ nhàng lay động theo thân thể phối hợp với Giang Ngọc, hưởng thụ cá nước thân mật trong lúc yêu đương vụиɠ ŧяộʍ khiến hai người vô cùng thỏa mãn.
Lúc này, Sơn Khẩu Lan Tâm mới chính thức hiểu được nữ nữ giao hoan cùng nam nữ hoan ái có gì khác nhau, chỉ nói đén xúc cảm nhẵn nhụi và cẩn thận che chở đã hoàn toàn vượt qua bất luận nam tử nào trên thế gian, có lẽ bất cứ nữ tử nào trên thế gian sau khi hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ cùng nữ tử giao hoan, hẳn là đều sẽ yêu thích cảm giác này.
...
Lúc hai người điên long đảo phượng, cánh tay vốn dĩ vẫn khoát lên bên hông Giang Ngọc bỗng nhiên tăng thêm lực đạo, nhẹ giọng gọi một tiếng, khiến Giang Ngọc đã si mê khuynh đảo thoáng chốc thu hồi tâm thần, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyệt quý phi đang oán giận bĩu môi nhìn mình, làm nũng gọi một tiếng: "Ngọc..."
"Nguyệt, Nguyệt Nhi.... Nàng, nàng tỉnh?" Giang Ngọc thấy Nguyệt quý phi tỉnh lại, vội vàng rút bàn tay dính đầy chất lỏng giữa hai chân Sơn Khẩu Lan Tâm lại, thần sắc đỏ bừng cùng Sơn Khẩu Lan Tâm nhìn nhau một cái, sau đó vội vàng xoay người từ trên người Sơn Khẩu Lan Tâm sang Nguyệt quý phi.
Vệ Nguyệt Nhi nhìn Sơn Khẩu Lan Tâm vừa mê loạn dưới thân Giang Ngọc, biểu tình phức tạp, hai tay vội vàng quấn lấy cổ Giang Ngọc, thân thể cũng dán sát vào thân thể trơn bóng như ngọc của nàng, làm nũng hỏi: "Ngọc tỉnh dậy trước tiên liền nghĩ đến thân thể của Lan hầu gia, lẽ nào đã quên đêm qua Nguyệt Nhi ôn nhu hầu hạ rồi sao?"
" Nguyệt Nhi, trẫm, trẫm sao có thể quên Nguyệt Nhi..." Giang Ngọc vội vàng hôn lên trán Vệ Nguyệt Nhi, lại trở tay ôm lấy thắt lưng mềm mại của Vệ Nguyệt Nhi, nhất thời kéo Nguyệt quý phi và Sơn Khẩu Lan Tâm đồng thời áp đảo dưới thân, xấu xa cười nói: "Trẫm thế nào có thể quên đây!" Nói xong liền thoả thích hưởng thụ hai cổ thân thể mềm mại tuyệt sắc.
...
Phượng trướng lay động và tiếng rêи ɾỉ thở dốc của mấy người dần dần từ nhỏ đến lớn, động tĩnh động tình bực này chậm rãi khiến ba mỹ nhân khác là Nam Cung Diễm, Nam Cung Tố Nhị còn có Vịnh công chúa lần lượt tỉnh lại. Các nàng nghe động tĩnh dâm mị bậc này đều giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Giang Ngọc đang nằm sấp trên người Vệ Nguyệt Nhi và Lan hầu hai tay tham nhập vào nơi giữa hai chân của hai người kia, ba người đang gắt gao ôm nhau động tình ma sát, môi của Giang Ngọc thỉnh thoảng hôn môi hai người, tình cảnh này không khỏi làm các nàng nhớ đến đêm qua các nàng cùng Giang Ngọc dâm hoan, mặt đỏ tim đập, xấu hổ vô cùng.
Nam Cung Tố Nhị kéo lấy sa y trong suốt không biết của ai cởi ra, gắt gao phủ lên người mình, cố gắng che lấp cảnh xuân trước ngực, giơ chân hung hăng đạp vào bờ môi đầy đặn của Giang Ngọc một cái, mới khiến Giang Ngọc thu hồi tinh thần từ thân thể của Vệ Nguyệt Nhi và Lan hầu yêu mị, chú ý đến nơi này còn tồn tại ba vị mỹ nhân khác. Nam Cung Diễm hoảng loạn ngồi dậy cùng Vịnh công chúa túm lấy tấm chăn duy nhất che kín thân thể, cùng đỏ mặt đồng thời trừng Giang Ngọc không biết sống chết Giang Ngọc.
" Giang Ngọc chết tiệt, nàng, nàng, không cho nàng chạm vào các nàng..." Nam Cung Tố Nhị chưa từng gặp tình cảnh phóng đãng bậc này, trong lúc nhất thời cũng tức giận đến nói năng lộn xộn, không biết phải nói thế nào, nên chỉ đành quỳ lên kéo lấy hai cánh tay đang ôm thân thể Vệ Nguyệt Nhi và Sơn Khẩu Lan Tâm xuống, sau đó kéo Giang Ngọc đến bên người mình, nhéo lỗ tai Giang Ngọc, cả giận nói: "Giang Ngọc thối tha sắc đảm bao thiên, dám cùng các nàng làm trò trước mặt Nam Cung Tố Nhị ta, ở Vĩnh Ninh điện tầm hoan mua vui, bản cung, bản cung thực sự là xem thường năng lực của nàng rồi."
" Hoàng hậu nương nương tha mạng, tha mạng..." Giang Ngọc cầm cổ tay của Nam Cung Nam Cung bất đắc dĩ cúi đầu cầu xin tha thứ, tội nghiệp nhìn về phía Nam Cung Diễm và Vịnh công chúa phía sau Nam Cung Tố Nhị, muốn cầu hai vị ái phi đồng tình viện trợ, nhưng chỉ đổi lấy hai người không hẹn mà cùng trợn mắt. Giang Ngọc lại làm nũng kéo tay Nam Cung Diễm, nhưng lại bị Nam Cung Diễm hất ra, Nam Cung Diễm vừa thẹn vừa buồn bực cầm lấy cái gối thêu hoa bên cạnh hung hăng ném tới, sẳng giọng nói: "Đáng đời!"
Giang Ngọc đành bất lực gục đầu xuống, tự biết bản thân lần này thực sự là đắc tội ba tiểu thư khuê các này rồi, cũng biết tình cảnh này quá mức dâm tà, nhất định khiến Nam Cung Diễm các nàng không thể thích ứng, vội vàng vội vàng ôm lấy thân thể Tố Nhị Tố Nhị, nói: "Nhị Nhi tha mạng, đêm qua là trẫm uống say, đã làm sai chuyện, không biết thế nào lại diễn biến thành thế này..."
" Uống say mới hiển lộ bản tính phong lưu của nàng, nàng, nàng dám thị tẩm tất cả bọn ta cùng một lượt, việc này, nàng, nàng, nàng mau cút xuống dưới cho ta..."
" Hoàng hậu nương nương nói sai rồi, bản cung nhớ kỹ, đêm qua là tỷ nhất định lôi kéo bệ hạ đến nơi này." Nguyệt quý phi tiến lên bất mãn ôm lấy thắt lưng Giang Ngọc, không hề ngượng ngùng tựa vào lòng Giang Ngọc, ngẩng đầu lên hôn nụ hoa nhỏ trước ngực Giang Ngọc, nũng nịu cười khẽ, nói thay Giang Ngọc: "Cũng không biết đêm qua là ai ở dưới thân mặc cho bệ hạ đến lấy, hôm nay rượu tỉnh, lại quên đêm qua được người ta hầu hạ sảng khoái thế nào, còn muốn ghi nợ tính sổ."
Vừa nghe Vệ Nguyệt Nhi nói, Nam Cung Tố Nhị thẹn quá thành giận đang muốn phát tác, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, chỉ nghe có người tiến vào, nhẹ giọng dò hỏi: "Nương nương, Đậu Nhi nghe thấy tiếng nói, là người đã tỉnh rồi sao? Có muốn nô tỳ hầu hạ người thay y phục hay không?"
Nam Cung Tố Nhị nghe có người vào điện, rất sợ bị người khác bắt gặp dáng vẻ của mình lúc này, còn có cục diện trong trướng, nếu cũng bị người khác thấy biết mấy người các nàng đêm qua cùng nhau hầu hạ Giang Ngọc, sau này bảo Nam Cung Tố Nhị nàng còn mặt mũi nào đi gặp người khác, vừa nghĩ đến liền xấu hổ muốn chết, Nam Cung Tố Nhị vội vàng thất thố nhìn về phía Giang Ngọc, tìm kiếm sự trợ giúp.
Giang Ngọc thấy Nam Cung Tố Nhị vốn dĩ vênh váo tự đắc lúc này lại mềm yếu xin giúp đỡ, hé miệng mỉm cười, vội vàng ôm lấy vị quốc mẫu này, nâng chiếc cằm thanh tú của nàng lên, cứng rắn hôn xuống, nhẹ giọng yêu mị nói: "Biết sợ rồi sao, Nhị Nhi ngoan một chút, bằng không lát nữa bị người khác thấy nàng như vậy sẽ rất xấu hổ nga." Nói xong, Giang Ngọc cười xấu xa đưa tay vén một góc sa trướng, cúi người ló đầu nhìn ra bên ngoài, đối ngoại Tiểu Đậu Nhi, cười quyến rũ nói: "Ở đây không có việc gì, có trẫm hầu hạ hoàng hậu nương nương như vậy đủ rồi, không cần Đậu Nhi hầu hạ nữa, ngươi lui xuống trước đi, có việc trẫm sẽ tuyên triệu."
Đậu Nhi thật không ngờ Giang Ngọc lại đang ở Vĩnh Ninh điện, lúc này thấy Giang Ngọc từ trong sa trướng lộ ra bờ vai quang lỏa xinh đẹp, tóc dài buông xuống càng có vẻ yêu mị động nhân, vóc người xinh đẹp bậc này khiến Đậu Nhi không khỏi kinh diễm thở dài, một lát sau mới lấy lại tinh thần, nhớ đến phải hành lễ với Giang Ngọc, hoảng trương nói: "Nô tỳ không biết bệ hạ cũng ở chỗ này, quấy nhiễu thánh giá, nô tỳ sẽ lập tức lui ra, xin bệ hạ và nương nương thứ tội." Nói xong, Đậu Nhi vội vàng đứng dậy, nhanh chóng ra khỏi điện.
...
Tiểu Thanh ở ngoài điện trong tay cầm một cẩm bàn kim hoàng sắc, ngẩng đầu nhìn Đậu Nhi trước cửa nội điện dáng vẻ quẫn bách đang đứng bên cạnh thạch trụ từng ngụm thở dốc, nghi hoặc tiến lên hỏi thăm: "Đậu Nhi? Muội hai ngày nay không phải sinh bệnh sao? Không phải ta bảo muội nghỉ ngơi, phái người khác đến đây hầu hạ hoàng hậu nương nương rồi sao? Muội, muội thế nào lại chạy đến? Di? Được rồi, muội sẽ không phải là vào trong nhìn thấy thứ gì không thế thấy rồi chứ?"
" Không, không, ta, ta vừa rồi chỉ là cho rằng một mình hoàng hậu nương nương trong tẩm cung, cho nên muốn đi vào hầu hạ nương nương thay y phục mà thôi, sao, sao biết được bệ hạ cũng ở đó..."
"Muội, muội thực sự tiến vào!" Tiểu Thanh vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Đậu Nhi mặt đỏ tai hồng cúi đầu, thở dài nói: "Ai, nếu như muội cũng đã thấy bệ hạ cùng năm vị nương nương ở bên trong rồi, vậy làm phiền Đậu Nhi giúp đỡ Thanh Nhi mang y phục của hoàng thượng cùng năm vị nương nương vào trong đi." Tiểu Thanh bất đắc dĩ nhún vai.
"Tỷ nói cái gì? Bệ, bệ hạ cùng, cùng năm vị nương nương đều ở bên trong?" Đậu Nhi giật mình trừng mắt khó có thể tin, nếu chiếu theo lời Tiểu Thanh nói, vậy, vậy vừa rồi lúc nàng vào trong, bên trong hồng trướng không đơn giản chỉ có bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương.
"Muội, muội không thấy a?"
" Không, không, ta, ta chỉ cho rằng bệ hạ và hoàng hậu nương nương hai người ở bên trong." Đậu Nhi vẻ mặt ngạc nhiên trả lời.
Tiểu Thanh đến gần Tiểu Đậu Nhi còn đang cả kinh chưa phục hồi lại tinh thần, cúi đầu vươn tay thân mật kéo lại vạt áo hơi lệch của Đậu Nhi, vẻ mặt nghịch ngợm bĩu môi, có chút đáng thương lại đố kị: "Đúng vậy, tối qua bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương, Nguyệt quý phi, Diễm quý phi, Vịnh quý phi còn có Lan hầu gia cùng nghỉ lại nơi này, các nàng chơi đùa đến rất khuya mới ngủ, làm hại Thanh Nhi cả đêm chưa từng ngủ được, còn thay Đậu Nhi chờ ở chỗ này, nghĩ đến hiện tại bệ hạ cùng các nương nương nhất định rất mệt mỏi có thể còn đang ngủ nướng đây."
Thấy Tiểu Thanh dáng vẻ ước ao, khiến Đậu Nhi bỗng nhiên rất tức giận, vươn tay mặt đỏ tai hồng gắng sức đẩy Tiểu Thanh đang chỉnh lại vạt áo cho mình một cái, cả giận: "Thanh tổng quản làm gì thế, đừng luôn dây dưa cùng Đậu Nhi, nếu tỷ hâm mộ diễm phúc của bệ hạ như vậy thì cũng có ở trong cung tìm một cung nữ như ý cùng tỷ là được rồi, cung nữ ái mộ Thanh tổng quản cũng có khối người, chỉ mong sao được Thanh tổng quản ưu ái."
" A?" Thấy Đậu Nhi tức giận, Tiểu Thanh hoảng hốt lắc đầu, cấp cấp giải thích: "Đậu Nhi, ta, Tiểu Thanh mới không phải loại người bác ái như vậy, Thanh nhi ta cả đời sẽ chỉ thích một mình Đậu Nhi, muội, muội nói lời này không phải đang giận ta sao? Ta sao có thể, có thể ở sau lưng muội làm ra loại việc này, muốn làm, muốn làm cũng chỉ có thể cùng Đậu Nhi làm." Tiểu Thanh trừng đôi mắt hạnh, cũng đỏ mặt cả giận nói.
"Tỷ, tỷ không nên nói mò, ai bảo tỷ thích, ai cùng tỷ làm..." Đậu Nhi nghe Tiểu Thanh bày tỏ, thần sắc đỏ bừng không chịu nổi xoay người lại muốn bỏ đi, lại bị Tiểu Thanh kéo lại.
Tiểu Thanh thẳng tắp nhìn Đậu Nhi đỏ mặt đặc biệt thanh tú khả ái, động tình nói: "Đậu Nhi, Thanh Nhi chưa bao giờ nói dối với muội, Thanh Nhi từ lần đầu tiên gặp muội ở Giang Nam thì đã yêu thích muội, là thật tâm thật ý chỉ yêu một mình Đậu Nhi, hơn nữa còn rất yêu rất yêu phi quân bất thú, Thanh Nhi có thể thề với Đậu Nhi, ta nguyện ý dùng cả đời yêu một mình Đậu Nhi, nhất định sẽ không hoa tâm loạn tình như bệ hạ! Đậu Nhi, muội, muội vì sao không thể chấp nhận tâm ý của ta đây? Ta rốt cuộc có chỗ nào không tốt, muội nói a, muội nói ra ta sẽ sửa còn không được sao?"
Đậu Nhi nghe Tiểu Thanh thâm tình bày tỏ, nội tâm ấm áp, không biết phản ứng thế nào, chỉ giãy dụa thân thể, muốn nhanh chóng đào tẩu, Tiểu Thanh thấy Đậu Nhi vẫn có vẻ sợ hãi mình, trong lòng trầm xuống, cắn môi bất chấp thời gian địa điểm, mặc kệ người ta có nguyện ý hay không, hai tay gắng sức ôm lấy, đôi môi cứ như vậy gắt gao phong đổ đôi môi của Đậu Nhi đang muốn chạy trốn, si ngốc đòi lấy. Tiểu Thanh thầm nghĩ, cho dù qua hôm nay Đậu Nhi thật sự không bao giờ để ý đến nàng nữa, nàng cũng chấp nhận, dù sao cũng tốt hơn cả đời ngay cả chạm cũng không chạm được đến người mình thích!
Đậu Nhi vốn dĩ còn đang cự tuyệt chống cự Tiểu Thanh cưỡng hôn, nhưng dần dần mất đi lực đạo, liền trở thành tù binh của đôi môi mang theo hương thơm của quả quýt, cuối cùng chậm rãi dụng tâm đầu nhập vào tình ý phong hoa tuyết nguyệt, trở nên quấn quýt si mê.
Được Đậu Nhi đáp lại, Tiểu Thanh tràn đầy mừng rỡ, năm năm truy cầu, dụng tâm che chở, hôm nay rốt cục ở trường hợp này tu thành chính quả, nàng vốn tưởng rằng Đậu Nhi mãi mãi cũng không có bất cứ đáp lại gì đối với nàng, thì ra, thì ra cũng không phải là như vậy, Đậu Nhi đối với nàng vẫn có cảm giác! Xem ra Tiểu Thanh nàng rốt cuộc đã tiến thêm một bước đến gần thành công rồi!
Ông trời nhất định phải phù hộ đoạn tình cảm này nở hoa kết quả, như vậy mới không khiến Tiểu Thanh nàng cô độc sống quãng đời còn lại trong chốn hậu cung này...
Đoạn tình cảm ngoài cửa lập tức tiến triển nảy mầm, mà nội diện vẫn trình diễn một màn hoạt sắc sinh hương khiến người ta nhìn thấy đều mặt đỏ tim đập xuân tâm nhộn nhạo.