Giang Ngọc thấy Nam Cung Diễm tức giận đứng dậy muốn bỏ nàng lại, mới phát giác vừa rồi bản thân lỡ lời, vội vàng nắm tay Nam Cung Diễm kéo mỹ nhân trở lại trong lòng, mỉm cười xin khoan dung: "Diễm Nhi đừng giận, là trẫm nói sai, nàng tha thứ cho trẫm đi..."
Nam Cung Diễm giãy không thoát kiềm chế của nàng, cắn môi hung hăng nhéo cánh tay nàng một cái, yếu ớt nói: "Nàng không phải nói Diễm Nhi vô sự xum xoe phi gian tức đạo sao? Vậy còn mặt dày mày dạn quấn quít lấy ta làm gì? Ta từ hôm nay về sau sẽ không bao giờ xum xoe nàng nữa, để tránh nàng mặt lạnh..."
" A..." Giang Ngọc biểu tình thống khổ nhe răng nhếch miệng bi thương nói: "Không phải, trẫm nào có mặt lạnh> Ngọc Nhi vừa rồi cũng không phải thực sự đang nói Diễm Nhi, Ngọc chỉ là thuận miệng vui đùa, nương tử tha mạng, a ~ Đau a..."
Nam Cung Diễm nghe Giang Ngọc kêu đau, trong lòng lại có một chút luyến tiếc hạ thủ, nhưng vừa nghĩ đến Giang Ngọc phong lưu thành tính, lại tức giận không ngớt, liền thu tay lại chuyển sang nhéo tai Giang Ngọc, cả giận nói: "Hừ, nàng suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt phong lưu khoái hoạt, hừ, dù sao thì nàng luôn hoài nghi Nam Cung Diễm ta có gian tình với người khác, vậy ngày nào đó ta liền thực sự làm một lần, thật sự tìm một nam nhân hoặc là nữ tử, cho nàng thực sự đội nón xanh một lần, như vậy liền đúng ý nàng."
Giang Ngọc bưng cái lỗ tai bị Nam Cung Diễm kéo, trong lòng âm thầm kêu khổ, Diễm Nhi vốn dĩ ôn nhu thiện giải nhân ý từ khi nào đã bị Nam Cung Tố Nhị dạy hư thành như thế, còn học nhéo lỗ tai giáo huấn nàng củng cố thê quyền, lại nghe Nam Cung Diễm nói, khuôn mặt đều giận tái đi rồi, liền nóng lòng bắt lấy bàn tay Nam Cung Diễm, vội vàng nói: "Mê sảng, trẫm, trẫm khi nào hoài nghi nàng! Không cho phép nàng hồ đồ! Cái gì nam nhân, nữ nhân, nàng chỉ thuộc về trẫm, nếu ai dám động tâm tư với nàng chính là chống đối với trẫm, trẫm nhất định cho hắn chịu đủ."
" Nhìn xem, nàng rõ ràng chính là đang hoài nghi Diễm Nhi, nàng mau buông tay, đến tẩm cung khác khoái hoạt đi. Ngươi vốn dĩ khinh thường chỗ này của ta, sau này cũng đừng đến gặp mẫu tử bọn ta nữa, để tránh ô uế pháp nhãn của nàng, tránh nàng lại ghét bỏ Diễm Nhi." Nói xong, Nam Cung Diễm dĩ nhiên rơi lệ, bắt đầu nghẹn ngào.
Lúc này thật sự khiến Giang Ngọc choáng váng, thực sự là nói nhiều sai nhiều! Trong lòng nàng âm thầm tự trách mình nhất thời lỡ lời phá hỏng một bữa ăn đang êm đẹp. Vội vã buông tay Nam Cung Diễm, khẩn trương lau hai hàng nước mắt vừa chảy xuống, cầu xin tha thứ: "Xin lỗi, xin lỗi, Diễm Nhi đừng nặng lời như vậy có được hay không? Trước đây, hiện tại đều là lỗi của trẫm, trẫm lòng dạ hẹp hòi thích ăn dấm, luôn hiểu lầm nàng. Giang Ngọc là hỗn đản, Diễm Nhi vẫn luôn là băng thanh ngọc khiết, đều là ta sai rồi, ta sai rồi, xin Diễm Nhi đừng khóc nữa có được hay không? Nếu nàng giận thì cứ việc đánh trẫm, đánh thế nào cũng được, có được hay không?"
Nam Cung Diễm rơi lệ, ủy khuất buồn bực hung hăng đánh Giang Ngọc vài cái, ánh mắt di chuyển, vừa khóc vừa nói: "Diễm Nhi không tin nàng nói, nếu như nàng thật sự tin tưởng Diễm Nhi là trong sạch, cũng không đến bây giờ vẫn không chịu thả Chu đại nhân, nàng vẫn không buông bỏ chuyện này, bảo người trong thiên hạ nên nghĩ Nam Cung Diễm ta như thế nào? Nói vậy người khắp thiên hạ đều cho rằng Nam Cung Diễm ta hồng hạnh xuất tường... Ô... Ta, ta đâu còn có mặt mũi nào ở lại chỗ này? Ô... Nàng mau mau để hai mẫu tử ta đi thôi, đi rồi xem như hết, cũng để nàng được như ý nguyện." Nam Cung Diễm càng nói càng ủy khuất, cuối cùng bỗng nhiên đứng lên, chạy chậm đến trước giường gục mặt trên giường thất thanh khóc rống.
Giang Ngọc khẩn trương, chưa từng thấy Nam Cung Diễm khóc thương tâm như thế, vội vàng chạy đến trước giường ngồi xuống ôm lấy thân thể Nam Cung Diễm, vừa lay động vừa nhận lỗi: "Diễm Nhi đừng khóc nữa, trẫm ngày mai sẽ sai người thả Chu Hạo Thiên ra, được không? Nàng muốn trẫm làm thế nào đều được, trẫm chỉ xin nàng đừng khóc nữa, được không?"
" Thực sự?" Nam Cung Diễm vừa nghe Giang Ngọc nói lời này, bỗng nhiên ngừng khóc, thút thít ngồi thẳng thân thể, chậm rãi quay đầu nhìn Giang Ngọc lòng như lửa đốt, nhẹ giọng hỏi.
" Thực sự, thực sự! Quân vô hí ngôn." Giang Ngọc thấy Nam Cung Diễm nín khóc, vội vàng gật đầu khẳng định, nhưng nói xong, lại cảm thấy hối hận, khó tránh lại ăn dấm bởi vì Nam Cung Diễm để tâm Chu Hạo Thiên. Nàng thế nào bỗng nhiên cảm thấy mình dường như đã trúng mỹ nhân kế, vị ái thê vốn nên không chút tâm cơ này của nàng lần này thế nào lại tính toán nàng, hơn nữa còn là vì nam nhân khác...
Giang Ngọc nhíu đôi mày rậm, lòng đố kị ghen tuông dần dần phát tác...
"Được, nàng đã hứa, nếu như ngày mai nàng không thả Chu đại nhân, bản cung, bản cung... Nàng thực sự đừng đến chỗ của bản cung nữa." Nam Cung Diễm khóc đỏ đôi mắt, không biết nguy hiểm đang đến còn tưởng rằng Giang Ngọc đã thỏa hiệp, đưa tay từ trong ngực lấy ra khăn lụa lau nước mắt, bình tĩnh nói.
"Được..." Giang Ngọc thoáng do dự nheo mắt nhìn Nam Cung Diễm, gật đầu xen lẫn thâm ý mỉm cười đáp ứng, nàng đưa tay kéo thân thể mềm mại của Nam Cung Diễm trở lại trong lòng, ê ẩm hỏi lại: "Nàng chỉ biết lo lắng người khác, trẫm thế nào không thấy Diễm Nhi cũng lo lắng cho trẫm như vậy đây?"
Nam Cung Diễm vùi mặt vào lòng Giang Ngọc, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, đôi môi khẽ cong, không nhịn được mỉm cười hài lòng nói: "A, Diễm Nhi đối với nàng còn không tốt sao? Những thứ quý giá nhất của Diễm Nhi đều cho nàng, nàng còn muốn Diễm Nhi làm thế nào mới thỏa mãn? Nàng chính là lòng tham không đáy."
" Ta..." Giang Ngọc có chút không muốn thừa nhận, cúi đầu nhìn mỹ nhân âm tình bất định trong lòng mình, lại chậm rãi nhắm mắt khẽ hôn lên trán nàng: "Ngọc cũng không biết phải như thế nào mới có thể thỏa mãn, có lúc thật muốn một ngụm ăn nàng, nhưng lại luyến tiếc hạ miệng, nhưng buông ra, lại sợ nàng bị người khác ao ước, Diễm Nhi nàng nói cho trẫm biết nên làm thế nào mới tốt đây?"
" Nàng...." Tay của Giang Ngọc không an phận dao động đến trước ngực Nam Cung Diễm, khẽ nâng khỏa mềm mại kia bóp nhẹ vài cái, Nam Cung Diễm đỏ mặt đẩy Giang Ngọc một cái, trong lòng biết người lòng tham không đáy này nói không sai, trong lòng lại dâng lên cảm giác hạnh phúc, mặt ngoài lại cắn môi giả vờ buồn bực nói: "Không trách mọi người đều nói hoàng thất là ích kỷ vô tình nhất, nàng chỉ nghĩ đến cảm thụ của bản thân, cũng không biết suy nghĩ vì người khác một chút, người ta lo lắng Chu đại nhân cả ngày ăn không ngon ngủ không dưới dùng lệ rửa mặt, nàng lại ở đây chỉ lo bản thân thoải mái, nàng sao có thể nhẫn tâm như vậy?"
Giang Ngọc biểu tình cứng đờ, nhíu mày khẩn trương hỏi: "Diễm Nhi nói là có ý gì? Ai, ai ăn không ngon ngủ không yên lo lắng vì Chu Hạo Thiên?"
Nam Cung Diễm liếc trắng Giang Ngọc một cái, cúi đầu nỉ non: "Nói cho nàng biết cũng không sao, là Xuân Nhi, hôm qua ta phát hiện Xuân Nhi âm thầm trốn ở hoa viên khóc, hỏi ra mới biết nàng là vì việc của Chu đại nhân mà lo lắng sầu não. Ai, chủ tớ nhiều năm, buồn cười ta thế nào cũng giống như bệ hạ dĩ nhiên hiện tại mới phát hiện Xuân Nhi vẫn âm thầm thích Chu đại nhân. Nghĩ đến ta và bệ hạ đều là người cực kỳ ích kỷ vô tình, chỉ để ý bản thân vui sướng, lại quên đi còn có người khác đang chịu dày vò, còn bị nàng giam trong thiên lao."
" Diễm Nhi là nói Xuân Nhi thích Chu Hạo Thiên?" Nghe Nam Cung Diễm nói, Giang Ngọc thoáng chốc vui mừng, cấp thiết hỏi ngược lại.
" Đúng vậy." Nam Cung Diễm không hiểu Giang Ngọc vì sao lại vui vẻ như vậy, gật đầu trả lời.
Giang Ngọc ánh mắt vừa chuyển, hai mắt lòe ra một đạo quang mang, cười nói: "Nếu như thế, vậy trẫm sẽ giúp người hoàn thành tâm nguyện, làm nguyệt lão một lần, tác hợp cho đôi bích nhân này, thế nào?"
"Chuyện này, tốt thì có tốt, nhưng, nhưng dường như không quá thích hợp đi?" Nam Cung Diễm đối với cách nghĩ bỗng nhiên toát ra của Giang Ngọc không khỏi giật mình, không biết yêu nhân này lại đang có chủ ý xấu xa gì, thoáng suy tư rồi lại lắc đầu nói: "Xuân Nhi thân phận thấp kém, cùng danh gia vọng tộc đời đời thư hương quan lại thế gia thật không thích hợp, không môn đương hộ đối, với thân phận cung nữ của Xuân Nhi, chỉ sợ cũng chỉ có thể gả vào Chu phủ làm thị thiếp, huống hồ nàng làm sao biết Chu đại nhân người ta có nguyện ý hay không, bệ hạ hay là đừng quản thì tốt hơn."
" Sao gọi là đừng quan tâm thì tốt hơn, đây là trẫm cho hắn một lần cơ hội, hắn ở trước mặt mọi người thừa nhận hài tử trong bụng Diễm Nhi là của hắn, đây không phải là hoen ố danh dự của nàng sao, khiến thế nhân chê cười hậu cung của trẫm và Diễm Phi, hơn nữa đây là tội khi quân. Chỉ một tội này đã đủ để tru di cửu tộc! Nếu không phải trẫm nể mặt Diễm Nhi và Nam Vương thì đã gϊếŧ Chu Hạo Thiên, bây giờ trẫm cho hắn cơ hội này, nếu hắn có thể chấp nhận ý tốt của trẫm, dùng đó ngăn chặn lời đồn đãi của thiên hạ thì xem như bỏ qua, bằng không, hừ, đừng trách trẫm vô tình...." Lúc nói, trong mắt Giang Ngọc hiện lên một tia hàn ý lạnh thấu xương, âm lãnh vô cùng.
Lúc này ánh mắt âm hàn của Giang Ngọc khiến Nam Cung Diễm không khỏi âm thầm rùng mình, Nam Cung Diễm cũng biết chuyện Chu Hạo Thiên làm có chút quá phận. Nói đi phải nói lại, nếu không phải Chu Hạo Thiên chặn ngang một bả, ngay trước mặt Giang Ngọc thừa nhận hài tử trong bụng nàng là của hắn, nàng cũng sẽ không cùng Giang Ngọc hiểu lầm trầm trọng. Trong lòng Nam Cung Diễm kỳ thực cũng tương đối oán trách Chu Hạo Thiên nhiều chuyện, nhưng nghĩ đến Chu đại ca quen biết từ nhỏ này cũng không phải người xấu gì, hắn làm như vậy nhất định là có suy nghĩ của hắn, hay là giống như ca ca nói, là muốn thay nàng gánh vác một chút trách nhiệm. Xem ra Chu Hạo Thiên thực sự cũng cho rằng Nam Cung Diễm nàng hồng hạnh xuất tường, cũng cho rằng nàng ở sau lưng Giang Ngọc làm chuyện gì không thể gặp người, nghĩ tới đây Nam Cung Diễm không khỏi oán giận Chu Hạo Thiên, nàng cũng hiểu Giang Ngọc lạnh nhạt là vì cái gì. Ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của Giang Ngọc lúc này trong lòng Nam Cung Diễm dâng lên cảm giác sợ hãi, thân thể không tự chủ được lui về phía sau, nỉ non nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, Ngọc, nàng, nàng như vậy sẽ hù dọa Diễm Nhi..."
Động tác nhỏ của Nam Cung Diễm khiến Giang Ngọc thu hồi tâm tư cúi đầu nhìn mỹ nhân trong lòng, thấy Nam Cung Diễm khiếp sợ, mới biết mình vừa rồi thất thố, hù dọa đến kiều thê, vội vàng thu hồi sát khí trở tay gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại của mỹ nhân, ánh mắt thoáng chốc trở nên ôn hòa mỉm cười nhìn Nam Cung Diễm: "Diễm Nhi đừng sợ, Ngọc cũng không phải đang tức giận với nàng. Nếu nàng sợ thân phận Xuân Nhi không xứng với Chu gia, Ngọc sẽ nể tình Xuân Nhi vẫn có công hầu hạ Diễm Nhi, sẽ phong Xuân Nhi làm Xuân Hạo quận chúa, gả cho Chu Hạo Thiên, trẫm nghĩ thân phận như thế rốt cuộc xứng với Chu gia rồi đi?"
Nam Cung Diễm khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút lại cảm thấy chuyện này nếu có thể hoàn thành cũng xem như hóa giải một mối tâm sự của nàng, giải nỗi khổ tương tư của Xuân Nhi, liền dịu ngoan cúi người nằm sấp trên vai Giang Ngọc, nhỏ giọng nói: "Việc này dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng bệ hạ phải hỏi Chu gia người ta xem có đồng ý hay không."
" Đây là dĩ nhiên, trẫm quyết không ép buộc." Giang Ngọc khẽ động khóe môi yêu mị cười nói, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ một chuyện khác, chỉ sợ Chu gia đến lúc đó không dám từ chối, chỉ có thể thuận theo ý của Giang Ngọc nàng.
Nhìn nụ cười của Giang Ngọc, Nam Cung Diễm yếu ớt nói: "Ngọc, Diễm Nhi cảm thấy nàng thay đổi, từ lúc nàng làm hoàng đế đến nay liền trở nên không giống nàng của trước kia, có lúc nàng thực sự làm cho người ta sợ hãi, Diễm Nhi vẫn thích nàng như lúc vừa quen biết, cảm thấy nàng khi đó sống hào hiệp hài lòng hơn rất nhiều..."
" Phải?" Giang Ngọc thở dài nói: "Chỉ tiếc tất cả đều thay đổi, nếu muốn trẫm lựa chọn, trẫm vẫn thích bản thân của hiện tại, Diễm Nhi có lẽ không hiểu Giang Ngọc ta...." Giang Ngọc xấu xa nâng cằm Nam Cung Diễm, cúi đầu nghịch ngợm hôn lên môi nàng: "Bởi vì chỉ có trẫm của hiện tại mới có thể quang minh chính đại cưới nàng, bất luận kẻ nào cũng không dám ngăn cản..." Giang Ngọc lại dùng một chút lực, liền đem Nam Cung Diễm trung y trước ngực Nam Cung Diễm cởi ra, hai khỏa no đủ oánh hiển lộ, nàng dùng tay phủ lấy, cảm thụ được hai khỏa non mềm, Nam Cung Diễm ngâm khẽ một tiếng cúi đầu thấy Giang Ngọc dùng tay trêu đùa trước ngực mình, liền cảm giác tiểu phúc ẩm ướt, nàng buông bỏ rụt rè hai chân quấn lấy thắt lưng Giang Ngọc. Thấy kiều thê động tình, Giang Ngọc cũng không nhịn được cúi đầu thở dốc, lại hôn lên nụ hoa hồng nhạt còn đang chảy ra một dòng sữa, càng khiến mỹ nhân trong lòng rêи ɾỉ liên tục, sau đó cả hai đều không nói nên lời.
Sau khi trải qua giao hợp quấn quýt si mê, mới có thể tạm thời khắc chế dục niệm đã bành trướng từ lâu, Giang Ngọc cuối cùng xoay người rời khỏi thân thể oánh mỹ hồng nhuận của ái thê, cảm thấy mỹ mãn nằm ở một bên tạm thời nghỉ ngơi thở dốc.
Nam Cung Diễm vẫn đang cắn môi thấp giọng ngâm khẽ, còn chưa bình phục trở lại từ giữa cao triều, bộ ngực đẫy đà phập phồng bất định càng khiến người ta mơ màng. Hồi lâu Nam Cung Diễm mới thở dốc xoay người nhìn vị đế vương vừa mới cẩn thận hầu hạ nàng xong, vươn tay khẽ vuốt ve dung nhan tuấn tú tuyệt luân của Giang Ngọc, đỏ mặt lại sủng nịch hỏi: "Mệt mỏi sao?"
" A, nàng thoải mái là tốt rồi, trẫm không mệt." Giang Ngọc trở tay ôm lấy thân thể quang lỏa của Nam Cung Diễm, ma sát, xấu xa cười nói.
" Đáng ghét..." Nam Cung Diễm mắng Giang Ngọc một tiếng, lại kiều mị nói: "Mặc kệ Ngọc thế nào, Diễm Nhi và Nhiễm Nhiễm đều sẽ theo nàng, cho đến thiên hoang địa lão, sông cạn đá mòn." Những lời thâm tình này nói ra, bốn cánh môi tương tiếp, hai người lại một lần nữa dây dưa cùng một chỗ, dẫn đến phượng trướng lại bắt đầy một phiên lay động.