Liên tiếp nửa tháng Giang Ngọc đều lâm hạnh Vĩnh Lạc cung, Vĩnh Lạc cung vốn dĩ chịu vắng vẻ trong nháy mắt trở thành nơi chúng tinh phủ nguyệt, không nghi ngờ gì đã trở thành đối tượng được người người nịnh bợ, cũng đồng thời trở thành ngọn nguồi buồn bực đố kỵ của những người này.
....
" Công chúa, Nguyệt quý phi đến, muốn gặp sao?" Thiếp thân thị nữ của Vịnh công chúa Phàm Nhĩ Đạt cúi người bẩm báo.
" Nàng đến, a, gặp, muốn tới chung quy sẽ tới." Vịnh công chúa buông quyển sách, đưa tay mở một hộp gấm tinh xảo trên bàn, đem thư hàm mới vừa viết xong đặt vào trong hộp, đứng trước gương chỉnh lý trang dung, trong khoảnh khắc lộ ra dung nhan mỹ lệ như nắng xuân, ra ngoài chào đón.
" Hôm nay là ngọn gió nào mang muội muội đến đây, mau ngồi đi, Phàm Nhĩ Đạt mau pha cho Nguyệt quý phi loại Trúc Diệp Thanh mới chuyển đến từ Giang Nam do bệ hạ ban tặng."
Vịnh công chúa thân thiện kéo Đổng Thúy Trúc ngồi xuống, quay đầu lại dịu dàng mệnh lệnh cung nữ, lại vô ý quét mắt nhìn nhóm cung nhân hộ tống Đổng Thúy Trúc vào Vĩnh Lạc cung khí thế phô trương, chỉ đạm nhiên cười, trong lòng tất nhiên là hiểu rõ vụn ý trong đó.
" Bệ hạ tặng trà mới? A, vậy Nguyệt Nhi cũng phải nếm thử, không biết có phải cùng loại tặng cho Nguyệt Nhi hay không." Đổng Thúy Trúc quyến rũ kéo tay Vịnh công chúa nhập tọa, nhưng trong lòng từ lâu đã sóng triều mãnh liệt, thì ra người đó tốt với nàng cũng không phải độc nhất vô nhị, loại cảm giác thất bại này trong nháy mắt bao phủ toàn thân, khiến Đổng Thúy Trúc cảm thấy quấn quýt khó chịu, nếu như nàng vẫn là Nguyệt Nhi không tranh không đoạt của năm đó, có khả năng đối với việc này cũng chỉ nhường nhịn khổ sở, chỉ tiếc nàng bây giờ đã lột xác trở thành thánh nữ long tộc cao cao tại thượng, mà Thanh Yêu nàng tuyệt đối không thể cho phép ái nhân xem nhẹ hoặc quên đi nàng.
" Nga, thì ra chỗ tỷ tỷ bệ hạ cũng có tặng trà? Ha ha, có thể thấy được bệ hạ chúng ta cẩn thận săn sóc cỡ nào, rất sợ chúng ta phân bì với nhau, tỷ xem ngay cả ân điển này cũng phải chia đều, quyết không quên bất ky ai trong các tỷ muội chúng ta." Vịnh công chúa che miệng cười nói, khóe mắt liếc nhìn thần sắc Nguyệt quý phi lúc này càng thêm tối tăm, hai người âm thầm đấu đá, đã vô hình trung bắt đầu.
" A, đúng vậy, bệ hạ chúng ta chính là đa tình như vậy, chỉ cần có người dùng chút kế nhỏ, đã có thể mê hoặc nàng quên hết tất cả, toàn tâm toàn ý tiếp tục trầm mê." Đổng Thúy Trúc đứng dậy phất tay áo nhìn từng vật dụng cùng cách bố trí của Vĩnh Lạc cung, tự đáy lòng tán thán: "Thảo nào bệ hạ lưu luyến nơi này của tỷ tỷ, quả thật là một nơi bảo địa có thể làm cho người ta thần thanh, rực rỡ hẳn lên."
" Muội muội đừng vội trêu đùa, Vịnh Nhi nơi này bố trí bất quá dựa theo thiết kế ở Liêu Quyết mà thôi, cũng có thể giúp Vịnh Nhi giảm bớt nỗi khổ nhớ nhà."
Đổng Thúy Trúc nghe Vịnh công chúa cảm khái, liền nắm tay nàng, buồn bã nói: "Tỷ tỷ là bị muội muội khơi dậy nỗi nhớ quê hương đi? Là muội muội lắm miệng." Đổng Thúy Trúc kéo Vịnh công chúa ngồi trở lại trước bàn, đè nén khó chịu trong lòng, quan tâm nói: "Nguyệt Nhi cũng là lẻ loi một mình trong hoàng cung này, muội muội nhập cung trễ nhất, lại không quen người nào, trong cung cũng chỉ hợp ý với Vịnh tỷ tỷ, sau này có chuyện gì còn phải nhờ tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn."
"Nguyệt quý phi lời này nói ngược rồi! A, bây giờ muội muội nắm phượng ấn, lại được hoàng thượng ân sủng chưởng quản hậu cung trọng địa, nếu nói chiếu cố, cũng phải là Vịnh Nhi xin Nguyệt quý phi chiếu cố nhiều hơn mới đúng." Vịnh công chúa đã sớm nhìn ra Đổng Thúy Trúc không phải nhân vật tầm thường, lấy lòng Đổng Thúy Trúc, tỏ rõ lập trường, nàng thật không muốn bị kéo vào vũng nước đục này.
Đổng Thúy Trúc khẽ nhíu mày, nội tâm buồn bực, nhưng khóe môi vẫn cong cong mang theo một mạt tiếu ý, chỉ là băng lãnh khiến người ta da đầu tê dại, thâm trầm cười nói: "Xem tỷ tỷ thần thái phi dương như vậy, được bệ hạ ân sủng, quả thật là bất đồng so với trước kia, ngay cả khí chất cử chỉ đều trở nên tú mỹ động nhân, thảo nào bệ hạ bây giờ đều bị tỷ tỷ câu mất hồn phách, độc sủng mình tỷ! Ngay cả thể xác và tinh thần đều không muốn tìm kiếm ở nơi khác." Đổng Thúy Trúc nhìn nữ tử dung quang tỏa sáng trước mắt, tuy là lời nói khích lệ nhưng bên trong lại tràn đầy đố kỵ.
" Muội muội đừng vội trêu đùa bản cung, Vịnh Nhi xinh đẹp cũng không đẹp bằng một phần vạn của muội muội, ta làm sao có thể đánh đồng với Nguyệt quý phi hoa khôi đứng đầu bát viện, chẳng phải là khiến Vịnh Nhi múa rìu qua mắt thợ." Lời này nói ra thoạt nghe là tán dương Đổng Thúy Trúc dung mạo xinh đẹp, nhưng người sáng suốt vừa nghe liền nghe ra một hàm ý khác chính là cố ý hạ thấp thân phận của Đổng Thúy Trúc.
" Ngươi!" Nghe Vịnh công chúa ra lời khiêu khích, Đổng Thúy Trúc nhất thời vỗ bàn đứng dậy.
Các cung nhân bên cạnh cũng không hiểu ra sao nhìn về phía hai vị nương nương âm thầm phân cao thấp, thực không biết vốn đang trò chuyện bình thường, sao lại bỗng nhiên tức giận.
" Muội muội đây là làm sao vậy?" Vịnh công chúa cũng đứng lên, giả vờ không hiểu tiến lên hỏi thăm.
Đổng Thúy Trúc cưỡng chế tức giận, nếu muốn diễn vậy Đổng Thúy Trúc nàng lẽ nào không biết diễn sao! Nàng mới không cần trúng kế khích tướng của Vịnh công chúa, xé rách da mặt ngay tại đây, làm cho người khác bàn tán chỉ trỏ Đổng Thúy Trúc nàng! Nếu đã rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy tương lai cũng đừng trách nàng thủ đoạn độc ác. Nghĩ vậy, Đổng Thúy Trúc mặt ngoài yên lặng che miệng cười quyến rũ nói: "Không sao, muội muội vừa rồi bỗng nhiên nhớ đến có một việc quan trọng cần làm, sẽ không ở lại quấy rầy tỷ tỷ nữa, Nguyệt Nhi đi trước, ngày khác lại đến thăm tỷ tỷ." Nói xong Đổng Thúy Trúc ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Khởi giá trở về Vân Đình Điện."
...
" Vậy tỷ tỷ không tiễn...." Nhìn Đổng Thúy Trúc giận dữ bỏ đi, Vịnh công chúa trầm trọng thở dài một hơi.
Vì Giang Ngọc nàng cam tâm tình nguyện trở thành một con cờ trên bàn cờ của nàng ấy, làm con tốt đi đầu chính diện va chạm vào kẻ phía sau có khả năng chôn dấu địa lôi hỏa dượcnày, nhưng không biết Giang Ngọc phải chăng từng thật tâm đem nàng đặt ở trong lòng.
...
Đêm khuya, Giang Ngọc phê duyệt xong vài tấu chương khẩn, lại bãi giá đến Vĩnh Lạc cung nghỉ ngơi.
Đến cửa thấy Vĩnh Lạc cung ánh đèn đã tắt, cho rằng Vịnh công chúa đã ngủ, Giang Ngọc liền miễn thông truyền, một mình đi vào tẩm cung, cởi bỏ long bào nhẹ tay nhẹ chân bò lên giường, đưa tay ôm lấy thân thể ấm áp trên giường.
" A...." Vịnh công chúa bị xúc giác lạnh lẽo làm cả kinh nhẹ giọng hô một tiếng.
" Vịnh Nhi đừng sợ, là trẫm." Giang Ngọc nhỏ giọng vội vàng nói.
" Bệ hạ? Đã trễ thế này thần thiếp còn tưởng rằng người sẽ không đến." Vịnh công chúa kinh hỉ xoay người lại, nép vào lòng người kia, mềm nhẹ nói.
" Trẫm nhớ Vịnh Nhi, không ôm Vịnh Nhi trẫm làm sao ngủ được." Giang Ngọc ôn nhu mị hoặc nói, đôi môi mỏng thân mật hôn lên má Vịnh công chúa.
" Phải không?" Vịnh công chúa cởi băng ngực của người kia, hôn lên bộ ngực mềm mại ngon miệng, như có chút suy nghĩ, than nhẹ: "Hôm nay nàng ấy đến."
Giang Ngọc nhíu mày, hỏi: "Ai?"
"Nguyệt quý phi."
" Là nàng ấy?" Giang Ngọc nhíu mày, hỏi: "Nguyệt Nhi đến làm cái gì?"
Vịnh công chúa thừa dịp người đó phân tâm, bàn tay thuận thế chậm rãi trượt vào tiết khố của người đó, mơn trớn làn da nhẵn nhụi giữa hai đùi của Giang Ngọc, nhỏ giọng thở dốc nói: "Bệ hạ cũng biết..."
Giang Ngọc toàn thân run lên, bắt lấy bàn tay không an phận trong tiết khố của mình, thần sắc âm trầm hỏi: "Trẫm biết cái gì?"
Nương ánh trăng mơ hồ Vịnh công chúa nhìn vào đôi mắt lóe ra hàn quang kiia, biết mình quả thật đoán đúng rồi, liền yếu ớt cười khổ nói: "Những chuyện bệ hạ muốn thần thiếp làm thần thiếp đều đã làm được rồi, Vịnh Nhi đã thành công thu hút sự chú ý của Nguyệt quý phi, có lẽ nàng ấy hiện tại nhất định sẽ vô cùng hận Vịnh Nhi bây giờ thị sủng mà kiêu, sẽ không cố tình đi đối phó Diễm Phi và hoàng hậu nương nương nữa, bệ hạ hoàn toàn có thể yên tâm rồi."
Đối với tâm tư của Giang Ngọc, Vịnh công chúa sớm đã đoán được, nửa tháng qua ngoài mặt Giang Ngọc vẫn độc sủng Tiêu Vịnh Nhi nàng, dường như lãnh đạm những người khác, nhưng thông tuệ như Vịnh công chúa có thể nhìn ra tâm tư sâu sắc của Giang Ngọc.
Tâm của Giang Ngọc vẫn luôn thiên vị, mục đích chân chính của nàng ấy là muốn bảo vệ người khác mà không phải thật sự sủng ái nàng, nàng bất quá là một quân cờ không mấy quan trọng Giang Ngọc muốn lợi dụng, một quân cờ có thể giúp nàng ấy ngăn đỡ tai họa cho người nàng ấy yêu! Chuyện này thực vẫn khiến Vịnh công chúa đau đớn thật sâu, nàng biết Giang Ngọc đang lợi dụng nàng, nhưng trách cũng chỉ trách nàng quá mức nhạy bén, thoáng chốc đã nhìn thấu âm mưu tính toán phía sau sự ôn tồn cuồng nhiệt của người đó.
" Vịnh Nhi, quá mức thông minh cũng không phải chuyện tốt." Ngữ khí của Giang Ngọc bỗng nhiên trở nên băng lãnh, lãnh đạm vô tình.
" Ngọc, Vịnh Nhi cam nguyện làm quân cờ của nàng." Vịnh công chúa không thích người này bỗng nhiên chuyển biến, hai tay gắt gao ôm lấy thắt lưng của Giang Ngọc, hai má dán sát bộ ngực mềm mại, nhẹ giọng nói.
" Vịnh Nhi..." Giang Ngọc cảm giác được một tia hổ thẹn, cúi đầu mờ mịt nói: "Trẫm, trẫm, các nàng và Vịnh Nhi bất đồng, không thông tuệ như Vịnh Nhi, trẫm phải bảo vệ các nàng, mà bên cạnh trẫm có thể sánh ngang cùng Nguyệt Nhi cũng chỉ có Vịnh Nhi, nàng cũng biết trẫm phải cân đối thế cục trong hậu cung."
" Vịnh Nhi biết, bệ hạ không làm sai, Vịnh Nhi cũng nguyện ý vì bệ hạ phân ưu...." Vịnh công chúa khẽ nhắm mắt lại, gật đầu đáp ứng.
"Đừng trách trẫm, trẫm cũng là bất đắc dĩ."