Trong thư phòng thanh nhã, tiếng thở dốc cùng gió nhẹ không biết từ chỗ nào thổi tới cuốn họa trục trên thư án nhẹ nhàng rơi xuống dưới chân hai tuyệt sắc mỹ nhân đang giao hảo dây dưa trên ghế quý phi, đồng tử trong bức tranh như có linh tính, đôi mắt trong suốt chậm rãi nhắm lại, xấu hổ nhìn cảnh sắc cảnh sắc ám muội giữa hai người.
Ngoài cửa sổ không biết khi nào đã rơi trận tuyết đầu mùa, chậm rãi bao trùm cả hoàng cung đại nội....
Một phen ý loạn tình mê qua đi, Vệ Tử Yên vô lực tựa vào lòng Giang Ngọc, vuốt ve da thịt trắng nõn của ái nhân, ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc, cười nói: "Bệ hạ là nữ tử đầu tiên Tử Yên yêu, cũng là nữ tử đầu tiên Tử Yên nguyện ý hiến thân."
Giang Ngọc nhìn dáng vẻ chăm chú của Vệ Tử Yên, nàng chỉ cảm thấy Vệ Tử Yên hôm nay tựa hồ trong lòng đang cất dấu chuyện gì khác, liền khẽ nâng cằm Vệ Tử Yên, trêu đùa: "Tử Yên lời này là có ý gì? Chẳng lẽ còn nghĩ có người thứ hai sao?"
Vệ Tử Yên tức giận liếc trắng Giang Ngọc một cái, quay đầu giận dỗi: "Người ta nói nghiêm túc như vậy, nàng sao có thể xem như trò đùa. Tử Yên không thể cho bệ hạ tấm thân trong sạch trong lòng đã rất khổ sở, rất sợ bệ hạ sẽ ghét bỏ Tử Yên."
"Hồ đồ, tâm ý của Tử Yên trẫm đều biết, sau này không được iwr trước mặt trẫm nhắc đến việc này nữa." Giang Ngọc ôm lấy thân thể mềm mại của Vệ Tử Yên hôn nhẹ lên khóe môi nàng, hơi thở tương liên đồng thời nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương, tình cảm ấm áp, Giang Ngọc nhỏ giọng ngâm khẽ: "Tử Yên rất tốt, mở lòng mà sống, Hạ Nhi còn nhỏ, còn cần nàng chiếu cố, chỉ cần các nàng muốn thứ gì, cũng đều có thể nói với trẫm, nhất định nhất định dốc hết khả năng cho nàng và Hạ Nhi thứ tốt nhất, hiểu không!"
" Ngọc, vì sao lại tốt với ta như vậy?" Vệ Tử Yên nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, lúc này Giang Ngọc hoàn toàn xích lỏa ở trước mặt nàng, tóc dài mềm mại như mây, không còn là dáng vẻ nam tử toàn thân nam trang tuấn khí, thậm chí lộ ra dáng người và vẻ quyến rũ chỉ có ở nữ tử, Giang Ngọc Giang Ngọc như thế là nàng chưa từng tưởng tượng qua, bây giờ vừa nhìn chỉ cảm thấy càng yêu vị nữ tử Giang Ngọc bản tính yêu mị này, Vệ Tử Yên ánh mắt phức tạp phiền muộn không giải thích được: "Ngọc, vì sao lại tốt với ta như vậy? Ta đáng giá để nàng tốt với ta như thế sao?"
"Đồ ngốc, nàng dĩ nhiên đáng giá!" Giang Ngọc gắt gao ôm thân thể có chút băng lãnh của Vệ Tử Yên, thương tiếc cầm lấy sa y vừa rồi cởi ra lúc hoa ái khoác lên cho nàng, nhẹ giọng nói: "Tử Yên là người thứ nhất nguyện ý nghe tâm sự trong lòng ta, là hồng nhan tri kỷ của ta, là thầy tốt bạn hiền, dĩ nhiên đáng giá để ta ưu ái, trân trọng, cầu Tử Yên sau này không nên suy nghĩ lung tung nữa, nàng có Hạ Nhi, nàng nên vì Hạ Nhi mà sống thật tốt, dưỡng dục hắn trưởng thành."
Giang Ngọc ôn nhu ôn nhu như nước, Vệ Tử Yên trong lòng ấm áp, khẽ gật đầu, hai tay không khỏi gắt gao ôm lấy thắt lưng Giang Ngọc, bộ ngực mềm mại đẫy đà nhất thời dán hợp, cưỡi lên người Giang Ngọc, hai thân thể không chút che đậy ôm chặt lấy nhau.
Đối mặt Vệ Tử Yên nhiệt tình như vậy, Giang Ngọc chậm rãi mỉm cười, nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, hoàn toàn phóng túng bản thân hưởng thụ thân thể nhu nhược không xương này, thoả thích dây dưa, bàn tay cũng chậm rãi phối hợp, làm cho nữ tử trong lòng có thể càng thêm tinh tế hưởng thụ khoái hoạt trong đó.
Thắt lưng chuyển động, nhất thời động tình, đôi môi của Vệ Tử Yên dần dời xuống, mê luyến liếm hôn trên cổ Giang Ngọc, nụ hôn chậm rãi trở nên dày đặc cho đến lúc ngậm lấy nụ hoa ái hận đan xen, dường như muốn khiến người nàng yêu hoàn toàn dung nhập vào thân thể....
Giang Ngọc nhắm mắt, nhịn xuống đau đớn, đôi mày rậm khẽ nhíu lại, cảm thụ được tình nhân trong lòng triền miên cùng yêu thương, mặc kệ thế nào chuyện nên xảy ra chung quy vẫn phải xảy ra....
Vệ Tử Yên, nếu như Giang Ngọc nàng cùng nàng ấy giống như dự đoán của nàng trước kia, bình thản bình thản trải qua cuộc sống, kính nhau hiểu nhau nhưng không bên nhau, có lẽ cả đời này đều sẽ khiến cả hai lưu lại tiếc nuối thật sâu.
Một nữ nhân đã từng phong quang vô hạn, trong mắt người đời xem ra là vinh quang vô tận cao cao tại thượng, cũng chỉ có Giang Ngọc nàng mới có thể hiểu được, nội tâm nàng ấy đau khổ cùng bi ai, phi phi đã từng oai phong một cỏi, thế nhân làm sao biết được thì ra nàng thật lòng chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, có thể cùng người mình yêu hiểu nhau gần nhau vui sướng đến già.
...
Vệ Tử Yên giúp Giang Ngọc chỉnh lý lại y quan, lại giúp Giang Ngọc kéo lại vạt áo trước ngực.
Giang Ngọc cúi đầu nhìn người trước mặt, đưa tay ôm lấy Vệ Tử Yên trên người vẫn chỉ khoác một kiên ngoại sam lụa mỏng, rũ mắt nhìn mỹ cảnh như ẩn như hiện dưới ngoại sam, cánh tay lại không nhịn được mà đi lên, vói vào trung y của Vệ Tử Yên vuốt ve da thịt trơn mềm mang đến xúc cảm hoàn mỹ, nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng: "Tử Yên, trẫm phải đi rồi, nếu như nàng có việc liền để Tiểu Thanh đến nói với trẫm, trẫm có thời gian sẽ đến gặp nàng."
"Được ~" Vệ Tử Yên nhu thuận gật đầu, đôi mắt khép hờ, khẽ nâng mặt hôn lên khóe môi Giang ngọc, nói: "Ngọc, nàng chỉ cần nhớ kỹ Tử Yên thời khắc nào cũng nghĩ đến nàng là tốt rồi, ta và Hạ Nhi sẽ ở chỗ này chờ nàng, nếu nàng có thời gian nhất định phải đến thăm ta và Hạ Nhi."
....
" Ngọc ~"
Lúc Giang Ngọc xoay người chuẩn bị rời đi, Vệ Tử Yên lại đột nhiên kéo lấy góc áo gọi Giang Ngọclại. Giang Ngọc quay đầu lại nhìn Vệ Tử Yên thần sắc do dự, không giải thích được: "Làm sao vậy? Tử Yên phải chăng có việc muốn nói cùng trẫm?"
Vệ Tử Yên cúi đầu, do dự nói: "Tử Yên là có chuyện muốn cầu xin bệ hạ..."
" Chuyện gì?" Giang Ngọc nghi hoặc nhìn vào ánh mắt của Vệ Tử Yên, hỏi: "Làm sao vậy?"
" Bệ hạ, Tử Yên muốn, muốn cầu xin bệ hạ thả, thả..." Vệ Tử Yên nói đến bên miệng lại thực sự khó có thể mở miệng, lúc đầu Vệ Hồng Đình cùng Vệ Trường Phong đối đãi Giang Ngọc thế nào, mà Giang Ngọc hết lần này đến lần khác buông tha Vệ gia các nàng, còn che chở Vệ Tử Yên nàng cùng Nam Cung Hạ, nàng biết Giang Ngọc đã rất độ lượng đối với Vệ gia, bây giờ nàng dĩ nhiên còn muốn mặt dày đi khẩn cầu Giang Ngọc nhất tịnh buông tha những người khác của Vệ gia, quả thật là quá đáng.
Vệ Tử Yên cắn môi, lời đến bên miệng lại thật sự khó có thể nói ra. Giang Ngọc nhíu mày nhìn Vệ Tử Yên, nhàn nhạt nói: "Tử Yên phải chăng muốn cho trẫm thả người của Vệ gia?"
Vệ Tử Yên trong lòng run lên, lùi lại một bước, cúi đầu nói: "Tử Yên biết bản thân không có chừng mực, không thể quấy rầy chính sự trong triều của bệ hạ, chỉ là, chỉ là..." Vệ Tử Yên bỗng nhiên nghĩ đến khuôn mặt âm trầm khủng bố chậm rãi hiện lên trong bóng tối, cùng nụ cười âm hiểu của hắn lúc nhìn Nam Cung Hạ, trong lòng tê dại, nàng sợ, nàng sợ Hạ Nhi sẽ bị liên lụy. Vệ Tử Yên nghĩ tới đây, chợt ngẩng đầu vừa định lên tiếng, lại bị Giang Ngọc cắt đứt, chỉ nghe Giang Ngọc ngữ khí nặng nề lạnh nhạt nói: "Tử Yên là bởi vì chuyện này có nên mới như vậy đối với trẫm?"
" Không, không phải." Vệ Tử Yên nghe Giang Ngọc hỏi như vậy, lập tức lắc đầu, vội vàng nói: "Ngọc, không phải như thế, Tử Yên vẫn luôn muốn phó thác bản thân cho nàng, Tử Yên là bởi vì yêu bệ hạ cho nên mới nguyện ý làm như vậy."
Giang Ngọc nghe được Vệ Tử Yên nói, mi tâm giãn ra một chút, nhưng tâm tình thoáng chốc trầm xuống, ngưng thần nhìn về phía Vệ Tử Yên đang thống khổ quấn quýt, nói: "Tử Yên muốn trẫm thả người của Vệ gia, có thể, ta có thể vì nàng thả bọn họ, nhưng duy nhất một người trẫm quyết sẽ không bỏ qua cho hắn, cũng nhất định không tha cho hắn." Nói xong, Giang Ngọc phất tay áo ảm đạm rời đi.
Vệ Tử Yên ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng rời đi kia, biết người đó đã hiểu lầm ý tứ của nàng, muốn đuổi theo giải thích, rồi lại đứng bất động, đỡ lấy khung cửa âm thầm khổ sở rơi lệ, loại sự tình này muốn này giải thích thế nào. Nàng thật không ngờ, Giang Ngọc vì nàng thực sự nguyện ý buông tha người của Vệ gia, thì ra Vệ Tử Yên nàng ở trong lòng Giang Ngọc cũng quan trọng như vậy....
Tuyết rơi không dứt, lại một trận tuyết đầu mùa, Giang Ngọc giẫm lên tuyết trắng nhìn hoàng cung mênh mông một mảnh, trong lòng bỗng nhiên không hiểu sao dâng lên một tia thê lương và cô đơn.
Cho dù có thể xưng vương xưng đế thì đã sao? Nàng rốt cuộc là muốn cái gì? Giang sơn? Mỹ nhân? Tiền tài? Quyền lực? Giang Ngọc mờ mịt ngẩng đầu ngưỡng vọng bầu trời, nhíu mày, tựa hồ bỗng nhiên nàng đã không còn phương hướng, không biết bản thân rốt cuộc phải đi con đường nào....
" Bệ hạ..."
Một tiếng hô khẽ khiến Giang Ngọc lấy lại tinh thần, nàng chợt thu hồi tâm tình quay đầu lại, chỉ thấy Đổng Thúy Trúc khoác nhung bào màu ngân bạch xuất hiện giữa tuyết trắng tựa như tiên tử đứng ngây ngốc nhìn nàng.
" Nguyệt Nhi?" Giang Ngọc ngơ ngác nhìn Đổng Thúy Trúc tươi đẹp mỹ lệ, nhẹ giọng gọi.
" Bệ hạ, nàng thế nào lại ở chỗ này? Ở đây không phải lãnh cung sao?" Đổng Thúy Trúc không giải thích được nhìn Giang Ngọc, tiến lên khoác lấy cánh tay Giang Ngọc quan tâm nói: "Bệ hạ thần sắc không tốt, phải chăng đêm qua không ngủ ngon?"
Giang Ngọc lắc đầu mỉm cười, nắm lấy hai tay Đổng Thúy Trúc, khẽ chà xát sau đó đặt bên môi thổi nhiệt khí, nói: "Lạnh như thế Nguyệt Nhi đi ra ngoài sớm như vậy làm gì?"
Nhìn Giang Ngọc sủng nịch đối đãi, Đổng Thúy Trúc mềm nhẹ cười nói: "Ngủ không được, thức dậy thấy bên ngoài tuyết rơi, Nguyệt Nhi liền muốn ra ngoài xem một chút, ở Giang Nam đến bây giờ cũng không có thấy qua tuyết rơi, đặc biệt là hoa tuyết lớn như vậy."
" Phải không? A, vậy trẫm hôm nay sẽ cùng Nguyệt Nhi ngắm tuyết của Phương Bắc cũng rất tốt!" Giang Ngọc nhìn Đổng Thúy Trúc nở nụ cười mỹ diễm như thế, bỗng nhiên cảm thấy Đổng Thúy Trúc dường như có điểm nào đó không quá thích hợp, suy tư chốc lát mới kinh ngạc hỏi: "Nguyệt Nhi, hôm nay thế nào không đeo khăn che mặt?"
Đổng Thúy Trúc che miệng mỉm cười, mị nhãn liếc nhìn thần sắc kinh ngạc của Giang Ngọc: "Nguyệt Nhi bây giờ cũng đã gả cho bệ hạ làm phi, đã không cần tuân theo căn dặn của đạo sĩ kia nữa, sau này cũng không cần mang khăn che mặt che che lấp lấp nữa, bệ hạ cảm thấy như thế không tốt sao?"