Sai Loạn Hồng Trần

chương 157: thu phục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngọc Hồ Ly đi lên dao tháp, nhìn về phía hai người lúc này còn đang dây dưa, chỉ thấy bạch y nữ tử tên gọi Nguyệt Nhi lúc này đang gắt gao ôm lấy Tiêu Nhạc Nhi hồng y tuyệt diễm, dùng góc độ này thoạt nhìn giống như Tiêu Nhạc Nhi đang bị Nguyệt Nhi cô nương lửa nóng hôn môi, dây dưa không rõ.

" Các ngươi ở chỗ này làm gì?" Ngọc Hồ Ly tràn đầy hiếu kỳ nhìn về phía hai người, đặt câu hỏi.

Giang Ngọc từ lâu đã nghe thấy có người đến, lúc này liền mỉm cười thả Tiêu Nhạc Nhi đang giãy dụa trong lòng ra, xấu xa nhìn thoáng qua Tiêu Nhạc Nhi đầy mặt tức giận, chậm rãi xoay người phất tay áo nhìn về phía Ngọc Hồ Ly, uyển chuyển hành lễ nói: "Nguyệt Nhi tham kiến tả sứ đại nhân!"

...

Tiêu Nhạc Nhi trong lòng nóng giận, thấy bản thân thoát được ma chưởng của Giang Ngọc, cấp cấp thở dốc chốc lát, giương mắt đã thấy Ngọc Hồ Ly trêu đùa nhìn mình, trong lòng càng chán nản, liền mặt đỏ tai hồng tức giận trả lời: "Đã trễ thế này sư tỷ còn đến nơi này làm gì?"

Ngọc Hồ Ly thấy dáng vẻ quẫn bách khẩn trương của Tiêu Nhạc Nhi lúc này, lại nhìn bạch y nữ tử thần thái tự nhiên bên cạnh, trong lòng liên tưởng có thừa, cảm thán nói: "A, các ngươi có thể đến, lẽ nào ta lại không thể? Lẽ nào hai người các ngươi vừa thấy sư huynh không có mặt, liền ở đây làm ra chuyện tốt gì sợ bị người khác thấy?"

Tiêu Nhạc Nhi trong lòng căng thẳng, nâng kiếm cả giận nói: "Sư tỷ ngươi là có ý gì? Nói cho rõ ràng đi?"

Ngọc Hồ Ly đi đến bên cạnh Tiêu Nhạc Nhi, nhìn Tiêu Nhạc Nhi toàn thân trên dưới một lần, vẻ mặt trêu đùa, bĩu môi nói: "Giải thích thì giải thích, đêm hôm khuya khoắc Nhạc Nhi cùng Nguyệt Nhi cô nương không ở trong phòng nghri ngơi, lại vụиɠ ŧяộʍ chạy đến dao tháp này tư hội? Còn ôm ôm ấp ấp tình chàng ý thiếp!"

Tiêu Nhạc Nhi tức giận đến thần sắc xám ngắt, nói: "Sư tỷ chớ có nói bậy, ta, ta khi nào cùng nàng ôm ôm ấp ấp tình chàng ý thiếp?"

" Hừ, rõ ràng chính là vừa rồi ta tận mắt nhìn thấy, muội còn không thừa nhận?" Ngọc Hồ Ly đối với Tiêu Nhạc Nhi mạnh miệng không chút lưu tình, lại nghiêng đầu nhìn bạch y nữ tử vẫn lặng im không nói gì.

" Ngươi, mới không phải như ngươi nghĩ!" Tiêu Nhạc Nhi cắn môi phẫn nộ, không biết nên nói thế nào.

" Tả sứ đại nhân hiểu lầm, ta cùng với công chúa điện hạ chỉ là ở chỗ này nói chuyện phiếm mà thôi, cũng không làm gì khác." Giang Ngọc yểu điệu chỉnh lý lại tay áo trắng tuyết, nhìn về phía Ngọc Hồ Ly, thản nhiên trả lời.

" Phải không? Không biết rốt cuộc là nói chuyện phiếm hay là tâm tình?" Ngọc Hồ Ly hoài nghi nhìn về phía Tiêu Nhạc Nhi, âm dương quái khí nói.

Tiêu Nhạc Nhi hết đường chối cãi, cực kỳ phẫn nộ, cả giận nói: "Sư tỷ ngươi muốn nghĩ thế nào là chuyện của ngươi, hừ!" Nói xong xoay người dự định xuống khỏi dao tháp.

Ngọc Hồ Ly thấy Tiêu Nhạc Nhi bị mình chọc giận muốn bỏ đi, liền ngăn cản: "Sư muội chậm đã." Nói xong, xoay người đến phía sau cổ cầm, khom lưng lả lướt ngồi xuống, lại nói: "Sáng sớm hôm nay ở bên trong Ngọc Hương Lâu phát hiện tử thi của hai gia đinh, lại không thấy một tỳ nữ mới đến, lại thấy vết thương trên cổ hai thi thể rõ ràng là do Tuyết Hoa Thần Kiếm gây nên, không biết sư muội có gì muốn nói với sư tỷ sao?"

Tiêu Nhạc Nhi trong lòng run lên, suy nghĩ chốc lát, nói: "Không sai, hai cẩu nô tài kia là bị ta gϊếŧ thì đã sao!"

" Vì sao?" Ngọc Hồ Ly không giải thích được, sáng sớm nàng nhìn thấy vết thương trên cổ thi thể, liền biết nhất định là bị Tuyết Hoa Thần Kiếm độc nhất vô nhị của Tiêu Nhạc Nhi gây thương tích, nhưng không giải thích được nguyên nhân, không rõ Tiêu Nhạc Nhi vì sao phải gϊếŧ hai kẻ gia đinh thân phận hèn mọn này.

...

" Hừ, đều là việc tốt sư huynh làm, sư tỷ chẳng lẽ không biết sư huynh ở bên ngoài làm xằng làm bậy, dĩ nhiên cường đoạt dân nữ đến thỏa mãn tư dục của bản thân, Nhạc Nhi không quen nhìn nữ tử kia bị hắn giam trong phòng cả ngày khóc lóc tưởng niệm thân nhân, cho nên ta thả nàng."

...

Giang Ngọc nghe Tiêu Nhạc Nhi dĩ nhiên không cung khai ra nàng, mà gánh hết trách nhiệm lên người, trong lòng nhất thời sinh hảo cảm, ghé mắt gật đầu nhìn lại xem như tán thưởng.

Ngọc Hồ Ly thần sắc xấu xí, mi tâm nhíu chặt: "Lại có loại sự tình này? Ta thế nào không biết? Nhưng, cho dù Nhạc Nhi không quen nhìn cũng có thể nói với sư tỷ a? Ta sẽ bảo sư huynh thả nàng kia..."

Tiêu Nhạc Nhi bị Giang Ngọc nhìn thần sắc ửng đỏ, lại hung hăng trừng Giang Ngọc một cái, không muốn ở chỗ này tiếp tục nhiều lời, phất tay áo ngắt lời Ngọc Hồ Ly: "Nói cũng vô ích, sư huynh nếu đã che giấu sư tỷ thế nào sẽ nghe sư tỷ nói? Sư tỷ cũng có thể điều tra, dân nữ bị hắn nhốt trong viện nhiều vô số kể, hừ, sư huynh nếu muốn trách tội là ai đem mỹ nhân của hắn thả đi, bảo hắn đến tìm ta tính sổ đi." Nói xong, phất tay áo vội vã bỏ đi.

....

Giang Ngọc thấy Tiêu Nhạc Nhi bị chọc giận bỏ đi, âm thầm cười một tiếng, cúi người hành lễ nói với Ngọc Hồ Ly: "Tả sứ đại nhân chậm rãi ngồi đi, Nguyệt Nhi xin phép trở về phòng nghỉ ngơi trước." Nói xong liền nâng bước muốn rời khỏi dao tháp.

Ngọc Hồ Ly khẩy nhẹ cầm huyền, nhướng mày nhìn Giang Ngọc, nhỏ giọng nói: "Nguyệt Nhi cô nương trở về còn có thể ngủ được sao? Nghe nói cầm nghệ của cô nương không tệ, chi bằng đánh cho ta nghe một khúc, thế nào?"

Giang Ngọc dừng bước, mỉm cười, cúi người hành lễ: "Nếu như tả sứ đại nhân muốn nghe, Nguyệt Nhi tất nhiên tuân mệnh!" Nói xong, chậm rãi dời bước đến bên cạnh dao cầm, mỉm cười nhìn về phía Ngọc Hồ Ly vẫn đang ngồi phía sau dao cầm chỉ là di chuyển vị trí mà thôi.

Ngọc Hồ Ly thấy nữ tử này cũng không nhăn nhó ra vẻ, dĩ nhiên thật sự muốn đánh đàn cho nàng nghe, cũng vui vẻ nhích người nhường chỗ, vươn ngọc thủ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo: "Cô nương mời ngồi."

Giang Ngọc nghĩ xong, liền thoải mái kéo làn váy ngồi xuống bên cạnh Ngọc Hồ Ly, nâng cánh tay lên tấu khúc.

....

Tiếng đàn phiêu miểu, mười ngón vũ động, dung nhan tuyệt thế...

" Cô nương rốt cuộc là người phương nào? Ta biết ngươi cũng không mất đi ký ức, nếu không nhất định sẽ không nhận ra Tiêu Nhạc Nhi..." Ngọc Hồ Ly mắt lộ vẻ sáng tỏ nhìn về phía Giang Ngọc đang đánh đàn, chất vấn.

" Ta là người phương nào, vẫn xin tả sứ đại nhân đoán thử!" Giang Ngọc sóng mắt lưu chuyển, nheo mắt nhẹ giọng trả lời.

Ngọc Hồ Ly không giải thích được, liền đến gần Giang Ngọc, tinh tế đánh giá nữ tử đang đánh đàn bên cạnh mình.

Chỉ nghe cầm khúc động nhân, uyển chuyển đại khí tựa như nước chảy. Lại thấy nữ tử này mắt phượng khép hờ, khóe môi cong lên, không kiểu cách ra vẻ, lại ngạo nghễ phong nguyệt, thản nhiên tựa như một cơn gió. Phong thái dung mạo vì sao lại quen thuộc như vậy, càng đoán càng khiến Ngọc Hồ Ly nhịn không được mà kinh hãi...

" Ngươi không nhớ rõ? Tả sứ đại nhân còn từng đánh đàn ngâm xướng cho ta nghe đây! Ha ha..." Nữ tử nhắm mắt, mở miệng thản nhiên tự đắc cười nói.

Ngọc Hồ Ly nghi hoặc không giải thích được không biết khi nào đã đánh đàn xướng khúc cho nữ tử này nghe? Lại nhìn người trước mặt, chỉ thấy đôi mắt to cùng đôi mày rậm, tính cách không màn tiểu tiết, bề ngoài lại quen thuộc như thế, khí thế kiệt ngạo vô lễ phát ra từ bản chất....

Ngọc Hồ Ly nhất thời run lên, đây, người đánh đàn trước mặt chẳng lẽ là Giang Ngọc tuấn tú hào hiệp, lại phóng túng đa tình! Nếu không phải nàng ấy còn có thể là người nào lại có khí thế thần vận như vậy!

" Giang, Giang Ngọc?" Ngọc Hồ Ly thất kinh đưa tay chỉ vào nữ tử trước mặt, sợ hãi nói: "Ngươi là Giang Ngọc?"

Tiếng đàn đột ngột đình chỉ, Giang Ngọc hai tay nhất thời đè trên dao cầm, thoáng chốc cắt đứt tiếng đàn tuyệt vời. Chậm rãi nheo mắt xoay mặt lại, nhướng mày mị khí sinh sôi nhìn nữ tử đã nhận ra nàng, biểu tình có vẻ khó có thể tin, nhẹ giọng than thở: "Thế nào, Tâm Lan rốt cuộc nhận ra ta rồi? Ha ha ha." Giang Ngọc kéo tay áo yêu mị che khuất nửa khuôn mặt, ngửa đầu cười liên tục, mị hoặc chúng sinh...

Lúc này công lực của nàng đã khôi phục, hơn nữa còn tăng tiến không ít, hẳn là do kỳ ngộ trước đây giúp đỡ, có khả năng hồi phục rất nhanh, công lực không những hồi phục còn tăng thêm một bậc. Hiện nay nàng không sợ bị thế nhân biết được thân phận thật sự của nàng, nàng đã thua một lần, quyết sẽ không lại ngu ngốc thua lần thứ hai.

....

" Thế nào sẽ là ngươi? Ngươi còn sống?" Ngọc Hồ Ly hoảng trương hướng phía sau lui lại vài bước, tuyệt sắc giai nhân trước mặt sẽ là Giang Ngọc, thực sự khiến nàng cảm thấy kinh hãi.

Ngọc Hồ Ly khó có thể tin, nàng vẫn cảm thấy Nguyệt Nhi cô nương này không phải người bình thường, nhưng không hề nghĩ nữ tử này dĩ nhiên sẽ là đế vương Giang Ngọc...

" Ta dĩ nhiên sống! Ngươi rất thất vọng sao?" Giang Ngọc đưa tay kéo lấy Ngọc Hồ Ly đang lui về phía sau, trên cao nhìn xuống, trầm giọng nói: "Tâm Lan muốn đi đâu? Ngươi không phải còn muốn nghe ta đánh đàn cho ngươi sao?"

Ngọc Hồ Ly bị Giang Ngọc bắt lấy cổ tay, Giang Ngọc dùng lực mạnh mẽ kéo gần khoảng cách giữ hai người, làm cho hai người có thể thẳng tắp nhìn vào mắt nhau, Ngọc Hồ Ly nhìn vào đôi hắc đồng yêu mị kia, thấp thỏm lo âu nghi hoặc nói: "Ngươi thế nào sẽ, sẽ trở thành nữ tử?"

" Trở thành nữ tử? Ha ha, Giang Ngọc ta vốn là một nữ tử, thế nào? Ngươi bị hù dọa rồi?" Giang Ngọc khẽ động khóe môi.

" Điều này sao có thể?" Ngọc Hồ Ly kinh ngạc thất sắc, loại tình huống này hoàn toàn khiến nàng không kịp chuẩn bị, ngoài dự liệu của nàng.

" Vì sao không thể?" Giang Ngọc cười xấu xa, buông lỏng cổ tay của mỹ nhân, đứng dậy biểu tình băng lãnh hỏi ngược lại.

"Chuyện này..." Ngọc Hồ Ly á khẩu không trả lời được, không biết biện giải thế nào.

Đúng vậy, Giang Ngọc là nam hay nữ liên quan gì đến nàng, nhưng, bây giờ tình hình như vậy có lẽ bất luận kẻ nào trên đời này đều khó có thể tin tưởng, đế vương của Nam Thống dĩ nhiên sẽ là một nữ tử! Hơn nữa hơn nữa cưới công chúa, thê thiếp, hưởng hết tề nhân chi phúc.

...

" Ta nên gọi ngươi là Thu Tâm Lan? Hay là Ngọc Hồ Ly? Hoặc là tả sứ đại nhân? Hay là hoàng hậu nương nương của trẫm?" Giang Ngọc trêu tức lạnh lùng hỏi.

Ngọc Hồ Ly nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh trở lại, cúi đầu suy tư chốc lát, ngẩng đầu dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt Giang Ngọc, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ bớt giận, ta biết bệ hạ nhất định là hận chết hành vi của Tâm Lan, nhưng ngươi còn nhớ rõ ngày ấy trên Tuyết Phong Nhai là ta âm thầm trợ giúp ngươi phá trận pháp thiên la địa võng của sư huynh hay không? Tâm Lan lúc đó là liều chết cứu giúp bệ hạ!"

Giang Ngọc nhíu mày hồi tưởng đến tình cảnh lúc đó, quả thật là có người âm thầm tương trợ nàng cùng Giang Trí Viễn, các nàng mới có thể không đến mức bị bốn mặt cơ quan nghiền ép trở thành thịt vụn, thì ra dĩ nhiên là Thu Tâm Lan âm thầm giúp đỡ. Giang Ngọc không giải thích được, hỏi: "Ngươi vì sao phải giúp ta?"

Thu Tâm Lan cũng chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nói: "Tâm Lan kỳ thực cũng không quen nhìn hành vi của sư huynh, giúp kẻ xấu làm điều ác, thế nhưng ta đâm lao phải theo lao, thẹn với bệ hạ."

" Hừ!" Giang Ngọc nhẹ giọng hừ một tiếng, trong lòng nàng biết Ngọc Hồ Ly rất giỏi ngụy trang, nàng có thể tin tưởng mới là lạ. Nhưng hiện tại nếu như muốn diễn vậy Giang Ngọc nàng tất nhiên cũng sẽ phụng bồi. Nghĩ vậy, nàng cười khẽ nhìn Ngọc Hồ Ly, nói: "Nga, nếu Tâm Lan muốn hối cải, trẫm cũng sẽ chuyện cũ sẽ bỏ qua, ta có thể xóa bỏ những chuyện không hay xảy ra trước đó, những lợi ích Vệ Trường Phong hứa hẹn cho ngươi, Giang Ngọc ta càng có thể cho ngươi nhiều hơn gấp bội."

Nghe Giang Ngọc nói, Ngọc Hồ Ly mị nhãn sáng ngời, tâm tư vừa chuyển, thản nhiên nói: "Bệ hạ lời này có thật không?"

Giang Ngọc ngẩng đầu cười nói: "Quân vô hí ngôn!"

" Tốt lắm, Thu Tâm Lan ta nguyện ý quy thuận bệ hạ!"

Gió đêm se lạnh, hai bóng người lộ vẻ quỷ dị khó lườn......

Truyện Chữ Hay