Ánh sáng trăng vô thần đêm thu tối,
Dao song trống trải mỹ nhân lệ.
Không biết lúc này quân ở đâu,
Lo lắng suy tư thời khắc trông mong.
Nam Cung Diễm tĩnh tọa trước đó cửa sổ, trong tay nắm chặt khăn lụa, châu lệ không ngừng rơi xuống.
Nghĩ Giang Ngọc đã xuất cung hơn nửa tháng, cũng không biết Giang Ngọc phải chăng đã tìm được hoàng hậu Nam Cung Tố Nhị, vì sao đến nay ngay cả Giang Ngọc cũng mất tích không thấy, bặt vô âm tính, sinh tử không rõ khiến Nam Cung Diễm nàng lo lắng không ngớt. Bây giờ nàng cùng thái úy và Lữ đại nhân phong tỏa tin tức bệ hạ mất tích, chỉ nói bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương cải trang di hành dân gian thể nghiệm và quan sát dân tình. Nhưng đại sự như hoàng đế mất tích nhất thời nửa khắc còn giấu diếm được, mà nếu thời gian dài làm sao có thể lừa gạt được thiên hạ...
Nam Cung Diễm càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, không nhịn được ngẩng đầu nhìn trăng lau lệ ngân, trầm thấp nói: "Ngọc, nàng rốt cuộc đang ở phương nào? Vì sao còn không trở về? Nàng cũng biết Diễm Nhi vì nàng mà sống một ngày như một năm..."
....
Ngày thứ hai, Giang Ngọc cuối cùng lấy lại một chút tinh thần, liền nóng lòng ra cửa xem xét Ngự Long sơn trang này một phen, trong lòng nàng kết luận Nhị Nhi nhất định là bị giấu ở nơi này.
Thị nữ Ngọc Liên ở bên cạnh chiếu cố Giang Ngọc rửa mặt chải đầu một phen, Ngọc Liên đỡ Giang Ngọc ngồi trước gương đồng, thay Giang Ngọc sơ một búi tóc cắm vài cây châu sai, đạm nhạt tô son điểm phấn.
Giang Ngọc vốn là không muốn, nhưng bây giờ tất nhiên phải giấu diếm thân phận, liền phải lấy đại cục làm trọng, cẩn thận hành sự, đại trượng phu co được dãn được, huống hồ Giang Ngọc nàng cũng thực sự không phải là đại trượng phu.
Ngọc Liên nhìn mỹ nhân chính tay mình trang dung trong gương, đôi mắt phát sáng, hài lòng vỗ tay nói: "Nguyệt Nhi cô nương lớn lên thực sự xinh đẹp, công tử nhà ta thấy được nhất định vô cùng thích cô nương."
Giang Ngọc khẽ nhíu mày có chút lạnh nhạt, nhưng chỉ thoáng chốc liền thay bằng vẻ mặt tươi cười, ôn hòa nâng tay nghi hoặc hỏi Ngọc Liên: "Thích? Công tử nhà ngươi không phải cùng sư muội của hắn là một đôi rồi sao?"
Ngọc Liên mỉm cười, cúi đầu nhỏ giọng kề tai nói: "Cô nương không biết, công tử nhà ta là người làm đại sự, không chỉ có phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái lại là người thích mỹ nhân, tuy phong lưu nhưng cũng là người yêu hoa tiếc hoa, cô nương nếu như có thể may mắn chiếm được sự sủng ái của công tử, nhất định cả đời vinh hoa phú quý hưởng dụng không hết...." Ngọc Liên thần sắc hướng tới, nhẹ giọng căn dặn Giang Ngọc.
Nghe nàng nói, nội tâm Giang Ngọc tức giận hừ một tiếng, chán ghét đối với Vệ Trường Phong càng thêm sâu đậm. Giang Ngọc nàng mặc dù cũng phong lưu yêu mỹ nhân, nhưng đều là phát ra từ chân tâm, lưỡng tình tương duyệt, lại không phải loại người hái hoa chà đạp người khác. Nam tử dơ bẩn như vậy sao có thể xứng đôi với Nhị Nhi! Giang Ngọc ghé mắt nhìn thấy Ngọc Liên vẫn đang nồng đậm hướng tới kể nhiều chuyện tốt về Vệ Trường Phong, liền thở dài một tiếng hỏi ngược lại: "Ngọc Liên, ngươi thích công tử nhà ngươi?"
Ngọc Liên bị Giang Ngọc hỏi đúng tâm khảm, đỏ mặt cúi đầu ngượng ngập nói: "Nô tỳ, nô tỳ, ai, cô nương không biết, nữ tử trong Ngự Long sơn trang này có người nào không thích! Không muốn bay lên cành cây biến thành Phượng Hoàng! Nhưng, nhưng, Ngọc Liên tướng mạo không tốt..." Ngọc Liên rũ mi, thương tâm thất vọng che đi vết bớt màu nâu đen trên má phải, khổ sở nói: "Ngọc Liên bộ dạng xấu xí, công tử sao có thể để ý đến ta!"
Giang Ngọc lắc đầu, cảm thán địa vị nam tôn nữ ti, lại thở dài, nói: "Ngọc Liên là cô nương tốt, là công từ nhà ngươi có mắt không tròng không nhìn thấy chỗ tốt của ngươi."
Giang Ngọc ngôn từ ngay thẳng khiến Ngọc Liên có chút giật mình ngây người, thấy Giang Ngọc không đồng ý đứng dậy mỉm cười nói: "Ngọc Liên, hôm nay khí trời không tệ,ta muốn ra ngoài đi dạo một chút, xem phong cảnh của Ngự Long sơn trang, có được không?"
Ngọc Liên thần sắc khó xử, Giang Ngọc lại mỉm cười nói: "Nếu ngươi lo lắng, liền đi cùng ta một lúc là được rồi."
Ngọc Liên suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Vậy cô nương không nên đi xa, ở xung quanh đây đi một chút là được rồi."
"Được." Giang Ngọc gật đầu đáp ứng, xoay người chắp tay đi ra ngoài cửa.
Giang Ngọc cất bước đi xa, Ngọc Liên vội vã lấy lại tinh thần, nhấc làn váy hô hai tiếng tiểu thư liền theo sát phía sau.
....
Tường trắng ngói xanh, long mạch kéo dài, rất khí thế! Hảo danh tác!
Ngươi xem biệt viện này, các đình viện làm nổi bật lẫn nhau, có thể so với với hoàng cung đại nội, thâm cung Lục Viện. Đây cũng không phải một công trình một sớm một chiều có thể kiến thành! Vệ Trường Phong quả thật là biết hưởng thụ, Vệ gia này cũng chân thật có quá khứ từng tham quan xưa nay chưa từng có, có lượng tài phú lớn để kiến tạo ra Ngự Long sơn trang khí thế bực này, có lẽ bọn hắn căn bản không đặt triều đình ở trong mắt!
Giang Ngọc đứng trên dao tháp chắp tay quan sát Ngự Long Sơn Trang trong lòng thán phục không ngớt. Ngọc Liên lo lắng ở một bên thúc giục Giang Ngọc mau theo nàng trở lại, nơi đây chính là sơn trang cấm địa, chỉ dành cho Vệ Trường Phong cùng sủng thiếp du ngoạn hưởng lạc, bây giờ Giang Ngọc lại dám không nghe khuyên bảo cố ý đến đây. Ngọc Liên thực sợ bị liên lụy chịu phạt, trong lòng âm thầm hối hận vì sao vừa rồi lại đáp ứng Nguyệt Nhi cô nương tùy hứng làm bậy này theo nàng ra ngoài tản bộ, lần sau quyết không thể làm loại việc ngốc nghếch này.
....
" Đạo trưởng, hừ, hiện tại Thông Châu đã phá, lại có Đông Doanh tương trợ chúng ta, nếu như lúc này chúng ta loan tin Giang Ngọc đã chết ra ngoài, vương triều Nam Thống trên dưới nhất định rối loạn! Đến lúc đó chúng ta dùng danh nghĩa của Vĩnh Ninh công chúa đến khống chế triều chính, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên!" Vệ Trường Phong nhìn về phía Vô Tướng đạo trưởng, định liệu trước mà tự nói.
Vô Tướng đạo nhân lắc đầu, vuốt chòm râu, trầm giọng nói: "Còn chưa đến thời cơi, lão phu đêm qua xem tinh tượng, nhìn thấy đế vương tinh vẫn chưa rơi xuống, chỉ là lúc sáng lúc tối, đó là điềm đại hung, nhưng cũng có thể là thời điểm phản kích, công tử lúc này nhất định phải cẩn thận, trăm triệu không thể nóng vội, bằng không sợ rằng sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nên có khí chất của đế vương một chút."
Vệ Trường Phong có chút bất mãn, hừ lạnh một tiếng hỏi ngược lại: "Sao còn không phải thời cơ? Còn muốn Vệ Trường Phong ta chờ đến khi nào?"
Vô Tướng đạo nhân khẽ cười một tiếng, tràn đầy tự tin nói: "Công tử trước an tâm đừng nóng vội, nói nhanh cũng nhanh, thời cơ vừa đến, lão phu nhất định giúp công tử lên như diều gặp gió! Nhưng lúc này thiên cơ không thể tiết lộ, không cần lo lắng, công tử chỉ cần có thể nghe theo lão phu, thận trọng, việc xưng đế nhất định không xa!"
....
Một trận mây đen kéo đến, tiếng sấm đinh tai...
Vô Tướng đạo nhân nhíu mày giương mắt nhìn lên bầu trời, thần sắc ngưng trọng cấp cấp bấm tay tính toán, trong miệng thì thào lẩm bẩm vài câu.
Vệ Trường Phong nhìn bầu trời một chút, lại nhìn Vô Tướng đạo nhân nhíu mày bấm ngóntay, trong lòng không giải thích được: "Đạo trưởng, có gì không thích hợp sao?"
Thoáng chốc, Vô Tướng đạo nhân nhíu mày trả lời: "Tại sao có thể như vậy? Công tử, Ngự Long Sơn Trang này là nơi phong thủy tốt nhất để thiết trí Tá Long trận pháp, ngăn cản long tuyền, mà nay tại sao bỗng nhiên có xu hướng nghịch chuyển! Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?"
Vệ Trường Phong nghe lời ấy, nhíu mày nhìn xung quanh, không giải thích được: "Đạo trưởng phải chăng quá mức khẩn trương? Đây không phải chỉ là vài tiếng sấm thôi sao, vài cụm mây đen lướt qua! Điều này sao sẽ là phá trận pháp của đạo trưởng, ha ha..."
Lúc Vệ Trường Phong đang tự trấn an bản thân, chỉ nghe Vô Tướng đạo nhân nghi hoặc nói: "Ai, công tử, đó là người phương nào?"
Vệ Trường Phong theo ánh mắt của Vô Tướng đạo nhân nhìn lại, thấy phía trước trên tháp dao đứng hai bóng người, chợt cả giận nói: "Lớn mật, thế nào sẽ có người dám trái lệnh của ta tự ý leo lên dao tháp!" Nói xong, phất tay áo liền đi về phía dao tháp.
....
Ngọc Liên vừa đấm vừa xoa hù dọa Giang Ngọc, hy vọng nàng mau chóng theo mình trở lại, chỉ tiếc nữ tử này lại mềm cứng không ăn, vẫn đứng trên dao tháp nhìn đông nhìn tây, lắc đầu không nói.
Giang Ngọc tinh tế quan vọng Ngự Long Sơn Trang quy mô khổng lồ này, cẩn thận đánh giá huyền cơ trong đó, đang suy đoán Nam Cung Tố Nhị rốt cuộc bị giam ở nơi nào, làm sao mới có thể tìm được Nhị Nhi.
....
" Người phương nào dám tự ý lên dao tháp!" Một tiếng nộ quát khiến Giang Ngọc thoáng chốc lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, thấy là Vệ Trường Phong và Vô Tướng đạo nhân từ bậc thiềm đi lên.
Vệ Trường Phong đi lên dao tháp, trong lòng tức giận ngẩng đầu nhìn về phía hai người đứng trên tháp, nhìn thấy dĩ nhiên là Nguyệt Nhi cô nương được hắn cứu trở về.
Chỉ thấy Nguyệt Nhi cô nương mặc váy dài lụa trắng, đầu vãn bàn long vân hãi kế, mi tâm dán một đoán mỹ nhân hoa kim sắc, mi mục như nước, mị nhãn như sao, đôi môi đỏ chọc người ghé mắt mơ màng, hai lọn tóc buông xuống lay động theo gió, dây buộc tóc phất phới, thực sự là mỹ nhân tựa như trích tiên, thật sự mỹ diễm. Vệ Trường Phong chỉ thoáng nhìn đã bị mỹ cảnh trước mắt làm chấn động, phong mạo thoát tục khiến người cảm thán, thực sự là cảm tạ ông trời đã để hắn cứu được một mỹ nhân như thế, quả thật là diễm phúc a...
Giang Ngọc thấy Vệ Trường Phong ngơ ngác nhìn mình, trong lòng lạnh nhạt, đè nén tâm hoả, đơn giản hành lễ thản nhiên nói: "Ra mắt công tử, là Nguyệt Nhi ở trong phòng quá buồn chán, muốn ra ngoài tản bộ một chút, không nghĩ lại xông vào cấm địa của công tử, xin công tử thứ tội cho Nguyệt Nhi!"
Vệ Trường Phong thấy Nguyệt Nhi hành lễ với mình, vội vàng thu hồi thần sắc bước nhanh tiến lên đỡ lấy nàng, khoát tay lên vai mỹ nhân, cười nói: "Người không biết không có tội, cô nương nếu như ở trong phòng buồn chán, liền để các nô tỳ dẫn ngươi ra ngoài đi dạo một chút, Ngự Long Sơn Trang của ta rất nhiều mỹ cảnh, nhất định khiến cô nương hài lòng."
Giang Ngọc xoay người né tránh bàn tay đáng ghét kia, đi đến trước lan can, mỉm cười trả lời: "Sơn trang này quả thực không tầm thường, giống như thiên cung thánh uyển, khiến Nguyệt Nhi rất thán phục."
Vệ Trường Phong thoả mãn mỉm cười, lại tiến lên ôm lấy thắt lưng Giang Ngọc, dán sát bên má nàng, cười nói: "Thích? Vậy mỹ nhân liền lâu dài ở tại chỗ này, bầu bạn cùng Vệ Trường Phong ta, thế nào?"
Giang Ngọc nâng tay chán ghét đẩy Vệ Trường Phong ra xa một chút, ngẩng đầu nhìn xa xôi, cong môi mỉm cười: "Công tử nói đùa, Nguyệt Nhi lúc này không nhớ quá khứ, thân thế bất minh, làm sao có thể xứng với công tử."
Vệ Trường Phong tăng lực đạo trên tay, kéo gần khoảng cách giữa hai người, si mê nhìn về phía mỹ nhân trong lòng, cười nói: "Xứng hay không tất cả đều là do ta nói mới tính, chỉ cần Nguyệt Nhi thích thì có thể thoải mái ở lại Ngự Long Sơn Trang này, danh chính ngôn thuận làm nữ nhân của Vệ Trường Phong ta, cả đời vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết, ha ha ha."
Vệ Trường Phong tràn đầy tự tin cười nói, lại không biết của hàn lãnh như băng đang lặng yên căm tức nhìn hắn.