Sai Loạn Hồng Trần

chương 138: vịnh công chúa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lần này chuyển biến, đặc sứ thật không ngờ, nhất thời không giải thích được, vội hỏi: "Nhận làm ngự muội? Bệ hạ không phải muốn cưới công chúa điện hạ của bọn ta sao?" Đặc sứ Liêu Quyết lại suy nghĩ một chút, cho rằng đế vương của Nam Thống ghét bỏ công chúa của hắn, vội vàng nâng khóe môi dùng ngữ âm làn điệu phô trương nói: "Bệ hạ là sợ Vĩnh công chúa của nước chúng ta không xứng với bệ hạ? Nếu là như vậy, xin bệ hạ không cần lo lắng. Vĩnh công chúa của bọn ta tài nghệ song toàn, kinh thông ngôn ngữ của sáu nước, trên thông thiên văn, xuống tường địa lý, còn xinh đẹp xuất chúng, tuyệt đối xứng với bệ hạ...."

Đặc sứ còn đang tiếp tục khoe khoang, Giang Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu ngắt lời nói: "Đặc sứ hiểu lầm, trẫm cũng không phải ghét bỏ công chúa, mà chỉ là không muốn dùng phương thức liên hôn, như thế đối với công chúa của quý quốc lẫn hai nước chúng ta mới có lợi nhất."

Nghe nói lời ấy, đặc sứ vội vàng đứng dậy nói: "Bệ hạ, hôn thư của bọn ta cũng đã ban xuống, toàn quốc trên dưới không người nào không biết Vĩnh công chúa đã là nương nương của Nam Thống, bây giờ thay đổi sẽ tổn hại đến danh tiết của công chúa..."

Giang Ngọc than nhẹ, thầm nghĩ nếu như nàng thực sự là kiên trì cưới Vĩnh công chúa này, như vậy mới khiến nàng ấy hối hận cả đời, việc này nếu như mềm không được, vậy cũng chỉ có thể cưỡng chế giải quyết, nàng liền nói: "Việc này trẫm đã cùng hoàng hậu làm ra quyết định, danh tiết của công chúa điện hạ tuyệt đối sẽ không bị hao tổn, trong đại điển của vương triều, trẫm sẽ thông cáo thiên hạ cùng công chúa của quý quốc kết nghĩa kim lan, nhận nàng làm ngự muội."

...

Trong Trắc Ninh Cung, đặc sứ vẻ mặt ngượng nghịu bẩm báo lại những lời đế vương Nam Thống đã nói hôm nay cho nữ tử tập trung thêu thùa. Nữ tử ngồi trước bàn đá cẩm thạch toàn thân y phục dị tộc màu lam nhạt, thon gầy ôn nhu, một viên hồng chí giữa mi tâm càng lộ ra vẻ kiều mị, nghe đặc sứ nói, biểu tình phiêu hốt, nhìn không ra tâm tư. Đặc sứ cả giận: "Công chúa, hoàng đế Nam Triều này không biết làm như thế nào, nói muốn hủy bỏ hôn sự, nhận điện hạ làm ngự muội, thần thật sự không rõ, với dung mạo cùng tài hoa của công chúa điện hạ hắn tại sao còn không biết đủ, ai, điện hạ người xem việc này phải làm thế nào mới tốt? Thần nghĩ điện hạ không nên ủy khuất bản thân gả đến Nam Thống này, nơi này có cái gì tốt đẹp, nếu như điện hạ nguyện ý, cựu thần trở lại thỉnh cầu thái hậu..."

Nữ tử đang thêu hoa nghe nam nhân nói xong, chậm rãi ngẩng đầu nhợt nhạt mỉm cười, không nhanh không chậm cắt đứt lời nói của hắn: "Tiêu Tả Sứ đừng tức giận, đừng nóng vội, người ta đã làm ra quyết định này, nhất định là có nguyên nhân khác, ngươi giúp ta cầu kiến bệ hạ của Nam Thống, việc này vẫn nên do ta tự mình xử lý cho thỏa đáng." Nói xong, nữ tử buông việc trong tay, lại sai người truyền thị nữ dạy thêu thùa đến, giống như chuyện gì cũng không xảy ra tiếp tục học tập lễ nghi trong cung...

Ngày hôm đó, Giang Ngọc cùng Giang Trí Viễn từ Nam Viễn Điện nghị sự trở về, đi ngang qua hành lang của Kinh Linh Viên, chợt nghe thấy tiếng sáo du dương chợt xa chợt gần, Giang Ngọc nhịn không được dừng chân nghiêng tai lắng nghe, quay đầu lại nói với Giang Trí Viễn ở bên cạnh: "Trí Viễn, đây là người phương nào đang thổi sáo?"

Giang Trí Viễn nhíu mày suy tư, Linh Viên vẫn là cấm địa hoàng thất, thời gian này sao lại có người thổi sáo ởi nơi đây? Nàng liền lắc đầu khó xử nhìn về phía Giang Ngọc: "Thần cũng không biết."

Giang Ngọc khẽ nhếch môi mỉm cười, nhìn về hướng phát ra tiếng sáo, hừ nhẹ một tiếng nói: "Nghe giai điệu thanh thấu như nước, trẫm thật muốn xem rốt cuộc là ai dám ở nơi đây thổi ra tiếng sáo như thế." Nói xong, liền đi về phía phát ra tiếng sáo, Giang Trí Viễn vẻ mặt lo lắng, vội vàng đuổi theo.

....

Đầu cùng của hành lang, một lam y nữ tử nhàn nhã tựa vào lan can của lương đình, đầu đội châu quang cẩm bố vô cùng tinh xảo, khẽ nâng sáo trúc trong tay, lưu sướng mà thổi khúc, làn điệu du dương day dứt.

Giang Ngọc chậm rãi đến gần, không dám quấy rầy, thấy rõ bóng lưng thon gầy của nữ tử thổi sáo. Lắng nghe từ khúc, chỉ cảm thấy làn điệu du dương trằn trọc có chút đại khí, trong lòng thật sử yêu thích, lại thấy người này ăn mặc không giống người trong cung, cũng không giống như nữ tử bình thường, thật sự không giải thích được, liền nhìn về phía Giang Trí Viễn, biểu tình dò hỏi.

Giang Trí Viễn biết Giang Ngọc muốn hỏi gì, nghiêng đầu nhìn y phục của nữ tử thổi sáng, thần sắc bất định, lát sau mới chậm rãi đến gần bên tai Giang Ngọc, nhẹ giọng nói: "Hẳn là công chúa điện hạ của Liêu Quyết."

Nghe nói đó là công chúa của Liêu Quyết, Giang Ngọc nhíu mày, nghiêng mắt nhìn bóng lưng của vị công chúa điện hạ này, vốn tưởng rằng Liêu Quyết thể chất đều là cao lớn cường tráng, không nghĩ đến vị công chúa điện hạ lại có vóc dáng uyển chuyển, huệ chất lan tâm. Lúc này, tại nơi đây chớ không phải là cố ý dẫn dụ Giang Ngọc nàng đến đây chứ, nàng cười khẽ một tiếng, xoay người lại ung dung ngồi xuống một chiếc ghế tron đình, lẳng lặng nhắm mắt thưởng thức tiếng sáo, nàng muốn xem nữ tử dị quốc này rốt cuộc muốn như thế nào.

Giang Trí Viễn sợ là sẽ xảy ra chuyện gì, không dám đi xa, cũng đứng cách đó không xa cảnh giác chờ Giang Ngọc, trong lòng trong lòng đã tinh tế suy đoán ý đồ của công chúa Liêu Quyết kia.

...

Theo làn điệu về cuối, tiếng sáo nhẹ dần, nàng kia cuối cùng ngân lên một tiếng thật dài, lúc muốn đứng dậy rời đi, lại bỗng nhiên bị tiếng vỗ tay trống rỗng vang lên hù dọa, vội vàng quay đầu nhìn lại...

Giang Ngọc lại bị tiếng sáo hấp dẫn, nàng vốn dĩ thật sự yêu thích âm luật, nữ tử này tấu khúc hiển lộ vẻ phóng khoáng rồi lại mang theo tâm tình của người thổi, khiến người nghe bị cuốn hút, cũng theo quán tính kìm lòng không được mà vỗ tay khen ngợi. Giang Ngọc thoáng chốc đứng dậy đến gần nữ tử vừa thổi sáo, cao giọng vỗ tay khen ngợi: "Hảo âm luật, hảo từ khúc, công chúa điện hạ quả nhiên là tài nghệ xuất chúng!"

Nữ tử dừng bước, chậm rãi giương mắt nhìn Giang Ngọc, rồi lại vội vàng cúi đầu hành lễ với Giang Ngọc: "Vịnh Nhi tham kiến bệ hạ..."

Giang Ngọc mỉm cười nâng tay ý bảo người đứng lên, nói: "Công chúa điện hạ không cần giữ lễ tiết, mau mau đứng dậy." Nói xong lại nói tiếp: "Trẫm bận rộn chính sự, đối với công chúa điện hạ có phần chậm trễ, điện hạ lần này đến Nam Thống ta du ngoạn vui chơi lâu một chút, trẫm cũng có thể tận tình địa chủ."

Công chúa Liêu Quyết thoáng dừng lại, một tay cầm sáo, cúi người trả lời: "Đa tạ ý tốt của bệ hạ, Vịnh Nhi lần này đến là được sự mong đợi của bách tính Liêu Quyết, chung thân toàn tâm toàn ý hầu hạ bệ hạ, mới có thể báo đáp sự khoang dung nhân từ của bệ hạ đối với Liêu Quyết ta..."

" Không cần..." Giang Ngọc ngắt lời công chúa Liêu Quyết, thầm nghĩ, chung thân này Giang Ngọc nàng tiếp nhận không nổi, liền cười nói: "Công chúa điện hạ cũng không tất phải như thế, hiện nay hai nước chúng ta đã cùng một thể, gắn bó như huynh đệ, không cần dùng phương thức hòa thân cổ hủ này làm lỡ chung thân. Trẫm đã nói với đặc sứ của quý quốc, trẫm là muốn cùng công chúa điện hạ kết nghĩa kim lan, nhận nàng làm ngự muội, nhưng không biết công chúa có ghét bỏ hay không?"

Giang Ngọc ngữ khí kiên quyết, không thể hoài nghi, nàng vốn là muốn trực tiếp khiến ý đồ của công chúa kia nghẹn trở lại, khiến nàng ấy không có cách nào ứng phó chu toàn. Không ngờ công chúa điện hạ kia dĩ nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Giang Ngọc, ngữ khí mềm nhẹ dịu dàng nhưng vô cùng kiên định, hỏi ngược lại: "Bệ hạ làm sao biết Vịnh Nhi gả cho bệ hạ chính là làm lỡ chung thân?"

Giang Ngọc vốn không ngờ tới nữ tử nhu nhược bực này lại có can đảm ngẩng đầu đối diện cùng nàng, hơn nữa còn ngữ khí bất khuất hỏi ngược lại, nàng liền nheo mắt biểu tình nghiêm túc đánh giá vị công chúa cao gầy nhu nhược trước mắt.

Nhìn chốc lát, Giang Ngọc nhíu mày nghi hoặc, chỉ thấy lam y nữ tử trước mặt tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, dáng vẻ nhu mị, giữa mi tâm có một viên mỹ nhân chí anh hồng mê người, ngữ điệu dịu dàng không kiêu ngạo không siểm nịnh. Dung mạo bực này thật sự khiến Giang Ngọc quen thuộc, ngoại trừ trang phục có biến hóa rất nhỏ, đây thật sự chính là muội muội của Tiếu Dũng - Tiếu Nhạc Nhi.

Họ Tiếu, Tiếu cùng Tiêu lại đồng âm, Giang Ngọc nàng sao lại ngốc như thế.

Đã sớm phát hiện huynh muội Tiếu thị này có chút cổ quái, thì ra là nàng vẫn bị hai huynh muội họ che mắt, bị người lợi dụng. Nghĩ đến đây, Giang Ngọc nhíu mày nhìn công chúa Liêu Quyết, trầm giọng cười nói: "Nàng, dáng vẻ của công chúa điện hạ cực kỳ tương tự một người trẫm quen biết, không biết điện hạ có quen biết hai huynh muội Tiếu thị kinh doanh tơ lụa?"

Công chúa Liêu Quyết nghe Giang Ngọc nói không chút hoang mang, nhu mì mỉm cười ngẩng đầu hành lễ với Giang Ngọc, không nhanh không chậm nói: "Bệ hạ hảo nhãn lực, còn nhớ rõ hai huynh muội bọn ta, Vịnh Nhi lúc đó là bởi vì thân phận mới phải che dấu danh tính, cũng không phải cố ý lừa gạt bệ hạ, hy vọng bệ hạ đừng không nên trách huynh muội bọn ta!"

Giang Ngọc nghe nữ tử này thoải mái thừa nhận thân phận của bản thân, biết nàng chính là Tiếu Nhạc Nhi, nhớ đến trước đây cùng nữ tử ngang ngược này từng có tiếp xúc, cùng với việc hồ đồ lúc say rượu, tiếp đó là hai nước đối nghịch nhưng thân phận của Giang Ngọc nàng vẫn không bị bại lộ, biết nàng ấy cũng không tiết lộ thân phận của nàng, trong lòng cảm kích, nhưng cũng nghi hoặc nếu như nàng ấy đã biết thân phận thật sự của Giang Ngọc nàng, tội gì lúc này vẫn muốn cùng nàng liên hôn, sợ là có ý đồ khác, liền ngửa mặt cười lớn, lại cười nói với công chúa trước mặt: "Ha ha, thì ra là thế, điện hạ thì ra chính là Nhạc Nhi cô nương, nếu đã là quen biết, cũng không tất phải giữ lễ tiết như thế." Nói xong, lại nói: "Điện hạ hiện tại ở đây, nhưng không biết Tiếu huynh đệ lại ở nơi nào?"

Vịnh công chúa nâng mắt đối diện Giang Ngọc, ánh mắt ôn nhu, thầm nghĩ Giang Ngọc dĩ nhiên cũng rất nhớ Tiếu Dũng, liền nhẹ giọng nói: "Hắn là biểu ca của Vịnh Nhi, bây giờ đang ở Liêu Quyết, cũng rất tưởng niệm bệ hạ." Dừng một chút, lại nói: "Lúc đó để thuận tiện mới thay tên đổi họ, bây giờ bệ hạ cứ gọi nhũ danh của ta là Vịnh Nhi đi."

Thấy Vĩnh công chúa cử chỉ khéo léo, dịu dàng phóng khoáng, Giang Ngọc sững sốt, như có chút suy nghĩ mà nhìn nữ tử này, khẽ thì thầm: "Vịnh Nhi...." Trong lòng lại không giải thích được công chúa điện hạ này mặc dù hình dạng là Tiếu Nhạc Nhi, nhưng vì sao ngôn hành cử chỉ lại tương phản như vậy, cảm thấy rất khác biệt, lẽ nào trở lại thân phận công chúa dĩ nhiên ngay cả tính tình nóng nảy trước kia cũng thay đổi? Vốn dĩ Giang Ngọc nghĩ Tiếu Dũng mới là nhân vật chủ chốt, thật không ngờ nhân vật chân chính đứng phía sau lại là Tiếu Nhạc Nhi...

Truyện Chữ Hay