Sai Lầm Trong Quá Khứ

chương 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mãi tới buổi trưa, Ngân Kỳ tỉnh dậy và ngỡ ngàng khi thấy Diệp Thần Vũ đang gối đầu trên tay tựa vào giường nằm ngủ bên cạnh mình, ngủ rất say.

Đây là nhà hắn, hắn hết chỗ để ngủ rồi à???

Anh thoáng nghĩ như vậy. Nhưng khi anh nhìn xung quanh căn phòng bệnh thì đoán được, có lẽ cả đêm qua Diệp Thần Vũ đã chữa trị cho mình nên mất sức ngủ gục ở đây. Anh khẽ ngồi dậy quan sát hắn. Khuôn mặt hắn khi ngủ trông rất dễ mến, anh không cảm thấy một chút nguy hiểm gì từ hắn nữa. Vẻ lặng yên và hiền từ này mới thực sự xứng đáng với nghề nghiệp của hắn. Anh không hiểu tại sao một người vốn có tính cách hung hăng, bạo lực như hắn lại theo học ngành y và trở thành bác sĩ... Anh nghĩ hắn cũng chọn nhầm nghề giống mình à?

Anh thấy hắn cởi trần, trên người mặc chiếc quần âu dài tới mắt cá chân. Hai bắp tay cứng cỏi và cơ bụng sáu múi hiện ra càng làm thêm phần ma mị, đầy cuốn hút ở cơ thể hắn. Anh tự hỏi làm sao hắn có được thân hình đẹp thế... Anh bị vẻ đẹp của hắn thu hút nên trong đầu liên tục nghĩ ngợi: Hắn nằm ngủ như vậy bao lâu rồi nhỉ? Nằm ở tư thế đó có mỏi cổ không? Cởi trần như vậy có lạnh không?... Dường như anh đã quên mất hắn là một con quỷ dữ đã hành hạ anh suốt bốn năm qua.

Nhiệt độ trong phòng không quá lạnh, trên người anh còn được mặc bộ quần áo ngủ nên anh lấy tấm chăn đang đắp trên người mình rồi nhẹ nhàng choàng lên vai của hắn. Anh ngồi trên giường ngắm nhìn hắn một lúc lâu, cho đến khi đôi tay không tự chủ được muốn đưa ra để xoa đầu hắn. Nhưng anh cảm thấy như vậy hơi quá liền rụt tay lại.

Không sao đâu... mình chỉ chạm nhẹ thôi... không đánh thức hắn là được...

Nghĩ ngợi một lúc lâu, anh lại đưa tay ra lần nữa. Nhưng lần này tay anh còn chưa chạm được vào tóc hắn thì...

Bốp!

Diệp Thần Vũ đã tỉnh dậy. Hắn chống khủy tay xuống giường và dùng mu bàn tay mình đánh mạnh tay anh ra.

Khuôn mặt lại trở nên lạnh nhạt, hắn trầm giọng nói:"Tao không thích bị người khác xoa đầu đâu!"

Một tay bị đánh có hơi sưng đỏ, buông thõng xuống. Ngân Kỳ ngơ ngác nhìn hắn một lúc. Khi tỉnh táo lại thì cơ thể khẽ run lên, ánh mắt đảo đi chỗ khác không dám nhìn hắn nữa.

"X... xin lỗi cậu..."

Hắn vẻ mặt không cảm xúc ngồi thẳng người lên thì thấy có tấm chăn đắp trên vai mình, lập tức nhìn về phía anh.

"Tôi... tôi sợ cậu lạnh nên..." Anh lắp bắp nói.

Hắn lại lấy tấm chăn ném lên giường, lạnh nhạt nói:"Thân mày lo còn chưa xong thì đừng có lo cho người khác!"

Anh chỉ cúi mặt không nói gì.

Hắn đứng dậy xoay cái cổ và dùng tay xoay khớp vai mấy cái rồi nhíu mày nghĩ:"Mệt thật!!! Từ lúc ở Mỹ về chưa lần nào phải phẫu thuật suốt mấy tiếng như vậy..."

Hắn định rời đi thì nghe giọng nói lí nhí của Ngân Kỳ:"D... Diệp Thần Vũ... cảm ơn... vì hôm qua đã cứu tôi..."

Hắn trông có vẻ bực bội:"Cảm ơn con mèo chết tiệt kia kìa. Hai giờ sáng nó kêu inh ỏi không cho tao ngủ..."

Hắn chưa nói xong thì bất ngờ bị anh cắt lời:"Cậu chưa giết nó à?"

Ngân Kỳ nói rất to và rõ ràng khiến hắn rất kinh ngạc... Lát sau khi ý thức được thì anh cúi mặt, nhẹ giọng nói:"Xin lỗi... tôi vui quá nên..."

"Meo!!!"

Vừa lúc đó, con mèo Ba Tư lông trắng muốt vừa kêu vừa chạy vào nhanh thoăn thoắt. Nó lướt qua Diệp Thần Vũ rồi nhảy lên giường ngồi trên đùi anh. Nó vừa kêu vừa dụi đầu vào người anh trông rất ngoan ngoãn. Anh nhẹ nhõm mỉm cười vuốt ve nó:"May quá, mày vẫn an toàn!"

Diệp Thần Vũ đứng nhìn Ngân Kỳ vui vẻ vuốt ve, đùa nghịch với con mèo mà cây kim truyền nước ở tay trái anh bị lỏng khiến máu và vài giọt nước chảy ra theo. Thế mà Ngân Kỳ lại không để ý, cứ tiếp tục ôm con mèo đùa nghịch... Hắn tiến đến muốn lôi con mèo ra khỏi anh.

Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, khiến tâm trạng anh vô cùng bất an:"Cậu... cậu sao vậy?"

Rõ ràng mình đâu có chọc giận hắn???

Hắn không nói gì, anh càng thêm sợ sệt. Hắn tiến đến xách cổ con mèo lên. Con mèo nhanh chóng trở nên tức giận. Nó gào thét inh ỏi. Diệp Thần Vũ xách con mèo đi ra khỏi cửa, nhưng vừa bước được mấy bước thì hắn dừng lại và...

"Hắt xì!!!"

Diệp Thần Vũ buông con mèo ra, cúi mặt xuống, một tay che miệng hắt hơi mấy lần...

Ngân Kỳ thắc mắc nghĩ:"Không lẽ hắn... dị ứng với lông mèo???"

"Gàooo!"

Nhân cơ hội đó con mèo nhảy lên và giơ móng vuốt ra.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Con mèo to gan và rất dũng cảm muốn cào nát mặt hắn cơ. Nhưng hắn kịp thời dùng một tay đỡ đòn. Và cánh tay phải của hắn xuất hiện ba vết xước dài đỏ thẫm. Vài giọt máu từ cánh tay chảy xuống sàn, Diệp Thần Vũ tức giận, hai mắt cũng nổi lên tơ máu.

Hắn nhìn con mèo đang huênh hoang giơ móng vuốt kia, nghiến răng nghiến lợi nói:"Con mèo xấc láo!"

Hắn đùng đùng nổi giận cầm lấy lọ hoa ở gần thẳng tay ném về phía nó.

Xoảng!

Lọ hoa rơi xuống vỡ tan tành, con mèo chạy nhảy, né tránh rất linh hoạt. Nó chẳng ngu gì khi ở lại đây cả. Nó chạy thoát ra khỏi cửa. Hắn định đuổi theo nhưng một cánh tay bị giữ chặt. Hắn cau mày ngoảnh lại nhìn và thấy anh dùng hết sức lực ở hai tay giữ chặt lấy mình, giọng run run nói:""Tôi van xin cậu... cậu dùng dao rạch tay tôi cũng được... tôi xin cậu đừng làm hại nó..."

"Buông ra!"

"Tôi cầu xin cậu..."

"BUÔNG RA!!!"

Hắn mở miệng rống thật to. Ngân Kỳ kinh hãi đành phải buông hắn ra. Nhưng vẫn không từ bỏ ý định, hai mắt khẩn cầu nhìn hắn khẽ nói:"Làm ơn..."

"IM MIỆNG!!!"

Ngân Kỳ giật mình trước tiếng thét như sét đánh của hắn. Anh đành ngậm miệng cúi đầu, hai mắt ướt át chuẩn bị khóc.

Hắn đi tới mở tủ đựng đồ ra lấy cái gì đó, tiện thể nói:"Nếu không phải vì anh trai tao thích nó thì nó đã bị tao làm thịt từ lâu rồi!"

Vậy tức là hắn sẽ không đem con mèo đi thịt à???

Ngân Kỳ nghe xong, trong lòng mới yên tâm nhẹ nhõm. Anh thấy hắn đem một hộp thuốc y tế đặt lên giường rồi nói:"Đưa tay đây!"

Anh chậm rãi đưa bàn tay phải của mình về phía hắn. Hắn cúi đầu lấy băng vải, thuốc sát trùng, kim tiêm, bịch nước truyền dịch và ống dây nối từ hộp thuốc y tế ra. Hắn ngẩng đầu lên thấy anh đưa tay phải ra thì lắc đầu nói:"Tay kia."

Ngân Kỳ đổi lại tay thì lúc này mới phát hiện, băng vải để quấn kim truyền nước ở mu bàn tay trái bị lỏng ra. Cái kim truyền dịch cũng lệch đi mấy phần, máu và dịch trong suốt chảy ra.

Hắn nâng cao mu bàn tay trái của anh lên rồi tháo bỏ toàn bộ băng vải và kim truyền dịch ra. Hắn đổ thuốc sát trùng lên miếng bông y tế rồi lau sạch vết máu trên mu bàn tay do kim truyền dịch bị lệch. Sau đó hắn từ từ luồn kim truyền dịch vào mu bàn tay anh, luồn chính xác vào khe hở kim trước để lại. Hắn dùng bông băng quấn vài vòng quanh mu bàn tay rồi nối với ống dây gắn với bịch nước truyền dịch mới đặt trên giá cao.

Trong quá trình thay kim truyền dịch, hắn làm rất cẩn thận và nhẹ nhàng khiến Ngân Kỳ cảm thấy rất ngạc nhiên.

"Cảm... cảm ơn cậu..." Anh gượng gạo nói.

"Đau không?"

Cả anh và hắn đều đồng thanh nói cùng một lúc, nhưng giọng hắn lớn hơn, rõ ràng hơn nên anh trả lời:"Không... không đau lắm..."

"Trong một tiếng truyền dịch nếu thấy đau thì cứ nói. Có thể sẽ bị tụ dịch, tụ máu hay áp-xe mô mềm,... đến lúc đó tao sẽ xử lí cho."

Anh khẽ gật đầu rồi lén nhìn lên cánh tay trái của hắn, máu vẫn đang chảy ra ngoài. Anh nhìn ba vết xước dài kia trông có vẻ rất đau và xót... mà sao trông mặt hắn lại bình thản thế.

"Để tôi băng vết thương ở tay cậu nhé..." Anh thận trọng nói.

Hắn nhìn anh, vẻ mặt không biểu tình hỏi:"Làm được không đấy?"

"Được mà!"

Thấy anh trả lời dứt khoát như vậy, hắn trầm lặng một lúc rồi ngồi xuống ghế, đưa vết thương ở tay mình cho anh xử lý.

_______________________________

PS: Đúng khẩu vị của mấy bạn, vài chương sau sẽ là ngọt và lại sẽ quay về ngược!^^

Truyện Chữ Hay