Mặt Khánh Vân hơi đông cứng lại khi nghe được những lời này từ Kim Duyên.
Nhưng sau đó, trên khóe môi nó bỗng vẽ lên một nụ cười "Xin lỗi! Nhưng từ lâu tôi đã không còn trái tim nữa rồi.
Nên chắc chị tập dần sống trong cơ thể của tôi đi là vừa"
- Vậy sao? Thế nhưng từ hồi nãy đến bây giờ, chị lại cảm nhận được thứ bên trong ngực trái của em đang đập điên cuồng lên vì chị đấy – Kim Duyên nham nhở trả lời lại Khánh Vân trong khi người cô cúi sát xuống hơn.
Nó hơi quay mặt đi, bình tĩnh đáp trả cô "Ảo tưởng! Bây giờ, chị mau đứng dậy cho tôi.
Tôi cảm thấy khó thở vì bị đè bởi thân người vĩ đại của chị".
ngôn tình hoàn
Kim Duyên bỗng nở nụ cười châm biếm trước lời này của Khánh Vân.
Cô chồm lên phía tai nó mà thì thầm "Nguyễn Trần Khánh Vân đang là người nằm trên.
Vậy không biết, em khó chịu vì bị thân thể của ai đè đây?".
Cô nói xong thì nằm như vậy chờ xem phản ứng của nó thì bỗng cô cảm nhận được cái thở dài từ nó nên hơi bất ngờ "Này! Tôi ngàn lần đã nói với chị rồi mà.
Thứ tôi cần ở chị chỉ là tình dục không phải tình yêu.
Và giờ tôi đã bị như thế này cùng với chị nên chị đã không còn giá trị sử dụng với tôi.
Vì thế, mau mau cút khỏi cuộc đời tôi càng sớm càng tốt giùm"
- Em chắc đó thật sự là điều mình muốn không? – Kim Duyên vừa hỏi, vừa tặng cho Khánh Vân một cái liếm thật nhẹ nhàng lên vành tai của nó.
Nhưng thật ra, cô chỉ đang liếm trên chính tai của mình mà cũng đủ khiến nó rùng mình.
"Tôi không có thói quen nói một câu lần" – Khánh Vân cố giữ bình tĩnh để lên tiếng với Kim Duyên.
Cô liền cười khì vào tai nó ngay khi nó vừa dứt lời
- Chị cũng không có thói quen từ bỏ những gì mà mình đã quyết tâm có được Khánh Vân đưa cặp mắt ngạc nhiên sang nhìn Kim Duyên "Nếu như chị đã thích con gái thì hãy đến mấy cái quán bar đồng tính tìm.
Chỗ đó có rất nhiều.
Tôi cảm thấy ghê tởm trước chiêu quyến rũ người có tiền của chị.
Chẳng khác nào, loại gái bán thân lẳng lơ" – Kim Duyên một chút cũng không có phản ứng giận.
Cô hôn nhẹ lên tai nó, xong cũng nói với nó "Vị giác "chơi" gái của chị rất cao.
Gái quán bar – căn bản không xứng để chị nằm dưới cô ta.
Người xứng đáng được chị cho vinh hạnh nằm cùng giường, lăn lộn với chị, rên rỉ cùng chị, thì chỉ có mình em thôi – Nguyễn Trần Khánh Vân!"
Kim Duyên nói xong thì cũng không quên tặng lên má Khánh Vân một nụ hôn, cùng ánh nhìn câu dẫn khi cô đã ngồi trở lại trên bụng nó.
Mặt Khánh Vân giờ trắng bệch đi, còn Kim Duyên thì lại vô cùng bình tĩnh ngồi xem nó sẽ làm gì tiếp theo.
Thì đột nhiên...!"Xin hỏi! Có võ sư Nguyễn Trần Khánh Vân ở đây không ạ?" làm Kim Duyên giật bắn người leo xuống người Khánh Vân tức khắc
Cả đứng dậy, hơi sửa lại mái tóc cùng quần áo mình như thế chưa có chuyện gì xảy ra.
Kim Duyên nói ngay lập tức "Không biết hôm nay ngài tìm tôi có việc gì?".
Khánh Vân đứng bên cạnh liền nói thầm trong miệng nhưng cũng đủ để Kim Duyên nghe thấy "Diễn đạt thật!".
Cô nhìn sang, mỉm cười với nó.
Ông ta cũng bước lên võ đài, đứng trước mặt Kim Duyên, chìa danh thiếp ra, nói
- Tôi là thiếu tướng Nguyễn Văn Hùng, là hiệu trưởng của trường cảnh sát MY.
Tình hình là tháng trước tôi đã cùng với cô Khánh Vân đây ký một hợp đồng giảng dạy cho trường chúng tôi vào thứ tuần sau.
Vì thế, hôm nay tôi đại diện trường đến đây để hỏi xem cô Khánh Vân có yêu cầu gì thêm về buổi dạy của cô không?
Kim Duyên đang lắng tai nghe thì bỗng run lên cầm cập và Khánh Vân cũng vậy.
Sau một lúc thì Khánh Vân lại trả lời chứ không phải Kim Duyên "Tôi không có yêu cầu gì thêm.
Nhưng hiện tại tôi đang bị chấn thương nên chắc thứ tuần sau không thể dạy cho học viên của trường ngài những bài tập nặng được.
Không biết ngài có phiền nếu tôi chỉ dạy họ những đường quyền cơ bản thôi không?"
Khánh Vân vừa dứt lời thì thiếu tướng cũng nhìn nó với ánh mắt kỳ lạ, "Không biết cô đây là..." – Ông ta nhìn nó mà ngở vực hỏi làm nó bừng tỉnh mà đánh nhẹ vào người Hyomin để cô diễn tiếp vai của Khánh Vân.
"À...đây là bạn gá..." – Kim Duyên hồn nhiên đáp lại thì lập tức bị Khánh Vân bụm miệng lại nên chỉ còn cách im lặng
- Tôi là trợ lý của võ sư Khánh Vân.
Lúc nãy, cô ấy vì luyện tập với tôi nên chân đã bị thương.
Tôi cảm thấy có lỗi nên đã thay cô ấy trả lời câu vừa nãy của ngài – Nó nói xong thì lén nhìn phản ứng của thiếu tướng thì thấy ông ta đã cười tươi nên cũng yên tâm "Tất nhiên là được rồi.
Chỉ cần cô Khánh Vân xuất hiện ở trường tôi thì cũng lấy làm vinh hạnh cho chúng tôi rồi.
Vậy thôi, tôi xin phép.
Không làm phiền giờ tập luyện của cô cùng trợ lý của mình"
Ngay khi thấy bóng dáng của thiếu tướng vừa rời khỏi thì Kim Duyên cũng dùng tay gạt phăng cánh tay của Khánh Vân ra khỏi miệng mình, chọc tức nó "Để chị xem em ngăn cản được chị nói: Nguyễn Trần Khánh Vân là bạn trai của Nguyễn Huỳnh Kim Duyên được mấy lần.
Nên nhớ: Kim Duyên muốn nói gì thì Khánh Vân sẽ là người nói lên câu đó.
Vậy em liệu hồn xem lại cách em đối xử với chị đi"
- Này, bộ lúc nãy lỗ tai chị bị điếc hay gì mà không nghe ông ta nói thứ tuần sau tôi đi huấn luyện cho trường cảnh sát.
Điều đó có nghĩa là chị phải đi dạy cho một đống người võ nghệ đầy mình trong khi bản thân mình thì chẳng có gì
Từng lời nói của Khánh Vân làm Kim Duyên mặt cắt không ra chút máu.
Cô lấp bấp lên tiếng "Hủy...hủy đi.
Chứ chị làm sao dạy được.
Với lại, thứ tuần sau chị phải đến MUV trong thân phận của Khánh Vân thì mới không làm Kim Duyên mất mặt".
- Chị điên à? Tôi không muốn chữ "tín" của tôi bị hủy hoại trong tay loại người như chị.
Còn chuyện ở MUV tôi tự biết cách xử lý không cần chị quan tâm.
Không nói nhiều, tôi sẽ dạy cho chị cấp tốc.
Đến hôm đó, chỉ cần chị hướng dẫn theo những động tác này là được.
Khánh Vân vừa dứt lời thì Kim Duyên cũng thở ra một cái, vẻ mặt cam chịu ngồi xuống nhìn Khánh Vân dạy cho mình xem.
Tuy nhiên, trên môi cô luôn thường trực nụ cười "Kỳ lạ! Tại sao khi Khánh Vân ở bên trong một cơ thể cực kỳ nữ tính thì mình vẫn cảm nhận được "soái khí" tỏa ra từ người mình ta? Người ta nói con trai đẹp nhất khi nghiêm túc làm việc quả không sai mà! Bla...bla...bla"
Khánh Vân đang dạy Kim Duyên một cách cực kỳ nghiêm túc thì khi nhìn lại chỉ thấy cô cười cười như mấy người điên nên dừng lại và bực bội nói với cô "Nếu chị không chuyên tâm học thì đừng trách sao tôi thứ tuần sau mang cơ thể chị đứng giữa sân cho mọi người ném bóng nước vào"
- Ok! Vậy chúng ta thi đấu đối kháng đi.
Nếu chị thắng, em phải đáp ứng một yêu cầu của chị.
Còn nếu chị thua thì chị sẽ toàn tâm, toàn ý mà học, không lo ra nữa.
Dám chơi không? – Kim Duyên đột nhiên đứng dậy, thách thức Khánh Vân.
Cô đứng vậy chờ câu trả lời từ nó mà trong lòng không ngừng tự cười biến thái "Nguyễn Trần Khánh Vân! Đây là một cuộc đấu hoàn toàn không cân sức.
Chị đã đi học boxing chỉ chờ đến ngày này.
Hơn nữa, chị lại đang sở hữu cơ thể đầy nam tính của em.
Nên em sẽ không thắng nổi chị đâu"
- Đừng nuốt lời – Nó trả lời ngắn gọn với cô xong thì cũng cúi đầu xuống và bắt đầu đánh với cô.
Khánh Vân đánh được một lúc thì bỗng bất ngờ trước thực lực thật sự của Kim Duyên.
Thật ra, cô không giỏi giang gì.
Nhưng vì Kim Duyên đang canh ngay những chỗ mà cô biết chắc bản thân mình sẽ đau nên Khánh Vân mới không thể phòng bị được.
Cô vừa đánh, vừa thủ, vừa mỉm cười "Xin lỗi mày trước nha! Cơ thể của Kim Duyên.
Khánh Vân làm sao biết được những điểm yếu trên cơ thể của mày chứ!"
Được một lúc thì Khánh Vân dần đuối sức vì căn bản cơ thể của Kim Duyên quá yếu so với cơ thể của Khánh Vân, nên dù nó có giỏi tới cỡ nào thì cũng không thắng nổi.
Hơn nữa, Khánh Vân đang sợ làm đau chính cơ thể của mình nên ra tay cực nhẹ.
Trong khi Kim Duyên cứ liên tiếp đánh vào nhược điểm trên chí mạng của mình.
Và cô đã quật cho nó nằm ra sàn và cũng trèo sang kế bên kẹp cổ nó lại.
Khánh Vân liên tục vỗ xuống sàn thi đấu báo hiệu mình đã chịu thua thì Kim Duyên không chần chừ nằm lên người nó một lần nữa
- Em thua rồi! – Cô lạnh lùng buông lời với nó.
"Giờ chị muốn gì?" – Nó nhìn thẳng vào mắt cô mà bất lực lên tiếng.
Kim Duyên bỗng im lặng, sau một hồi thì cô cũng nói nhỏ vào tai Khánh Vân "Chị sẽ nói cho em biết sau khi chị làm việc này với em"
Không để Khánh Vân phản ứng, Kim Duyên đã dùng chính tay của Khánh Vân mà khóa tay mình xuống sàn.
Không chần chừ, cô cúi xuống và hôn lên môi nó.
Khánh Vân mở to mắt nhìn hành động này của Kim Duyên.
Chân nó cứ vùng vẫy liên tục vì nó đang sợ phải chịu đựng lại cơn đau lúc trước nữa.
Kim Duyên bên trên mặc kệ Khánh Vân đang cảm thấy thế nào.
Cô cứ hôn nó ngày càng sâu hơn và khi cô cảm nhận cả cần không khí để thở thì liền lật người Khánh Vân lại, cho nó nằm trên người mình.
Kim Duyên mỉm cười, đưa tay sờ lên khuôn mặt chính mình, nói với Khánh Vân "Chị đã cho em biết câu trả lời mà em cần biết nhất rồi đấy.
Tình cảm của chị dành cho em là hoàn toàn là chân tình.
Và bây giờ là đến lượt em.
Đây cũng là yêu cầu của chị dành cho em.
Em biết mình nên làm gì tiếp theo, phải không?"
Khánh Vân mặt tái xanh đi khi Kim Duyên nói vậy.
Quả thật, nó một chút đau cũng không có.
Nhưng cũng chính vì thế mà nó đang lo sợ.
Khánh Vân vẫn ngồi im như thế, còn Kim Duyên vẫn giương cặp mắt mong đợi lên nhìn nó.
Được một lúc, nó cũng lên tiếng
- Cảm ơn chị đã thích tôi.
Nhưng tôi nghĩ tình cảm của chị chưa sâu đậm đến độ mà khi chia tay tôi phải khóc lóc ỉ ôi.
Vì thế, chấm dứt sớm đi – Nó nói xong thì cũng đứng dậy, nhưng liền bị cô kéo cho nằm lên người cô một lần nữa.
Kim Duyên ôm lấy cổ Khánh Vân mà thì thầm sau lưng nó
- Chị đã nói với em rồi đúng không? Thứ chị cần không phải là những lời này nữa, mà chính là hành động của em.
Em không thích chị, vậy thì mau dùng hành động của mình để chị chấm dứt tình cảm đơn phương của mình đi.
Còn nếu không thì...chị sẽ "ám" em cả đời này.