Cố Vân vừa lòng gật đầu. Khi đứng dậy phải đi hướng vài tên tráng hán thì một bàn tay như kìm sắt gắt gao nắm cổ tay nàng. Cố Vân quay đầu nhìn lại, lập tức đánh lên ưng mâu giận diễm lượn lờ của Túc Lăng. Cổ tay có chút đau cũng may hắn hắn không dùng lực quá lớn nhưng là cũng tuyệt đối không tránh được, Cố Vân ai thán một tiếng, hơi hơi cúi xuống ở bên tai Túc Lăng thấp giọng nói: “Yên tâm, ta sẽ không ngu ngốc đến mức so khí lực cùng bọn họ, ngươi buông tay đi. Nếu là ta thật sự có nguy hiểm ngươi cứu ta cũng không muộn.”
Cố Vân tin tưởng tràn đầy, văn võ bá quan lại tất cả đều nhìn bọn họ, Túc Lăng cho dù trong lòng có uể oải thế nào cũng chỉ có thể buông tay ra. Nàng tốt nhất không cần bị thương bằng không về sau hắn nhất định nhốt nàng tại tướng quân phủ, làm cho nàng từ nay về sau đại môn không ra nhị môn không mại.
Cảnh cáo trừng Cố Vân, Túc Lăng rốt cục vẫn là buông lỏng tay.
Đứng dậy đi đến trung gian, Cố Vân đứng bên người tám gã thị vệ, nàng nhưng lại chỉ tới ngực bọn họ mà thôi. Cố Vân thong dong gật gật đầu với bọn họ, phong độ thật tốt. Tám người có chút xấu hổ, quần thần cũng bắt đầu xôn xao. Này căn bản là không cần so thôi, bọn họ mỗi người một quyền, tiểu cô nương kia còn có mạng.
Cố Vân đứng đối diện bọn họ cũng không vội động thủ, xoay người lớn tiếng nói đối với chủ vị: “Hôm nay nếu là ngày trăng tròn của tam hoàng tử, lại có nhiều phu nhân tiểu thư ở đây như vậy, đả đả sát sát thật sự khó coi. Hơn nữa bọn họ cùng tiến lên không khỏi có người nói không công bằng, nếu là từng người đến lại rất tốn thời gian. Ta có một biện pháp rất tốt, có thể một lần liền đồng thời tỷ thí lại có năng lực chứng minh ta không phải là thiếu nữ tử tay trói gà không chặt.”
Một tay nắm vòng eo Thanh Phong đang không ngừng giãy dụa, một tay nắm rượu, Yến Hoằng Thêm cười nói: “Ngươi muốn tỷ thí như thế nào?”
Chỉ vào những con thuyền nến trên mặt hồ rải rác tán phiêu tán đi xa, Cố Vân trả lời: “Trong hồ xinh đẹp như thế không bằng ta cùng với tám vị thị vệ tỷ thí tài bắn cung. Ta một người một tổ, bọn họ tám người một tổ, lấy chủ vị là đường chia, sai người ở hai bên thả một trăm con thuyền. Thời gian tỷ thí là một phần tư hương. Đến lúc đó bên nào còn ít thuyền hơn thì người đó thắng, Hoàng Thượng nghĩ như thế nào?”
“Tám người một bên? Ngươi xác định.” Tài bắn cung của nàng ở giải cứu một nhà Cao Hồng hắn đã muốn kiến thức. Này không có gì nhưng là nàng cư nhiên khẩu xuất cuồng ngôn một đối tám? Này lại làm cho Yến Hoằng Thêm hưng trí. Hắn không tin một người có thể dùng cung tiễn đến cực hạn như thế.
Tim Thanh Phong đập nhanh một khắc cũng không thể an bình. Thật vất vả đổi đánh nhau thành bắn tên, như vậy cho dù bắn không trúng nàng cũng không bị thương nhưng là vì sao lại nói muốn một đối tám đâu, tiểu muội nàng càng ngày càng không hiểu!
Sự bừa bãi của nàng quả thật câu lòng hiếu kỳ của Yến Hoằng Thêm, Cố Vân biết hắn nhất định sẽ nói thế nên tiếp tục trả lời: “Đương nhiên xác định, bất quá ta dùng quen cung nhỏ, cung nhỏ dùng đoản tên cùng cung dùng là tên dài cũng có thể phân chia, thắng bại càng dễ dàng nhìn ra. Không biết Hoàng Thượng có không thể cho ta mượn dùng một chút cung nhỏ mà hôm nay Túc Lăng đưa vào trong cung?”
Túc Lăng đưa tới loại cung nhỏ đối với nữ tử mà nói xác thực dùng ít sức hơn, Yến Hoằng Thêm cũng không nghĩ nhiều sảng khoái nói: “Người tới, đến thư phòng lấy lại đây.”
“Tuân chỉ.” Thị vệ lĩnh mệnh lập tức chạy tới ngự thư phòng.
Túc Lăng ưng mâu vi thiểm, khóe miệng vẫn buộc chặt rốt cục giơ lên một chút độ cong, khó trách vừa rồi hoàng hậu kêu gào nàng vẫn cúi đầu không nói một lời, khi đó nàng cũng đã suy nghĩ cách ứng đối đi. Dùng cung nhỏ bắn liên hoàn phần thắng của nàng sẽ lớn hơn, có thể hóa giải nan đề của hoàng hậu còn có thể tùy quân xuất hành, tính toán của nàng thật đúng là tinh.
“Thả thuyền!” Yến Hoằng Thêm ra lệnh, cung nữ ở hai bên trái phải buông một trăm con thuyền nhỏ chứa nến. Nhất thời, trên mặt hồ ánh nến phiêu diêu quả thật rất đẹp, bất quá thời gian một giây một giây đi qua, cung còn không lấy lại đây, nến đã muốn phiêu xa dần. Cố Vân thản nhiên thưởng thức cảnh đẹp trên mặt hồ, nàng dùng là cung nhỏ, tầm bắn so với cung tên bình thường xa hơn nhiều, phiêu càng xa đối nàng càng có lợi nhưng sắc mặt tám gã tráng hán cũng là càng ngày càng ngưng trọng.
“Hoàng Thượng, tên đã lấy lại đây.” Chỉ chốc lát sau, thị vệ cầm một cái khay, phía trên là một cung tên nhỏ, bên cạnh còn một loạt đoản tên màu bạc.
“Đưa nàng.” Yến Hoằng Thêm vung tay, tướng sĩ cầm khay chạy đến trước mặt Cố Vân.
Cố Vân lưu loát cầm bao tên buộc ở bên hông, đơn giản kiểm tra cung một lần sau nói: “Ta chuẩn bị tốt, bắt đầu đi.”