Tuy rằng Cố Vân uống xong ly rượu kia nhưng không uống nữa mà nhìn đối diện Tình cùng Lâu Tịch Nhan khe khẽ nói nhỏ. Nàng buông chén, chống cằm nhàm chán nhìn chung quanh. Hoa viên có một hồ lớn, ở bên hồ đèn lồng chiếu rọi, ánh sáng lấp lánh trên mặt nước, bên hồ còn có mấy chiếc thuyền giấy nho nhỏ, trên thuyền còn đốt nến, thuyền nhỏ chậm rãi chạy vào trong hồ theo gió thổi mà đi lúc sáng lúc tối phi thường xinh đẹp.
“Ngày gần đây Đông hải hải tặc náo loạn, Túc tướng quân dẫn binh bao vây tiễu trừ, trẫm mượn tiệc rượu hôm nay làm tiệc tiễn biệt Túc tướng quân, chờ ngày tướng quân khải hoàn, trẫm lại khánh công cho tướng quân.”
Cố Vân nhìn thuyền nhỏ trên mặt hồ thất thần, Yến Hoằng Thêm bỗng nhiên lên tiếng, Túc Lăng đứng lên, trả lời: “Tạ Hoàng Thượng.”
“Cung chúc Túc tướng quân lần này sớm thắng.” Thất chủy bát thiệt đón ý nói hùa từ bốn phương tám hướng vọt tới, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Túc Lăng cùng Cố Vân, Cố Vân chỉ có thể ngồi thẳng cúi đầu làm bộ nhìn không thấy ánh mắt kỳ dị của mọi người.
“Túc tướng quân xuất chinh, Thanh cô nương nói vậy cũng sẽ tùy quân xuất hành đi, phu xướng phụ tùy, thật đúng là làm cho người ta hâm mộ.” Tân Nguyệt Ngưng cao giọng nói.
Giọng nữ trong trẻo bỗng nhiên vang lên, mọi người hai mặt nhìn nhau không dám nói tiếp. Từ xưa không có nữ tử tùy quân nhưng là người nói lại là hoàng hậu, các đại thần vừa rồi còn đều nâng chén đều im lặng tọa ngồi tĩnh xem biến.
Yến Hoằng Thêm có rượu ngon trên tay, con ngươi đen khẽ nhếch hứng thú nhìn sắc mặt Túc Lăng dần dần biến cùng cúi đầu Thanh Mạt, Trác Tình cùng Lâu Tịch Nhan liếc nhau đều suy nghĩ.
Một đám người sắc mặt kịch biến đổ không phải đương sự mà là Thanh Phong bên cạnh hoàng hậu. Tiểu muội thuở nhỏ nhu nhược, như thế nào có khả năng tùy quân xuất hành! Hoàng hậu bỗng nhiên toát ra một câu như vậy nhất định không có hảo ý.
Trống trải hoa viên dị thường im lặng, Lâu Tố Tâm hơi trách cứ nói: “Hoang đường, hoàng hậu nói những lời này còn có thể thống gì, nữ tử nào có thể tùy quân xuất chiến!”
Tân Nguyệt Ngưng chẳng những không dừng lại mà ngược lại tiếp tục nói: “Mẫu hậu, Hoàng Thượng đã muốn nhận lời tứ hôn cho Túc tướng quân cùng Thanh cô nương, tướng quân phu nhân tùy quân xuất chiến, cộng đồng đối địch, nhất định hội truyền thành giai thoại.” Lời này vừa nói ra quan viên ở đây đều âm thầm kinh ngạc, Lâu Tố Tâm trực tiếp nhìn Yến Hoằng Thêm chất vấn nói: “Hoàng Thượng, tứ hôn là chuyện gì?” Túc Lăng là đại thần nắm giữ binh lực, muốn tứ hôn thì cũng phải ban cho công chúa, quận chúa, làm sao đến phiên nữ tử dị tộc!
Yến Hoằng Thêm khẽ giơ ly rượu, thái giám phía sau lập tức tiến lên rót rượu. Khẽ lắc kim hoàng sắc chất lỏng, Yến Hoằng Thêm cười nói: “Túc Lăng cùng Thanh Mạt tình đầu ý hợp, trưởng bối Túc gia cũng vui vẻ, Túc tướng quân là rường cột nước nhà, hôn sự của hắn trẫm tự nhiên là ban thưởng.”
Túc tộc trưởng bối vừa lòng, Lâu Tố Tâm rốt cục nhìn về phía nữ tử từ đầu đến cuối cúi đầu bên cạnh Túc Lăng, dáng người gầy yếu, hai má giống tỷ tỷ có hai vết sẹo, cũng may lẳng lặng coi như thanh tú, nếu Túc tộc trưởng bối đều nhận thức nàng, nàng cũng không có gì hay nói.
Thu hồi tầm mắt, Lâu Tố Tâm cao ngạo nói: “Cho dù là tướng quân phu nhân thì từ xưa đến nay cũng không có tiền lệ thê tử tùy phu xuất chiến, nếu là nàng có thể đi, sở hữu tướng sĩ đều có thể mang thê tùy quân? Nữ tử tay trói gà không chặt chính là thêm phiền!”
Tân Nguyệt Ngưng khuynh thân về phía trước, cười ra vẻ thần bí: “Mẫu hậu ngài có điều không biết, Thanh cô nương không giống nữ tử bình thường.”
Lâu Tố Tâm nhíu mày, “Chỗ nào không giống?” Còn không bằng Thanh Linh cùng Thanh Phong đâu!
“Thanh cô nương không chỉ quen thuộc binh pháp hơn nữa võ công cao cường, không những sẽ không liên lụy Túc tướng quân còn có thể trợ giúp tướng quân đâu. Lần trước nếu không phải Thanh cô nương cứu giúp, Cao đại nhân cũng không thể thoát hiểm.” Quay người lại làm ra vẻ vỗ vỗ mu bàn tay Thanh Phong, Tân Nguyệt Ngưng ra vẻ thầm oán nói, “Muội muội cũng thật là, tiểu muội nhà mình giỏi như vậy cũng không nói sớm.”
Mặt Thanh Phong có chút trắng, nguyên lai là vì chuyện Cao Hồng gặp. Nàng ở trong cung chỉ nghe nói một người bắt một nhà Cao Hồng muốn bắt mạng tiểu muội đến đổi, Túc tướng quân không chịu giao ra tiểu muội, đạo tặc giết một tiểu thiếp, hoàng hậu xưa nay lòng dạ hẹp hòi khó trách sẽ làm khó tiểu muội. Tuy rằng không biết cụ thể đã xảy ra sự tình gì, Thanh Phong vẫn là cường tự trấn định trả lời: “Tỷ tỷ quá khen, Thanh Mạt thuở nhỏ hiếu động cũng không tập võ, khoa chân múa tay không coi là có công phu, về phần binh pháp lại càng không hiểu. Có lẽ là yêu thích chơi cờ nên cũng chỉ nói lý luận suông gì đó thôi. Nàng còn trẻ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa còn thỉnh Thái Hậu cùng tỷ tỷ không phiền lòng mới tốt.”
Tân Nguyệt Ngưng hừ nhẹ một tiếng nói: “Muội muội rất khiêm tốn, bản cung nhưng là kiến thức quá bản sự của Thanh cô nương, Hoàng Thượng cũng là tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ muội muội là nói bản cung cùng Hoàng Thượng đều nhìn lầm?”
Thanh Mạt trời sinh tính nhát gan, thân thể cũng không tốt lắm căn bản không có tập võ. Thấy tiểu muội sợ tới mức đầu cũng không dám ngẩng lên, trong lồng ngực Thanh Phong giơ lên một chút tức giận, một câu: “Nô tì không dám” cũng nói đến nghiến răng nghiến lợi.
_________________