Cao Hồng cũng không dám nhiều lời, nao núng tựa vào một gốc đại thụ, miệng vết thương trên đùi còn chảy máu.
Buông nỗ trong tay, Lãnh Tiêu nhìn về phía Cố Vân đang nhíu mày nói: “Đầu nhi, hiện tại cô bé ở trong tay bọn họ, cường công mạng cô bé nhất định không bảo đảm; nếu không cường công, thuốc nổ bên ngoài không nổ hết con tin không ra được, còn kéo dài, Cao Hồng phỏng chừng cũng không sống nổi.”
Lưu Tinh tay cầm một lá cờ đỏ cũng khó xử hỏi: “Hai cái là mạng người, lá cờ này có phất không?” Tùy tay cắm lá cờ vào đất, hắn không muốn phất, lá cờ vung lên, tiểu hài tử kia tuyệt đối mất mạng.
Cố Vân cau mày, tiếng kêu khóc của tiểu cô nương xuyên thấu qua tai, thê lương mà kinh hoảng. Hiện tại tình thế có chút phức tạp, trước mắt hậu viện cơ bản đã muốn được bọn họ khống chế, tiền viện còn có sáu Hắc y nhân, bên cạnh tường viện có ba, đại môn có hai, còn có một cầm tiểu hài tử đứng ở ngoài cửa, mạnh công là chuyện dễ dàng nhưng là nếu muốn cứu đứa nhỏ trong tay Hắc y nhân liền vô cùng gian nan!
Cao phu nhân nghe được có kế hoạch cường công đứng dậy hướng về phía Cố Vân quát: “Các ngươi còn chờ cái gì, cho người bên ngoài nhanh chóng công vào a!”
Nguyên lai đã muốn hữu khí vô lực Cao Hồng cũng kêu: “Đúng vậy, cho bọn họ công vào đi!”
Một thiếp thất trẻ tuổi trong lòng ôm tiểu nam hài bị dọa, nước mắt mơ hồ, thấp khóc cầu xin: “Lão gia, Bội nhi cũng là nữ nhi của ngài a!”
Cao Hồng thở dài một tiếng không nói nữa. Cao phu nhân chỉ vào thiếp thất lớn tiếng mắng: “Bất quá là một đứa nhỏ thứ xuất, là mạng lão gia trọng yếu vẫn là mạng của nó trọng yếu!” Thiếp thất làm sao còn dám nói chỉ có thể yên lặng rơi lệ một bên, ánh mắt sương mù si ngốc nhìn chằm chằm đứa nhỏ xa xa đang khóc nháo không thôi.
Cao phu nhân thấy bọn họ ai cũng bất động, rõ ràng chính mình xông lên đi bắt cờ đang muốn giơ lên vung, một bàn tay trắng nõn đè lại. Cố Vân cười lạnh, quả nhiên không phải người một nhà không tiến cửa một nhà, mạng những người khác ở trong mắt bọn họ đều là không đáng giá nhắc tới! (thứ lỗi vì ta cũg ko hiểu câu này lắm)
Cao đại nhân trừng Cố Vân, nóng nảy, “Ngươi làm gì đó?”
Cố Vân đoạt lại cờ, lực đạo rất lớn, Cao phu nhân trực tiếp ngã xuống đất. Cố Vân lạnh giọng nói: “Mạng đứa nhỏ kia là ta cứu định rồi!”
Cao phu nhân bị vừa đẩy cùng ánh mắt lãnh liệt của Cố Vân dọa sợ tới mức run run hỏi: “Ngươi, ngươi, ngươi là ai?” Nàng dựa vào cái gì ở trước mặt Hoàng Thượng cùng Túc tướng quân giương oai?
Cố Vân không để ý nàng ta, cầm cờ trong tay ném cho tướng sĩ, xoay người nói với: “Thạch Hổ, Lãnh Tiêu, Lưu Tinh, các ngươi đến tiểu lầu mai phục, ta cùng Cát Kinh Vân, La Nham lẻn vào tiền viện, trước khi chúng ta đi vào các ngươi giải quyết ba người ở tường viện. Cát Kinh Vân, La Nham, cửa viện hai người các ngươi giải quyết, bên ngoài giao cho ta!” Từ bên ngoài cường công không được vậy theo bên trong cường công!
“Rõ.” Mấy người có vẻ thực hưng phấn, quân nhân thiên chức chính là phục tùng mệnh lệnh nhưng là chính bọn họ cũng là có cảm tình, ai cũng không muốn nhìn một đứa nhỏ cứ như vậy bị hy sinh. Hiện tại đầu nhi nói muốn cứu, chính hợp tâm ý của bọn họ.
“Hành động.” Sáu người kiểm tra vũ khí một lần sau liền đi đến viện. Cố Vân bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người, quay đầu nhìn lại quả nhiên đón nhận tầm mắt sâu thẳm lãnh liệt của Túc Lăng nhưng này năm người đã muốn đi xuống. Cố Vân mỉm cười, giương giọng nói: “Ta sẽ cẩn thận.” Nói xong cũng không chờ Túc Lăng nói bóng dáng cực nhanh chạy đi.
Bên người đứng tựa tiếu phi tiếu Yến Hoằng Thêm, mấy chục tướng sĩ cũng lén lút nhìn hắn. Túc Lăng trong lòng hận không thể lao xuống bắt Cố Vân trở về ra sức đánh một chút nhưng hiện tại cũng không thể phát tác.
Cố Vân một hàng thực thuận lợi xuyên qua hậu viện. Mấy người Lãnh Tiêu tiến vào tiểu lâu mai phục, Cố Vân cùng Cát Kinh Vân, La Nham chậm rãi đi về trước viện.
Tiền viện cùng đại sảnh có một bức tường, này cũng là nguyên nhân có thể thành công giải cứu con tin mà không có kinh động người ở tiền viện. Hắc y nhân có võ công cao cường, vì sợ đả thảo kinh xà, Cố Vân nhất thời cũng không dám tùy tiện đi tới, ở tường quan sát tình huống ở tiền viện. Có thể thấy Hắc y nhân bắt tiểu cô nương đối thoại với Đan Ngự Lam, ở trong này có thể nghe thấy bọn họ đàm phán.
“Đan Ngự Lam, ngươi đưa người lại đây, ta thả một nhà Cao Hồng. Nếu không hiện tại sẽ giết con này.” Hắc y nhân bắt đầu không kiên nhẫn cho thấy đàm phán phía trước đã làm cho hắn bất mãn.
“Phụ cận đều là thuốc nổ, ta đưa như thế nào a?” Thanh âm Đan Ngự Lam từ xa xa truyền đến có chút phiêu miểu.
Hắc y nhân suy tư trong chốc lát trả lời: “Thả người ở đó, mệnh lệnh người của ngươi lui ra một dặm.”
“Không được, các ngươi thả nhà Cao đại nhân trước rồi mới được mang Thanh Mạt đi.” Đan Ngự Lam kiên trì hiển nhiên chọc giận Hắc y nhân.
“Còn cò kè mặc cả thì trước hết nhặt xác cho nó đo.” Hắc y nhân bắt lấy áo cô bé đi về phía trước vài bước, nâng lên. Chỉ cần hắn vứt về phía trước cô bé lập tức sẽ bị thuốc nổ nổ chết.
“Nương! Nương ——” Tiếng khóc của tiểu cô nương đã khàn khàn. Đan Ngự Lam khẩn trương thỉnh thoảng nhìn phía sau núi nhưng cũng không thấy tín hiệu. Chẳng lẽ là cứu viện con tin thất bại? Trác Tình vẫn cúi đầu đứng ở phía sau Đan Ngự Lam cũng bất ổn. Cho dù hiện tại có thể cường công, cũng không có cách nào cứu đứa nhỏ kia.
_________________