Hàn mâu Yến Hoằng Thêm híp lại, nhìn chằm chằm Túc Lăng. Khóe miệng giơ lên một chút độ cong, trả lời: “Hoàng hậu nói cũng có chút đạo lý.” Túc tướng quân không phải không vui nữ sắc sao? Hôm nay lại muốn anh hùng cứu mỹ nhân? Quả nhiên là thú vị!
Tự cho là được đến Hoàng Thượng duy trì, Tân Nguyệt Ngưng vui sướng không thôi, đang muốn gọi người lại tiến lên bắt người, thanh âm Túc Lăng trầm lãnh lại vang lên, “Hoàng hậu là muốn so sánh mạng ai trọng yếu phải không?”
“Được!” Túc Lăng nghiêng người, nắm tay Cố Vân, kéo nàng đến bên cạnh người, nói: “Thanh Mạt là thê tử của ta Túc Lăng, nữ chủ nhân duy nhất của tướng quân phủ, Túc thị gia tộc trưởng tức, là mạng của nàng trọng yếu vẫn là mạng của một quan viên tam phẩm trọng yếu!”
Tay được Túc Lăng nắm chặt, Cố Vân vi lăng. Nàng vừa rồi luôn luôn tại tự hỏi lợi dụng quanh thân địa hình cường công cứu người như thế nào, bọn họ lại tranh luận cái này, nàng căn bản không nghe. Túc Lăng bỗng nhiên tuyên cáo làm cho đầu óc nàng nguyên lai thanh tỉnh phút chốc ngây ra. (Tiểu Thanh: lời tỏ tềnh thứ hai của Lăng ca tung cá tung khỉ tung sói cơ mà Vân tỷ lắc đầu chậc chậc coi như có tiến bộ đi)
Không chỉ có Cố Vân ngây ra, tất cả mọi người bị Túc Lăng nói cả kinh quên phản ứng. Tân Nguyệt Ngưng lại vốn không tin Túc Lăng nói, “Túc tướng quân không cần hành động theo cảm tình, mỹ nhân thiên hạ rất nhiều, ngươi sủng ái một nữ tử cũng không thể tùy tiện quyết định Túc tộc trưởng tức. Thanh Mạt dù sao cũng là dị tộc, dung mạo hỏng cũng không phải danh môn vọng tộc. Căn bản không xứng với gia tộc Túc thị, Túc thị trưởng bối nhất định sẽ không đồng ý sự lựa chọn của Túc tướng quân.” Túc Lăng nghĩ đến chính mình bịa chuyện hai câu có thể cứu nữ nhân kia sao?
“Chuyện của Túc gia không cần hoàng hậu lo lắng. Tộc trưởng trước đó vài ngày đã tới tướng quân phủ, phi thường vừa lòng Thanh Mạt hơn nữa đã muốn đem Băng Luyện bảo kiếm đại biểu cho Túc thị nữ chủ nhân tặng cho nàng.”
Cố Vân tay kia nắm thật là một trường kiếm. Thế nhân đều biết Túc gia có một đôi thượng cổ thần kiếm Xích Huyết, Băng Luyện. Xích Huyết Túc Lăng hàng năm mang theo người, Băng Luyện lại ít có người nhìn thấy. Tân Nguyệt Ngưng không tin hừ lạnh: “Ai có thể chứng minh nó chính là Băng Luyện!”
Ánh mắt mọi người tất cả đều đến trên người Cố Vân. Cố Vân cũng không biết chứng minh nó chính là Băng Luyện như thế nào a, người ta không tin nàng, nàng nói “Đúng” cũng vô dụng. Đúng lúc này, Túc Lăng rút Xích Huyết bên hông ra cắm vào đất, ngay sau đó Băng Luyện trong tay Cố Vân cư nhiên thoát ra, cùng Xích Huyết song song mà đứng. Hai thanh kiếm ngạo nghễ đứng thẳng trước mắt mọi người. Một trắng một đỏ, thân kiếm phân biệt có khắc hai chữ Xích Huyết, Băng Luyện. Người sáng suốt liếc mắt thì biết chúng nó tuyệt đối là một đôi.
Càng kỳ lạ là người đứng cạnh Xích Huyết nháy mắt cảm nhận được một cỗ sóng nhiệt đánh úp lại, mà đứng ở Băng Luyện bên này đã bị đông lạnh thẳng run.
“Hôm nay ai động nàng, chính là cùng ta cùng Túc thị gia tộc là địch.”
Bên tai là Túc Lăng tuyên cáo, Cố Vân lại cương ở nơi nào, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Tay bị nắm chặt trong bàn tay to đầy vết chai, tâm vào giờ khắc này gợn sóng rung động.
Trác Tình ở trong lòng cười to ba tiếng, Túc Lăng thật sự là rất suất không hổ là con người rắn rỏi a! Nàng quả nhiên không nhìn lầm, chỉ có nam nhân như vậy mới tỉnh được Vân! Trác Tình nghiêng đầu nhìn về phía Lâu Tịch Nhan đang đạm cười không nói, vẫn là hắn bình tĩnh. Kỳ thật trong lòng Lâu Tịch Nhan cũng kinh ngạc không thôi, ai nói Túc tướng quân không hiểu thương hương tiếc ngọc, hiện tại y mới là chân chính giận dữ vì hồng nhan.
Đan Ngự Lam âm thầm nhíu mày, hắn đoán được Túc tướng quân hẳn là sẽ không buông Thanh Mạt nhưng là y cư nhiên vì nàng giằng co cùng hoàng hậu. Hắn thật sự không dự đoán được y vận dụng Túc thị gia tộc. Túc thị trăm ngàn năm nay đều phụ hữu minh quân, tôn trọng võ đức, trong thiên hạ có rất nhiều võ giả đều từng đầu nhập ở Túc thị. Trong sáu nước võ tướng không người nào dám bất kính Túc tộc, cho dù ở trên chiến trường cùng Túc Lăng giao phong, lén đối Túc Lăng cùng Túc gia đều là tâm tồn kính ý. Hôm nay Túc Lăng đã tuyên cáo như vậy, đừng nói hoàng hậu, dù là Hoàng Thượng cũng không dám tùy tiện động thủ gì với Thanh Mạt.
Tân Nguyệt Ngưng trừng Cố Vân, tầm mắt giống như có độc. Trong cung có Thanh Phong câu đem Hoàng Thượng mất hồn mất vía, ngoài cung lại có Thanh Linh, Thanh Mạt mê Lâu Tịch Nhan cùng Túc Lăng đầu óc choáng váng, chẳng lẽ Thanh gia tỷ muội đều là hồ ly tinh hay sao!
Nàng cũng không tin! Một đôi mắt sáng ướt át, Tân Nguyệt Ngưng nhìn về phía bên cạnh Yến Hoằng Thêm thủy chung trầm mặc, thấp giọng khóc nói: “Hoàng Thượng! Cao đại nhân là thân cậu của nô tì a! Ngài nên vì nô tì tác chủ a! Túc Lăng như vậy căn bản chính là hiếp bức quân chủ, lấy hạ phạm thượng!”
Yến Hoằng Thêm vẫn là không nói gì, ánh mắt nhìn Túc Lăng lại có vài phần bất đồng. Chung quanh đứng không dưới trăm người, không ai dám lớn tiếng hô hấp, không khí có chút cương. Cố Vân cũng rốt cục phục hồi tinh thần lại, ho nhẹ một tiếng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh hỏi: “Có thể đánh gãy một chút sao? Các ngươi là muốn tiếp tục ở trong này thảo luận mạng ai trọng yếu, vẫn là tìm phương án cứu người trọng yếu? Dù sao một canh giờ cũng không dài.” Mà nàng không nghĩ nhìn sinh mệnh một tiểu cô nương lại ở trước mắt nàng trôi qua.