Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trừ hai đứa nhỏ, còn có Lăng Hàn Dạ, Âu Dương Thần, Lăng Dinah.
Âu Dương Thần cũng ở đó, Lê Hiểu Mạn vào phòng ăn, anh ta chỉ nhìn lướt qua cô.
Lăng Dinah nhìn cô tỉ mỉ, giống như rất tùy ý hỏi một câu: “Cô không sao chứ?”
Lê Hiểu Mạn ngồi xuống cạnh Tiểu Nghiên Nghiên, cười nhìn Lăng Dinah: “Tôi không sao, cảm ơn cô quan tâm.”
Lăng Dinah bĩu môi: “Cô đừng nghĩ nhiều, tôi không có quan tâm cô, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, tôi sợ cô xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng đến tâm tình anh Tư Hạo của tôi.”
Cô ta vừa nhắc tới Long Tư Hạo, hốc mắt Lê Hiểu Mạn liền đỏ lên, khóe mắt trong nháy mắt ươn ướt.
“Mẹ, mẹ sao thế?” Tiểu Long Dập chu đáo, vừa nhìn liền phát hiện cô khác thường, lo lắng hỏi.
Lê Hiểu Mạn cười nhìn Tiểu Long Dập: “Allen yên tâm, mẹ không sao.”
Tiểu Nghiên Nghiên cũng nhìn mẹ bé, thấy ánh mắt mẹ bé đỏ ửng, giống như muốn khóc, bé nghi ngờ nhưng không nói ra.
Lăng Hàn Dạ nhìn Lê Hiểu Mạn, lại nhìn Lăng Dinah, trầm mặt: “Ăn không nói không được sao? Ăn cơm đi.”
Lăng Dinah nhìn anh, lại nhìn Lê Hiểu Mạn, cảm thấy hai người bọn họ là lạ, khiến cô ta cảm thấy kỳ quái chính là nếu Lê Hiểu Mạn về, sao anh Tư Hạo của cô vẫn chưa về?
Thật ra trong lòng cô ta rất muốn hỏi tại sao Lạc Thụy chưa về, nhưng cô ta không biết hỏi thế nào.
Trước kia cô ta luôn hỏi chuyện liên quan tới Long Tư Hạo, đều là muốn hỏi liền hỏi, thản nhiên không cảm thấy có gì, nhưng bây giờ cô ta muốn biết tình hình Lạc Thụy, tựa như có tật giật mình, không biết hỏi thế nào, luôn cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Lê Hiểu Mạn vì lo lắng cho Long Tư Hạo, ăn không có khẩu vị, nên không ăn bao nhiêu.
Ăn nhiều nhất cũng chỉ có Âu Dương Thần, anh ta hoàn toàn không xem mình là khách.
Sau khi ăn xong, anh ta để chén đũa xuống, trực tiếp đi lên lầu.
Lê Hiểu Mạn về phòng lập tức liên lạc Lạc Thụy, hỏi anh ta có tìm được Long Tư Hạo hay chưa, nhưng kết quả giống hôm qua, vẫn không có tin tức Long Tư Hạo.
Lạc Thụy và 10 thợ săn cùng với Long Quân Triệt, Hoắc Vân Hy mang binh đoàn MX tiến hành lục soát từ sáng sớm, nhưng vẫn không thấy ai.
Cúp điện thoại, Lê Hiểu Mạn sa sút tinh thần, nước mắt lại không ức chế được mà rơi xuống.
“Tư Hạo, anh rốt cuộc ở đâu?”
Cô cắn chặt môi dưới, tận lực không khóc thành tiếng, nhưng lại nhịn rất khó chịu.
Cô rất muốn tự lên núi Sher đi tìm, nhưng cô sợ Nghiên Nghiên và Long Dập lo lắng.
Lúc cô khóc không kìm nén được, một giọng nói đầy truyền cảm vang lên bên tai cô.
“Cô còn chưa chắc chắn anh ta sống hay chết, cô không cảm thấy bây giờ bắt đầu khóc hơi sớm quá sao?”
Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu, thấy Âu Dương Thần khoanh hai tay, đang nghiêng người dựa vào cửa.
Cô đưa tay lau nước mắt, giọng hơi khàn: “Anh… làm sao…”
Không đợi Lê Hiểu Mạn nói xong, Âu Dương Thần ngắt lời cô: “Tôi đi ngang qua.”
Dứt lời, anh ta đi vào, đóng cửa phòng ngủ, đi thẳng tới, ngồi xuống trước người Lê Hiểu Mạn.
Anh ta híp mắt phượng nhìn cô một lát, vươn tay lau nước mắt cô.
Lê Hiểu Mạn sững sờ, sau đó liền lui về sau: “Âu tiên sinh, anh có chuyện gì không? Thương thế của anh sao rồi?”
Âu Dương Thần liếc mắt cô lui về sau, dứt khoát hỏi: “Đây là đâu?”
Từ tối qua vào đây, anh ta liền nhận ra nơi này không tầm thường, càng nhận ra Long Tư Hạo không phải một người bình thường.
Mặc dù còn chưa quen thân với Âu Dương Thần, Lê Hiểu Mạn vẫn nói thật: “Nơi này là trụ sở chính của liên minh LR.”
Vì Lạc Thụy từng nói, trụ sở chính của Tư Hạo ở Marseille, Pháp.
Âu Dương Thần nhìn cô một hồi, không hỏi gì khác, đứng lên đi ra ngoài.
Đi tới cửa, anh ta ngừng lại, xoay người nhìn cô hai mắt sưng đỏ, cau mày nói: “Khóc lóc chỉ khiến cô càng mềm yếu, nhà thiết kế Many, tôi nghĩ cô hiểu ý tôi.”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta, không lên tiếng.
Âu Dương Thần cũng không đợi cô trả lời, xoay người mở cửa, bất ngờ thấy Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập đứng trước cửa.
Âu Dương Thần nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, rồi nhìn qua Tiểu Long Dập.
Hai đứa nhỏ một dáng dấp giống Lê Hiểu Mạn, một giống Long Tư Hạo, vừa nhìn liền biết ba mẹ bọn nhỏ là ai.
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn khuôn mặt anh tuấn của Âu Dương Thần, cảm thấy hơi quen: “Chú đẹp trai, chú nhìn có chút quen mắt nha, dường như cháu từng thấy chú ở đâu.”
Tiểu Long Dập ở bên cạnh bé nhìn Âu Dương Thần một lúc, liền kề tai Tiểu Nghiên Nghiên nói gì.
Tiểu Nghiên Nghiên nghe Tiểu Long Dập nói xong, ánh mắt sáng lên: “Cháu nhớ ra rồi, chú đẹp trai, có phải chú từng diễn bộ phim ‘Yêu em tuyệt đối không buông tay’ không?”
Mặc dù Tiểu Nghiên Nghiên còn nhủ, nhưng thích xem phim tình yêu, phim đô thị, vì bé vô cùng hứng thú với diễn xuất.
Âu Dương Thần nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, nhếch môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tiểu Nghiên Nghiên xem như anh ta thừa nhận, kéo anh ta tựa như quen thân: “Chú đẹp trai, cháu muốn thảo luận kỹ thuật diễn xuất với chú, chúng ta có thể đi trò chuyện riêng một chút không?”
Âu Dương Thần kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu trước mặt: “Cháu muốn thảo luận kỹ thuật diễn xuất với chú?”
“Đúng vậy!” Tiểu Nghiên Nghiên nhướng mày, sau đó lại xụ mặt: “Chú đẹp trai không muốn sao?”
Âu Dương Thần thấy bé xụ mặt, nói: “Chú chưa nói không muốn.”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Âu Dương Thần, ngọt ngào cười: “Vậy chú đẹp trai đồng ý.”
Dứt lời, Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Tiểu Long Dập: “Anh, em và chú đẹp trai đi thảo luận kỹ thuật diễn xuất, anh thay daddy bồi mẹ.”
Tiểu Long Dập gật đầu, em gái thân ái của bé kéo Âu Dương Thần đi, bé liền tiến vào phòng ngủ mẹ bé.
Bé nhỏ tuổi, nhưng bé giống Long Tư Hạo, tâm tư rất chu đáo tỉ mỉ.
Vừa rồi ở phòng ăn, mẹ bé vừa nghe chị Tiểu Na nhắc ba bé, hốc mắt liền đỏ, bé phát hiện được.
Sau khi tiến vào, bé đi thẳng tới bên người Lê Hiểu Mạn, đôi mắt giống Long Tư Hạo như đúc lo lắng nhìn cô.
“Mẹ.”
Lê Hiểu Mạn đang sốt ruột vì không tìm được Long Tư Hạo, không biết Tiểu Long Dập đi vào.
Nghe tiếng, cô mới ngẩng đầu nhìn bé nhíu chặt mày nhỏ, hỏi: “Allen, sao thế?”
Tiểu Long Dập nhìn thẳng vào mẹ bé: “Mẹ, tại sao ba chưa về? Có phải ba xảy ra chuyện gì không?”