Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo không trả lời mà ánh mắt lạnh lẽo mang theo khát máu, tay trái anh xiết chặt, gân tay nổi lên, tay phải anh nắm chặt cây súng nhắm thẳng Tô Dịch.
Mà Tô Dịch đứng thẳng người, trong tay cầm súng nhắm Long Tư Hạo.
Ánh mắt anh ta thâm thúy lại trống rỗng, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt.
Hai người cầm súng trong tay cứ thế nhắm vào đối phương, ai cũng không nổ súng.
Không khí như có ngọn lửa bốc lên, mùi khói thuốc bốc lên khắp căn nhà gỗ nhỏ, có cảm giác như bão táp sắp tới.
Hai người đứng đó, ngón tay chạm vào cò súng.
“Ầm...Ầm....”
Hai tiếng súng vang lên, Long Tư Hạo và Tô Dịch đều bắn nhưng sau tiếng súng hai người đều tránh đi.
Căn nhà gỗ không có gì để tránh, cũng chỉ có một cái ghế gỗ và bàn gỗ.
Long Tư Hạo nhanh chóng vọt sau bàn gỗ mà Tô Dịch lại chạy tới sau chiếc ghế.
Lập tức hai người nổ súng, đạn theo đó bay ra đục thành từng lỗ trên căn nhà.“Đoàng Đoàng…”
Lại là hai tiếng súng vang lên, chiếc bàn trước mặt Long Tư Hạo vỡ vụn, mà chiếc ghế trước mặt Tô Dịch cũng như vậy.
Long Tư Hạo thấy thế đạp bàn về phía Tô Dịch, nhân lúc anh ta né tránh thì nhanh chóng bắn súng.
“Đoàng.”
Tô Dịch không kịp né dính ngay một phát súng trên bả vai.
Máu tươi từ vết thương chảy ra, anh ta nhíu mày cắn răng nhanh chóng bắn Long Tư Hạo.
“Đoàng.” Long Tư Hạo thấy thế né tránh.
Lúc anh dí súng về phía Tô Dịch, Tô Dịch phun ra búng máu, quỳ trên mặt đất, hai vai rũ xuống, đầu cũng cúi.
“Cậu… thắng, giết chết tôi đi.”
Long Tư Hạo nhìn Tô Dịch quỳ dưới đất, đôi mắt đầy thị huyết, súng trong tay dí vào đầu Tô Dịch: “Tôi hỏi lại lần nữa, cậu phản bội tôi tổn thương Hiểu Hiểu là vì gì?”
Tô Dịch vẫn cúi đầu, máu nhiễm đỏ trước ngực anh ta, máu trên vai theo cánh tay nhỏ xuống đất.
Anh ta nhếch môi, nụ cười ảm đạm mà bi thương: “Tôi đã nói... tôi là người của Knox, ông ta là… chủ nhân của tôi, tôi làm… tất cả đều là… nghe theo mệnh lệnh của ông ta.”
Long Tư Hạo lạnh lùng hỏi: “Là cậu thông tri cho Long Quân Triệt đến núi Mont, để ông ta mang theo người của mình tới núi Mont sao?”
Tô Dịch không phủ nhân: “Là tôi.”
Ngừng một chút, anh ta hỏi lại: “Sao cậu biết... là tôi?”
Long Tư Hạo không trả lời vấn đề này mà lạnh lẽo nhìn anh ta, trầm giọng hỏi: “Mục đích của cậu là gì?”
Tô Dịch cười nhẹ: “Thay... Knox… đánh bại… cậu.”
Nghe vậy Long Tư Hạo nắm chặt thành quyền, ánh mắt thâm trầm, trong mắt đầy phức tạp: “Nếu đã vậy vì sao cậu còn liên lạc với tổng bộ LR nhờ cứu viện?”
Lúc đối phó với Knox, đột nhiên xuất hiện bộ đội trợ giúp cho LR, cũng không phải Lạc Thụy hay Lăng Hàn Dạ, mười thợ săn liên hệ.
Mà có thể liên hệ tổn bọ ngoại trừ họ cũng chỉ còn lại Tô Dịch.
Nếu anh ta muốn giúp Knox đẩy anh vào chỗ chết thì sao anh ta có thể liên hệ liên minh LR tới giúp đỡ?
Vấn đề này Long Tư Hạo hỏi nhưng Tô Dịch không đáp mà chỉ nhếch môi nở nụ cười nhưng không nói gì.
Đúng là anh ta thông tri cho Long Quân Triệt tới núi Mont, nhưng mục đích thật sự của anh ta không phải muốn Long Quân Triệt giết Long Tư Hạo mà giúp Long Tư Hạo giải quyết Long Quân Triệt, thay anh ta giải quyết một kẻ thù mạnh như binh đoàn MX.
Vốn kế hoạch của anh ta là kéo Long Quân Triệt tới núi Mont sau đó một lưới bắt gọn binh đoàn MX, nhưng anh ta biết Long Tư Hạo không mang nhiều người vào núi, sợ liên minh LR không phải là đối thủ của binh đoàn MX nên mới thông tri cho Long Quân Triệt tới núi Mont xong thì liên hệ tổng bộ LR để tiếp viện.
Nhưng anh ta không đoán được Knox cũng tới núi Mont, kế hoạch của anh ta bị Knox làm cho xáo trộn.
Suýt chút nữa liên minh LR và binh đoàn MX toàn quân bị diệt, không tồi, tiếp viện tới đúng lúc.
Long Tư Hạo thấy anh ta không trả lời thì ngón trỏ giữ lấy cò súng, ánh mắt lạnh lùng nhin Tô Dịch, sau đó nhớ tới rất nhiều chuyện.
Anh và Tô Dịch quen nhau 15 năm, là anh em tốt cùng sinh ra tử, nhiều năm như vậy anh ta giúp anh không ít việc, anh có thể thành lập ra liên minh lR có không ít công lao của anh ta.
Anh, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, ba người bọn họ trải qua vô số khảo nghiệm sinh tử, bọn họ so với anh em ruột còn thân hơn, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận được chuyện Tô Dịch là người thàn bí.
Lúc này nếu giết anh ta thật, anh vẫn có chút chần chờ.
Mà lúc anh lơi lỏng thì đột nhiên Tô Dịch ngẩng đầu bắn anh hai phát.
Đoàng Đoàng…
Hai tiếng súng vang lên, Long Tư Hạo né không kịp bị bắn trúng ngực.
Máu đỏ trào ra, anh nhíu mày, không dám tin nhìn Tô Dịch vừa bắn hai phát súng, khóe môi nở nụ cười lạnh: “Tôi thật không nên… nhân từ… với cậu.”