Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Không trách từ trước tới giờ ông ta vẫn luôn cảm thấy Lê Hiểu Mạn hơi thân thiết, khó trách lúc ông ta nhìn vào đôi mắt của Thẩm Thi Vi, ông ta sẽ luôn nhớ tới đôi mắt của người phụ nữ đã từng phát sinh tình một đêm với ông ta vào hai mươi mấy năm trước.
Vành mắt của ông ta cũng dần ẩm ướt, ông ta chăm chú nhìn Thẩm Thi Vi: “Người phụ nữ đêm hôm đó chính là bà?”
Thẩm Thi Vi rưng rưng nước mắt, cười khổ sở: “Ông cho rằng là Nhã Tâm phải không?”
Lời này của bà coi như là gián tiếp thừa nhận.
Long Quân Triệt nhìn chằm chằm vào Thẩm Thi Vi: “Thì ra thật sự là bà.”
Biết là Thẩm Thi Vi, giọng nói của ông ta mang theo một loại vui mừng.
Sau đó, ông ta lại hỏi: “Tại sao trước đây bà không nói cho tôi biết?”
Ông ta không trách móc Thẩm Thi Vi, mà chỉ không nghĩ ra tại sao bà phải gạt ông ta?
Tại sao bà không hy vọng ông ta biết Lê Hiểu Mạn là con gái ruột của ông ta?
Thẩm Thi Vi che giấu nụ cười khổ nơi khóe miệng: “Nói thì thế nào, cho tới bây giờ ông vẫn chưa từng để Thẩm Thi Vi ở trong lòng.”Giọng nói của bà rất bình thản, nhưng giờ khắc này, Long Quân Triệt lạibất ngờ nghe thấy trong lời nói của bà cất giấu bao nhiêu khổ sở.
Ông ta cau mày lại, không biết nên nói cái gì.
Ông ta nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, thấy cô đang được Long Tư Hạo ôm thật chặt ở trong ngực, khóc rất thương tâm khổ sở, trong lòng ông ta cũng vô cùng khó chịu tự trách.
Ông ta lại vẫn luôn làm tổn thương con gái ruột của mình, năm năm trước còn giá họa cho cô tội giết người, làm hại cô phải ngồi tù.
Bây giờ cô không chịu nhận ông ta, đều là do ông ta tự làm tự chịu, ông ta không phải là một người cha tốt, cô ta rất có lỗi với cô.
“Mạn Mạn.” Ông ta chật vật gọi tên cô, nhưng không biết nên làm thế nào để cầu xin sự tha thứ của cô.
Ông ta đã sai quá nhiều.
Cuối cùng, Long Tư Hạo không nói gì cả, anh chỉ ôm chặt lấy Lê Hiểu Mạn, dùng hành động để nói cho cô biết, mặc kệ cô là con gái của ai, anh cũng yêu cô, cả đời này đều không thay đổi.
Bởi vì mấy người đều không nói gì, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Lúc này, Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ đến gần bọn họ.
Vừa rồi lúc đôi bên đều ngừng lại, hai người bọn họ liền đi tới, vẫn luôn đứng sau lưng Lê Hiểu Mạn và Thẩm Thi Vi cách bọn họ không xa.
Vì vậy, hai người đều nghe thấy lời mà Thẩm Thi Vi đã nói.
Lạc Thụy là người của trường phái vui vẻ, anh là người đầu tiên hóa giải bầu không khí ngột ngạt này, anh ta nhìn về phía Long Quân Triệt, ôm lấy hai cánh tay, nhướn mày cười nói: “Long Quân Triệt đại nhân, Tổng tài phu nhân của chúng tôi là con gái của ông, vậy tổng tài của chúng tôi chính là con rể của ông rồi, vì vậy, đều là người một nhà cả, trận chiến này còn đánh không? Tuy nhiên, nếu ông còn muốn đánh, chúng tôi…
Dứt lời, Lạc Thụy bẻ bẻ đốt ngón tay: “Tôi còn tưởng một mình chiến đấu cùng anh.”
Lăng Hàn Dạ nhìn Long Quân Triệt, biết ông ta là ba của Lê Hiểu Mạn, anh ta cũng rất ngoài ý muốn và vô cùng khiếp sợ.
Anh ta nhếch môi cười: “Lời của Lạc Thụy cũng là lời của tôi, nếu ông còn muốn đánh nữa thì tôi phụng bồi.”
Hoắc Vân Hy ở cách đó không xa cungx tiến lên, đầu tiên là nhìn Lê Hiểu Mạn trong ngực Long Tư Hạo, sau đó là nhìn Long Quân Triệt, trong lòng vẫn còn khiếp sợ.
“Không nghĩ tới ông lại là ba của Mạn Mạn, nếu tôi là ông, trận này tôi sẽ không đánh nữa.”
Long Quân Triệt nhìn Hoắc Vân Hy, phát hiện gần đây cậu ta thay đổi rất nhiều, hình như từ sau khi hôn lễ kết thúc, cậu ta liền thay đổi.
Trước kia cậu ta hận Long Tư Hạo đến thấu xương, cho nên cậu ta mới tiếp nhận mình huấn luyện.
Cậu ta chịu nhiều khổ sở mới chống cự đến được hôm nay.
Nhưng hiện tại hình như cậu ta đã từ bỏ ý nghĩ muốn cướp Lê Hiểu Mạn từ tay Long Tư Hạo, mà ông ta không cảm nhận được sự thù hận của anh ta đối với Long Tư Hạo nữa.
Đối với điểm này, ông ta vẫn không hiểu được, không biết vì sao cậu ta lại thay đổi suy nghĩ.
Ông ta nhìn Hoắc Vân Hy, không nói gì, ông ta chuyển sự hận thù đối với Hoắc Thần Phong lên người Long Tư Hạo, cho tới giờ vẫn luôn muốn hủy diệt anh, đột nhiên anh lại biến thành con rể của ông ta, trong chốc lát ông ta không cách nào quyết định được nên tiếp tục đánh hay là bắt tay giảng hòa.
Long Tư Hạo và ông ta đều giống nhau, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên báo thù hay là hai bên ngưng chiến.
Long Tư Hạo mang theo Lê Hiểu Mạn về phía liên minh LR.
Hai bên đều đang nghỉ ngơi xử lý vết thương.
Binh đoàn MX bên kia vì cố ý tới đánh cho nên mang đủ thuốc trị thương.
Nhưng liên mih LR lại chỉ vì đi tìm Lê Hiểu Mạn cho nên không nghĩ tới sẽ đánh nhau oanh liệt, nên không hề mang theo thuốc trị thương và bạc gạc này nọ.
Làm cho người của liên minh LR cảm thấy ngoài ý muốn là binh đoàn phía MX lại tự mình phái người tặng thuốc và hỗ trợ băng bó.
Mà mười thợ săn cũng đang giúp đỡ nhân viên xử lý miệng vết thương.