Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sophie nhìn về phía Thẩm Thi Vi, thấy bà đang nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, cô ta vốn như đang muốn nổi điên lại cực kỳ đố kỵ, rồi cô ta lại tràn đầy phẫn hận với Thẩm Thi Vi, chút áy náy trong lòng kia cũng đã bị hận ý của cô ta thay thế.
Giọng nói của cô ta lạnh buốt: “Coó phải mẹ rất muốn được nhìn thấy con gái của mình hay không? Con sẽ mang mẹ đi đến chỗ cô ta chào hỏi.”
Dứt lời, cô ta liền kéo Thẩm Thi Vi đi về phía Lê Hiểu Mạn đang đứng.
Bọn họ còn chưa đến gần, Uva và Khâu Đặc đã phát hiện ra, sau đó bọn họ đồng loạt chĩa họng súng về phía các cô.
“Các người là ai?”
Tâm tư của Lê Hiểu Mạn vẫn luôn đặt ở trên người Long Tư Hạo, nghe thấy giọng nói của Khâu Đặc bên cạnh, cô mới quay đầu lại
Thấy Sophie cầm súng trong tay, bắt giữ Thẩm Thi Vi xuất hiện ở trước mặt cô, cô lập tức cả kinh, đôi mắt trợn to lên, cô lo lắng nhìn về phía Thẩm Thi Vi.
Giọng nói của cô tràn đầy tức giận và không dám tin: “Sophie, thì ra là cô đã thật sự bắt mẹ đi, cô điên rồi sao? Mau thả mẹ ra.”
Thấy Thẩm Thi Vi bị trói hai tay, trong miệng còn bị nhét vải, Lê Hiểu Mạn cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Sophie thâm độc cười phá lên, cô ta trợn to đôi mắt màu nâu nhạt, nhìn Lê Hiểu Mạn bằng ánh mắt hận không thể xé cô ra thành từng mảnh: “Tôi có điên, thì cũng là bị các người ép điên, Lê Hiểu Mạn, bây giờ mẹ đang ở trong tay tôi, nếu như cô không muốn bà ấy bị thương, tôi bảo cô làm gì thì cô phải làm như thế đó.”
Lê Hiểu Mạn chăm chú nhìn khẩu súng trong tay Sophie: “Tôi không tin cô sẽ làm mẹ bị thương.”
Cô không tin Sophie sẽ mất trí đến mức ngay cả mẹ ruột của mình cũng không buông tha.
Sophie nghe thấy lời này của cô, cô ta đột nhiên cười phá lên tựa như đã hóa điên vậy, còn cười ra nước mắt: “Lê Hiểu Mạn, tôi đã mất tất cả rồi, từ nhỏ cha tôi đã luôn rất nghiêm lệ với tôi, người mẹ thương tôi nhất đã không còn thương tôi nữa, người đàn ông mà tôi yêu cũng không yêu tôi, bây giờ tôi chỉ còn lại một con đường chết, nhưng tôi không muốn chết như vậy, tôi không cam lòng, Lê Hiểu Mạn, coi như tôi có chết, tôi cũng sẽ không để cho cô được hưởng cuộc sống tốt đẹp đâu, bây giờ cô lập tức tới đây, nếu không tôi sẽ nổ súng.”
Thẩm Thi Vi đang bị cô ta bắt giữ nghe thấy những lời của cô ta, bà nhắm hai mắt lại.
Loại cảm giác đau khổ khi bị chính con gái ruột của mình bắt giữ này không phải là cảm giác mà bất kỳ một người nào mẹ cũng có thể cảm nhận được.
Sophie đã làm tổn thương trái tim của bà sâu sắc, bà chỉ hận lúc trước không nên sinh cô ta ra.
Lê Hiểu Mạn cũng hết sức thất vọng với Sophie, cô thật sự không dám tin, trên đời này lại có một người con độc ác như vậy, Thẩm Thi Vi đã từng thương cô ta yêu cô ta như vậy, vậy mà cô ta lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo với bà như vậy.
Cô lạnh lùng nhìn cô ta: “ Sophie, tôi nói lại lần nữa, thả mẹ ra.”
Sophie lạnh lùng cong môi dưới, ánh mắt ác độc: “Lê Hiểu Mạn, tôi còn tưởng cô quan tâm đến sinh tử của mẹ ruột cô thế nào, thì ra cô cũng sợ chết như vậy, ngay cả tới đổi bà ấy cô cũng không dám sao? Chỉ cần cô tới đây, tôi sẽ thả mẹ ra, tôi đếm ba tiếng.”
“Một “
“A...”
Pằng...”
Lại một tiếng súng vang lên, Sophie lại trúng một phát đạn ở sau lưng.
Khóe môi cô ta khẽ rỉ máu, tay hơi buông lỏng ra, súng trong tay liền rơi xuống đất, mà cả người cô ta cũng té ngã xuống đất.
Cô ta vẫn trợn to hai mắt, thân thể khẽ co rút.
Thấy Sophie đột nhiên bị trúng đạn ngã xuống, Lê Hiểu Mạn khiếp sợ nhìn về phía sau lưng cô ta, thấy Âu Dương Thần nghiêng người dựa vào trên một thân cây, khẩu súng anh ta đang cầm trong tay vẫn còn đang bốc khói xanh.
Anh ta thổi thổi họng súng, hơi híp mắt phượng nhìn về phía Lê Hiểu Mạn đang kinh ngạc, anh ta đưa tay ra khẽ hất tóc mái lên: “Không cần phải cám ơn tôi, tôi không thể nào ưa nổi loại người cứ một câu mẹ hai câu mẹ, nhưng lại bắt giữ mẹ mình làm con tin.”
Âu Dương Thần là một người con rất hiếu thuận với mẹ, nếu không anh ta cũng sẽ không bởi vì ước mơ của mẹ mình mà tiến vào giới showbiz.
Khi anh ta nghe thấy Sophie cứ luôn miệng gọi Thẩm Thi Vi là mẹ, nhưng lại dùng chính mẹ của mình để uy hiếp Lê Hiểu Mạn, anh ta quả thực nhìn không được, trực tiếp đoạt một khẩu súng nhắm bắn hai phát vào sau lưng Sophie.
Anh ta không biết là hai phát súng kia có làm Sophie chết hay không, tuy nhiên trong lòng anh ta rất thư thái.
Sau đó, anh ta ném súng lại cho chủ nhân của nó, rồi lại phất phất tay: “Tới bóp bóp chân cho tôi.”
Hai người kia nghe thấy vậy, bọn họ lập tức tiến lên đỡ anh ta ngồi ở một bên, sau đó mỗi người bóp bóp một bên chân cho anh ta.
“Mẹ...”
Lê Hiểu Mạn thu hồi tầm mắt, cô nhìn về phía Thẩm Thi Vi, rồi lập tức chạy về phía bà.
Khâu Dặc và Uva cũng lập tức theo sau.